Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trở về Phương gia, Phương Hạo Vân cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, hắn khóa mình trong phòng, quen thân với những đồ đạc chủ nhân cũ trước đây của căn phòng.

Về điều này, vợ chồng Phương gia cũng không có bất kỳ điều gì hoài nghi, Phương Hạo Vân trước đây cũng thường như vậy, rất ít khi đi ra ngoài.

Chỉ có điều họ không biết rằng, Phương Hạo Vân hiện tại không ra khỏi cửa phòng chẳng phải vì chuyện học tập.

- Tuyết Di, đi xem Hạo Vân có phải là còn đang học không, sắp lên đại học rồi, con bảo nó dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý, thay đổi không khí, đừng suốt ngày chỉ biết học trong phòng, như vậy không tốt cho đầu óc đâu.

Buổi chiều, Phương Tử Lân thấy con trai cả ngày không xuống dưới nhà, trong lòng có chút bất an, lo rằng nếu để lâu sẽ không tốt cho cơ thể cậu con trai, liền bảo con gái đi xem thế nào.

- Ba, con biết rồi, con đi ngay đây!

Nếu là hồi trước, Phương Tuyết Di còn lâu mới thèm để ý, có điều hiện tại đã khác, Tuyết Di sở dĩ có thể thuận lợi trở lại công ty làm việc, hoàn toàn nhờ vào công lao của Phương Hạo Vân. Với nguyên tắc có ơn phải trả, Phương Tuyết Di gõ cửa phòng cậu em trai.

- Ai đấy?

Phương Hạo Vân đang lục ngăn kéo tìm quyển nhật ký, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, giật hết cả mình, có chút tâm trạng như một kẻ ăn trộm vậy.

Chỉ khi sờ sờ lên mặt, hắn mới thở phào một hơi, lão tử chính là Phương Hạo Vân, việc quái gì phải sợ chứ.

- Hạo Vân, là chị, chị Phương Tuyết Di đây, ba bảo em xuống dưới vận động một chút, đừng có suốt ngày chỉ biết học với học như vậy.

Ngoài cửa vọng vào giọng nói ngọt xớt của Phương Tuyết Di.

Câu nói đó đã thức tỉnh Phương Hạo Vân, hắn vội vàng giở những cuốn sách tiếng Anh mà chủ nhân cũ đã chuẩn bị từ mấy tháng trước, giả bộ đang chăm chú học bài đặt sách trên bàn.

.......

- Chị, chị vào đi!

Phương Hạo Vân mở cửa, mời Phương Tuyết Di vào phòng. Điều này vốn dĩ rất bình thường, lại khiến cho Phương Tuyết Di hết sức kinh ngạc, Phương Hạo Vân trước đây chưa bao giờ để cho cô vào phòng cả.

Cẩn thận quan sát vài lần, Phương Tuyết Di thấy cuốn sách tiếng Anh trên bàn, trong lòng vừa là bội phục, vừa là tức giận. Bội phục ở chỗ thằng bé này quả thật giỏi giang, còn chưa có giấy nhập học, vậy mà cuốn sách Anh ngữ dành cho đại học kia đã bắt đầu học trước rồi. Tức là vì một con người bình thường, tại sao lại biến thành một con mọt sách như vậy.

Thật đáng tiếc!

- Hạo Vân, phòng em bề bộn quá, sao không biết đường dọn dẹp một chút vậy?

Đang định nói gì đó, không để ý giẫm phải một cái bình nhỏ dưới đất.. Cúi đầu nhìn, thằng này kinh thật, căn phòng đã đủ bẩn thỉu rồi, dường như chẳng có ai quét dọn vậy, bày ba đồ đạc lộn xộn không nói, nhìn xuống sàn gỗ bên dưới thì vẫn còn bám đầy bụi bặm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Vài ngày nữa, đợi khi có thời gian em sẽ quét dọn sau.

Phương Hạo Vân ngượng ngùng cười trừ một tiếng, thật ra nhà họ Phương có ô sin, nhưng thời gian gần đây, hắn không cho ô sin vào phòng, còn hắn thì cũng chẳng biết quét dọn là gì, để lâu biến thành một mớ hỗn độn như bây giờ.

Phương Tuyết Di có chút bực tức, trông như cái ổ lợn ấy, vậy mà còn nói là mấy ngày nữa mới dọn dẹp.

Bẩn thế này, sao mà ở được?

Cô khom lưng với tay nhặt những mớ giấy lộn dưới đất, rồi vứt vào thùng rác trong phòng.

- Sao không chịu gấp chăn màn vào thế?

Phương Tuyết Di nhìn giường chiếu không khác gì chuồng lợn, bực tức nói:

- Để chị giúp em dọn dẹp, đợi một lát nữa phơi khô, buổi tối ngủ sẽ thấy dễ chịu hơn.

Giũ chăn màn lấy vài cái, bỗng nhiên nhìn thấy một cái quần lót nam, hơn nữa lúc rơi xuống, vừa đẹp rơi ngay vào tay của Phương Tuyết Di.

- Tiểu tử thối... nội y cũng ném lung tung...

Phương Tuyết Di toan chực thu dọn giúp hắn, bỗng nhiên cảm giác quần lót hơi ươn ướt, cô khẽ giật mình, lập tức hiểu ra là chuyện gì. Cu cậu đã 18 rồi, đã thành một người đàn ông chính hiệu, dấu vết để lại trên quần sịp đã nói rõ vấn đề.

Nghĩ tới đây, mặt Phương Tuyết Di có chút ửng đỏ, thậm chí còn có chút hoảng hốt.

Để không cho Phương Hạo Vân nghi ngờ, cô vội vàng thu dọn căn phòng cho hắn, để che dấu những hoảng loạn trong lòng.

Tối qua chắc hẳn Phương Hạo Vân đã có một giấc mộng xuân, cho nên mới thay quần sịp, không ngờ lại bị cô chị phát giác. Đừng nói Phương Tuyết Di tá hỏa, ngay cả Phương Hạo Vân cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, mất mặt.

Vội vàng thu dọn chiếc quần sịp tội lỗi kia vào, Phương Hạo Vân cũng luống cuống tay chân giúp đỡ chị dọn dẹp căn phòng của mình.

Rất nhanh, hai chị em chung tay góp sức đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.

Trước đó Phương Tuyết Di làm việc có hơi quá sức, nên giờ cảm thấy hơi mệt mỏi. Sau khi dọn xong liền ngồi lên giường xõa tóc nghỉ ngơi, bộ ngực cao vút, không ngừng chuyển động theo hơi thở dồn dập của cô, do ngồi thẳng lưng nên khiến cho cặp mông phía sau cô hơi vểnh ra, cùng với cặp eo thon tạo nên một sức hút mãnh liệt, khiến đôi mắt khó cưỡng lại. Khiến cho người ta tim đập thình thịch, cơ thể trào ra một cảm giác khó nói.

Phương Tuyết Di hình như cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng của cu cậu, ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp Phương Hạo Vân đang nhìn đắm đuối về phía mình, ánh mắt láo liên nhìn từ bộ ngực tới cặp mông của nàng.

Phương Hạo Vân không hề phát hiện ra, ánh mắt vụng trộm của mình đã bị đương sự phát hiện.

- Nhìn đi đâu đấy?

Phương Tuyết Di cắn môi, khẽ chau mày, sắc mặt có chút không vui, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, giận dữ nói:

- Thằng nhóc tư tưởng lồi lõm, đang nhìn cái gì thế, có biết ta là chị của cậu không?

Phương Hạo Vân đi lại gần vài bước, vẻ mặt tủi hờn:

- Em có nhìn thấy gì đâu, chị không được nói bậy, nếu không cẩn thận em nói với ba là chị dụ dỗ gợi dục em đấy.

Phương Tuyết Di trừng to mắt, vừa bực mình vừa buồn cười mắng:

- Em dám?

- Cái gì mà em chẳng dám, dù sao thì lời em nói, ba và dì chắc chắn phải tin.

Phương Hạo Vân thừa dịp thò đầu vào nhìn, thản nhiên như không nói:

- Chị à, để như vậy là em nhìn thấy đấy, mau che cổ áo lại đi.

- Thằng nhóc láo lếu, mày muốn chết à, cẩn thận tao mách ba chuyện mày quấy rối tình dục đấy.

Phương Tuyết Di oán hận nhìn cậu em, cũng không có ý chịu khuất phục.

- Được thôi, để xem lúc đó ba tin ai.

Phương Hạo Vân làm ra vẻ như muốn xuống lầu, tỉnh bơ nói:

- Chị ơi đi thôi, chúng mình xuống dưới nào.

- Đợi đã!

Phương Tuyết Di không ngờ thằng nhóc láo lếu này lại dám làm thật. Hai chị em đùa cợt nhau thì không sao, nhưng nếu truyền đến tai ba mẹ, bất luận thật giả, đều phiền phức to. Nhất là Phương Hạo Vân đã lớn tướng rồi, đang trong thời kỳ kích thích tuổi thanh xuân, ba mẹ rất để tâm tới những hành vi của nó.

- Chị sợ rồi à?

Phương Hạo Vân dường như sớm đã biết được Phương Tuyết Di không dám, đắc ý nói:

- Muốn em không đi cũng được, nhưng chị phải đồng ý với em một chuyện.

Phương Tuyết Di nhìn con mắt giảo hoạt dáo dác của Phương Hạo Vân, tức giận nói:

- Nói đi, rốt cuộc em muốn gì nào? Chị thật là làm ơn mắc oán, dọn phòng giúp em, lại còn bị em cho ăn đậu hũ, rồi giờ còn bị uy hiếp nữa.

Phương Hạo Vân cười khoái trá:

- Sau này không được phép bắt nạt em nữa, không mắng mỏ em, không nói xấu em trước mặt ba mẹ nữa.

- Chỉ đơn giản vậy thôi?

Phương Tuyết Di do dự một chút, rồi gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, nhưng em cũng không được bất kính với chị, không được hỗn láo quá đáng. Dù sao chị cũng là chị em. Đừng quên, chị hơn em năm tuổi đấy.

- Ngã giá!

Phương Hạo Vân sảng khoái đáp lời.

.......

- Chị, em hỏi chị chuyện này, chị có bạn trai chưa?

Phương Hạo Vân bỗng nhiên hỏi một chủ đề rất nhạy cảm.

Phương Tuyết Di ngây ra một lúc, rồi bất chợt nói:

- Thằng nhóc xấu xa này, em hỏi thế làm gì?

- Ai là thằng nhóc, chị đừng có quên, em là người đã có bạn gái rồi đấy nhé.

Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười nhạt:

- Chị, thật ra chị cũng không nên nhạy cảm quá. Em ấy à, thấy chị thường xuyên mặt mày cau có, tâm trạng không tốt, cho nên khuyên chị mau chóng tìm cho mình một người bạn trai. Như vậy, chị có thể gạt bỏ những phiền muộn trong lòng được rồi, những chuyện buồn bực, cứ nói hết cho bồ của chị. Có những chuyện cứ giấu diếm trong lòng sẽ rất khó chịu. Nếu như chị có một người để thổ lộ, sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Phương Hạo Vân sớm phát hiện ra, người chị này thật ra cũng không hề vui vẻ, chí ít, từ khi tới nhà họ Phương, hắn chưa từng thấy cô vui vẻ. Trên mặt cô luôn ẩn giấu một nỗi buồn man mác. Cho dù thỉnh thoảng có nở nụ cười, cũng là rất khiên cưỡng.

Cho nên Phương Hạo Vân muốn khai thông tư tưởng cho cô, giúp cô vui vẻ đề huề, từ đó tạo nên mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau giữa hai chị em.

Và dù gì, Phương Hạo Vân cũng rất trân trọng gia đình này, hắn thật lòng hy vọng trở thành một thành viên trong gia đình, mỗi người đều có thể vui vẻ hạnh phúc.

- Thằng nhóc xấu xa, ai dạy em mồm mép tép nhảy thế hả?

Phương Tuyết Di lườm cậu em một cái.

- Chị, chị cũng biết, đó không phải là mồm mép tép nhảy gì cả, chỉ là nó rất hữu hiệu mà thôi.

Ngừng một chút, Phương Hạo Vân lại hỏi:

- Chị, chị có tin em không? Nếu chị không tìm bạn trai ngay được thì hãy trút bầu tâm sự với em đi. Có lẽ em có thể trở thành người hóa giải phiền muộn trong chị, em sẽ là một người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu.

Phương Tuyết Di bị Phương Hạo Vân khiến cho tim đập loạn nhịp, vội vàng đáp:

- Thằng nhóc này, chị mà không tin em ư, nhưng chuyện của chị không cần em lo, em còn bé lắm.

Phương Hạo Vân nghe vậy, cười nhạt một tiếng:

- Chị, chị đẹp như vậy, hơn nữa sự nghiệp cũng rất thoáng đạt, em tin rằng đàn ông theo đuổi chị rất nhiều, nhưng tại sao chị lại không chọn lấy một người?

- Thằng nhóc này, em biết cái gì chứ, đàn ông bây giờ khó tin lắm, bọn họ đâu có thật lòng yêu chị đâu. Nếu không phải thích vì dung mạo của chị, thì cũng là để mắt tới tiền tài của chị. Hừ hừ, ngoài ba của chúng ta ra, đàn ông trong thiên hạ chả có kẻ nào là tốt cả.

Phương Tuyết Di hình như chợt nhớ ra chuyện gì không vui, nghiến răng nguyền rủa đàn ông.

- Chị, chị không cảm thấy lời nói của chị có chút cực đoan sao?

Phương Hạo Vân khẽ nở một nụ cười ngây ngô nơi khóe miệng nói:

- Chị có thành kiến với đàn ông.

- Những người đàn ông vây quanh chị, không phải vì dung mạo cũng vì tiền tài của chị, chị nói sai à?

Phương Tuyết Di khinh khỉnh nói.

- Bởi vì dung mạo và địa vị của chị hơn những người đàn ông kia rất nhiều, cho nên, bọn họ không dám thổ lộ tình cảm thật sự.

Phương Hạo Vân điềm nhiên phân tích:

- Bởi vì chị quá ưu tú, cho nên tình yêu của những người đó dành cho chị thiếu đi sự tin tưởng và cả tự tin nữa. Nếu em là chị, em sẽ cố gắng hòa đồng vào mọi người.

Lời nói của Phương Hạo Vân khiên Phương Tuyết Di giật mình, cô không thể tưởng tượng nổi thiếu niên kia lại có thể nói ra những lời hợp đạo lý và sâu sắc đến vậy.

Phân tích của hắn không sai, quả thực bản thân ưu tú như vậy, hơn nữa luôn mang một bộ mặt trịch thượng, lạnh lùng như băng giá, người đàn ông nào dám dễ dàng bộc bạch chân tình được.

- Chị, có phải thấy em nói đúng rồi không?

Phương Hạo Vân cười nói:

- Kỳ thực đàn ông không đáng ghét như chị nói đâu, đàn ông tốt trên thế gian này nhiều lắm, ví dụ như em đây này.

- Em... em mà cũng là đàn ông á?

Phương Tuyết Di khinh thường hừ lạnh nói:

- Chỉ là một thằng nhóc.

- 18 tuổi rồi, em đã trưởng thành rồi.

Trưởng thành rồi? Không biết tại sao, bỗng nhiên Phương Tuyết Di nhớ lại cái quần sịp lúc nãy, hình như nó lớn thật rồi. Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Di quay mặt ngượng ngùng.

Đúng lúc này, trên cầu thang vọng tới những tiếng bước chân, sau đó giọng của Phương Tử Lân cất lên sang sảng:

- Tuyết Di, bảo con lên gọi Hạo Vân xuống, tại sao mãi không thấy hai đứa xuống thế?

- Ba, chị giúp con dọn phòng. Bọn con chuẩn bị xuống đây.

Phương Hạo Vân đi tới, đứng ở cửa ra vào, nói vọng xuống Phương Tử Lân đứng dưới lầu.

Lúc này, Phương Tuyết Di cũng vội che giấu đi sự mắc cỡ của mình, sóng vai đứng ở cửa cùng Phương Hạo Vân:

- Ba, ba không cần lên đâu, bọn con xuống ngay đây.

Nhìn hai chị em trước kia vẫn luôn hiềm khích với nhau, giờ đây lại giúp đỡ nhau, Phương Tử Lân bỗng chốc nở nụ cười:

- Tốt, tốt lắm, Tuyết Di, , Hạo Vân theo ba đi xuống vườn hoa vận động một chút nào.

........

Hôm nay thứ bảy, Phương Hạo Vân không có thói quen ngủ nướng, sớm rồi khỏi giường, đầu tiên là hít thở sâu, rồi sau đó tập một bài quyền trong phòng. Tới tận tám giờ, Phương Hạo Vân nghe thấy có tiếng gõ cửa, mới thôi không luyện quyền nữa.

- Hạo Vân, hôm nay không bận gì chứ, đi dạo phố cùng chị nhé?

Người gõ cửa là Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân vừa mở cửa, cô đã vội vàng hỏi ngay.

Bận thì không bận, nhưng việc đưa con gái đi chơi, thì hình như hơi khó đây. Phương Hạo Vân đã có quá nhiều lần dẫn con gái đi dạo phố rồi, quả thực là tàn phá tính nhẫn nại của đàn ông.

- Đừng nghĩ nữa, chị biết em không bận gì hết, chuẩn bị chút đi, chị xuống dưới gara chờ em, hôm nay bất kể chuyện gì cũng phải đưa chị đi chơi phố đấy.

Phương Tuyết Di không đợi Phương Hạo Vân từ chối đã quay người chạy thẳng xuống dưới.

Phương Hạo Vân thoáng do dự phút chốc, dù sao cũng chẳng hại gì, chi bằng dẫn cô đi chơi phố vậy.

.........

- Hạo Vân, hôm nay chị dẫn em đi xem phim, có điều, chị phải nói rõ với em, hôm nay em đi xem phim cùng chị với tư cách là bạn trai của chị!

Đến khi xe vừa nổ máy, Phương Tuyết Di liền quay đầu nhìn sang, mắt chớp chớp mồm đớp đớp thủ thỉ với Phương Hạo Vân.

Bạn trai?

Phương Hạo Vân thiếu chút nữa té xỉu, chuyện gì vậy đây? Cho dù mê lực của mình có khủng khiếp đến ghê người, cũng không thể như vậy được, dù sao thì hai người vẫn đang là chị em về mặt danh nghĩa.

- Sớm biết vậy, hôm nay không nên mặc âu phục.

Phương Hạo Vân thầm lẩm bẩm một câu.

- Âu phục cũng đẹp mà, trông rất Xmen đấy.

Phương Tuyết Di ngó mắt trông sang cậu em ngồi kế bên, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, sau khi cậu em mặc đồ Tây vào trông đẹp trai ngời ngời luôn, nhất là đôi mắt kia, tràn đầy những linh khí và tinh anh, khiến cho cô vô cùng hài lòng.

- Không được, chúng ta là chị em. Chị à, em biết em đẹp trai tuấn tú, nhưng em vẫn còn là thanh niên, lại còn cả luân thường đạo lý nữa, em tuyệt đối không thể làm vậy được.

Tuy rằng hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống, tuy rằng Phương Tuyết Di rất hấp dẫn, thế nhưng hắn đã quyết định hòa nhập cùng gia đình này, cho nên, tuyệt đối không được gây ra chuyện tày đình đó.

- Cắt!

Phương Tuyết Di bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu em khiến cho tức cười, cười mắng yêu:

- Thằng nhóc này, em nói linh tinh gì vậy? Chị chỉ mượn em đóng giả làm bạn trai một lúc thôi, sao lại nói đến chuyện luân thường ở đây?

- Hả? Là giả vờ à?

Phương Hạo Vân thở phù như thể thoát nợ:

- Sao chị không nói sớm, làm em giật cà là mình.

- Ý em là gì, chả lẽ chị ngời ngời thế này mà không xứng với em sao?

Phương Tuyết Di hờn dỗi nói:

- Vả lại, em cũng đừng tưởng bở. Thẩm quan của chị hơi bị cao đấy, nếu muốn tìm bồ, thì cũng phải tìm anh nào to cao đen hôi, chứ oắt con như em thì chị không có hứng. Cho chị làm đứa con nít, thì may ra chị còn suy nghĩ lại được.

..........

Phương Hạo Vân đang định phản pháo, bỗng nhiên thấy lúc này xe đã đỗ bên con đường vào rạp chiếu phim Oscar rồi.

- Đến rồi, xuống xe đi.

Phương Tuyết Di dặn dò:

- Đợi lát nữa, khả năng sẽ có mấy con ruồi bọ bậu xậu, nhiệm vụ của em là làm bồ của chị, làm chúng hết hy vọng đi.

- Té ra là sáng sớm chị dẫn em ra ngoài chính là để làm lá chắn cho chị. Có điều dù sao cũng được đi dạo phố.

Chẳng phải chỉ là mấy con ruồi nhặng thôi ư? Chuyện vặt.

Vừa xuống xe, hai người đã nghe thấy giọng đàn ông:

- Tuyết Di!

Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng quay đầu lại nhìn, trông thấy một người mặc đồ Tây trắng toát, thân hình cao lớn, vẻ mặt điển trai, đôi mắt có chút quyến rũ, khẽ mỉm cười đi tới.

- Ruồi nhặng?

Phương Hạo Vân sinh lòng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Có điều nói đi cũng phải nói lại, con ruồi này bề ngoài thì không có vẻ là loại người không ra gì.

Người kia vẫn nhìn Phương Tuyết Di, ánh mắt chưa bỏ ra một chút nào, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười rạng rỡ, đi đến trước mặt Phương Tuyết Di, vô tư và thân mật gọi:

- Tuyết Di, em đến rồi à.

Trong mắt Phương Hạo Vân, những biểu hiện từ lúc nãy tới giờ của con ruồi này quả thực rất ok, cử chỉ của hắn hợp lý phóng khoáng, hào hoa phong nhã. Kết hợp với bộ đồ Tây trắng toát, đúng là một bạch mã hoàng tử điển hình. Con mắt của chị quả thật không giống người bình thường.

Phương Tuyết Di hơi nhìn người kia, khẽ uốn éo đầu, chẳng thèm nhìn lại hắn, hừ giọng nói:

- Vương Thế Phi, tôi hôm nay đến không phải vì hẹn với anh, tôi đi xem phim với bạn trai.

- Bạn trai?

Người được gọi là Vương Thế Phi kia bật cười hiền lành:

- Xem em nói kìa, anh chẳng phải là bạn trai của em sao? Anh đã đeo đuổi em suốt mấy tháng nay rồi mà.

Khóe miệng công tử họ Vương kia khẽ lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, ánh mắt dán lên trên người Phương Tuyết Di:

- Tuyết Di, anh biết em vẫn còn giận anh, việc lần trước, chẳng phải anh đã giải thích với em rồi sao? Anh với Mễ Lam chỉ là vui chơi qua đường, anh không yêu cô ấy, người anh yêu thật sự chính là em. Nếu như em đồng ý, anh lập tức sắp xếp đính hôn với em. Đợi khi chúng ta đính hôn rồi, công ty đầu tư nhà họ Vương của anh nhất định sẽ đẩy mạnh đầu tư vào tập đoàn Thịnh Hâm của em, đến lúc đó, tập đoàn Thịnh Hâm chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn nhiều...

Phương Hạo Vân thầm cười cợt, vị bạch mã hoàng tử này té ra cũng chẳng ra sao cả, ít ra thì hắn đã biến tình cảm với bà chị thành những con số lợi ích, chẳng trách bà chị lại phản cảm với hắn như vậy, thậm chí không tiếc việc tìm mình đến đây làm lá chắn.

- Vương Thế Phi, anh nói lung tung gì thế, anh rửa tai nghe cho kỹ đây, tôi có bạn trai rồi, nhưng không phải anh, từ hôm nay, tôi hy vọng anh không đến quấy nhiễu tôi nữa. Biết chưa?

Phương Tuyết Di trợn mắt lên, vẻ mặt chán chường, chỉ thẳng vào mặt Vương Thế Phi, căm giận mắng:

- Lượn đê, lập tức lượn đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa.

- Đây chính là bạn trai của tôi, Soái Soái.

Nói rồi, Phương Tuyết Di đẩy Phương Hạo Vân nãy giờ câm lặng ra trước, đắc ý nói:

- Nhìn thấy chưa, đây mới là hoàng tử trong mắt tôi, anh à, đừng có mà mơ hão hao mỡ nữa nhá.

Soái Soái?

Phương Hạo Vân nghe vậy, lập tức buồn bực, đổi tên cũng không cần thế chứ, nghe chuối vãi.

(Soái: đẹp giai)

Vương Thế Phi biết rõ Phương Tuyết Di có một thằng em mọt sách, nhưng chưa từng gặp mặt, cho nên không biết được anh bạn trai Soái Soái kia thực ra chỉ đang đóng kịch mà thôi.

Có lẽ là khinh thường, có lẽ là lòng dạ của Vương Thế Phi rất xảo quyệt, tóm lại, nghe Phương Tuyết Di nói vậy, hắn vẫn không hề tức giận, vẫn nở nụ cười tươi như trước.

- Tuyết Di, anh chàng Soái Soái này, chắc không phải là một anh chàng em dẫn tới từ câu lạc bộ nào đó chứ? Sao anh không nghe nói tới chuyện em yêu đương với ai gần đây nhỉ?

Vương Thế Phi nhìn thẳng vào mắt Tuyết Di, thản nhiên nói:

- Đừng hờn dỗi nữa, nói anh nghe, anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh, không giận anh nữa đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK