Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đại ca, anh muốn làm trái với quy định của tổ tiên?" Đinh Vân Uy vội vàng khuyên : "Em nghe nói anh hai và anh ba đã nói xấu về anh trước mặt mẹ rất nhiều, anh cũng biết, mẹ là một người rất bảo thủ, lỡ như bà biết chuyện anh làm trái với quy định của tổ tiên, chẳng phải sẽ rất giận sao... lỡ như bà ủng hộ cho anh hai và anh ba, đến lúc đó thì sẽ phiền toái lắm..."

"Không sao!"

Đinh Vọng Long cao giọng nói : "Mẹ là một người bảo thủ, nhưng bà cũng hiểu lý lẽ, Đinh gia bây giờ đã không còn như trước, thời điểm nhạy cảm, cũng cần dùng thủ đoạn nhạy cảm, chuyện này anh sẽ giải thích với mẹ sau. Đương nhiên, nếu không đến thời khắc cuối cùng, anh sẽ không nhượng bộ đâu..."

"Đại ca, mau nhìn, giá cổ phiếu của chúng ta bắt đầu giảm..." Đinh Vân Uy đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nhìn thấy đường cong cổ phiếu bắt đầu xảy ra thay đổi.

Đinh Vọng Long nghe thấy thế, vội vàng quay đầu lại nhìn màn hình, quả nhiên, đường cong vừa rồi trong biểu đồ vô cùng ổn định, nhưng bây giờ đã xảy ra thay đổi.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy đang giảm, hơn nữa theo biểu hiện của đường cong, nó đã xuống đến mức thấp nhất.

"Bọn họ rốt cục đã ra tay..." Đinh Vọng Long cắn răng nói : "Đi điều tra, nhìn xem là chuyện gì..."

"Chủ tịch, không cần điều tra, chúng tôi đã biết nguyên nhân..." Một nhân viên đứng dậy nói : "Buổi sáng hôm nay, khi thị trường giao dịch vừa bắt đầu, sở chứng giao đã truyền ra tin tức có hại cho tập đoàn Siêu Uy chúng ta, tin tức nói rằng, tập đoàn Siêu Uy chúng ta đã tiến vào giai đoạn phá sản cuối cùng rồi..."

"Chết tiệt, đê tiện!"

Đinh Vọng Long thở dốc nói ; "Xem ra tất cả đều nằm trong sự khống chế của bọn họ... các người nhìn xem, có khả năng ngăn cản hay không?"

"Không có lượng tài chính lớn giúp đỡ, chúng ta căn bản là không có biện pháp..." Một nhân viên khác lên tiếng.

"Haizzz..."

Đinh Vọng Long thở dài, cầm điện thoại lên, gọi cho Bạch Nguyệt Thiên : "Bạch tổng... xin ông lưu tình, điều kiện của các người chúng tôi đồng ý xem xét lại..."

Tất cả đều nằm trong dự đoán, khi nhận được điện thoại của Đinh Vọng Long, Bạch Nguyệt Thiên cũng không có gì bất ngờ cả, thản nhiên nói : "Đinh tổng, không phải là khoa trương, nhưng chỉ cần tôi muốn, thì tập đoàn Siêu Uy của ông có thể phá sản trong ngày hôm nay, ông có tin không?"

"Tin, đương nhiên là tin!"

Đinh Vọng Long cẩn thận nói : "Bạch tổng, ông xem, các người đều là bạn của Tuyết Nhu, cũng chính là bạn của Đinh gia, nếu mọi người đã là bạn, sao lại nổi giận với nhau như thế. Ý của tôi là, không bằng chúng ta dừng tay giảng hòa... vấn đề khống chế cổ phần của các người, tôi sẽ đồng ý. Nhưng mà, căn cứ theo quy định của Đinh gia, chuyện này cần phải được chính thức thông qua, cần mời họp gia tộc, hy vọng ông có thể cho tôi một chút thời gian, tôi cam đoan là trong vòng ba ngày sẽ quét sạch tất cả các trở ngại... ông thấy thế nào?"

"Ông đã nói rồi, tất cả mọi người đều là bạn, nếu đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ nể mặt ông... Như vậy đi, sau ba ngày chúng ta gặp mặt nói chuyện, có điều..." Bạch Nguyệt Thiên cười lạnh nói ; "Nếu ông dám giở trò gì đó, tiếp theo tôi trực tiếp cho các người phá sản... đồng thời, tôi còn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu..." Nói xong, Bạch Nguyệt Thiên liền cúp điện thoại.

Nghe câu cuối cùng của Bạch Nguyệt Thiên, trong lòng của Đinh Vọng Long rất ức chế, chỉ là Bạch Nguyệt Thiên là một trong những người đứng đầu của tập đoàn Hùng Long, quả thật có tư cách nói những lời này.

Bực bội cúp điện thoại, Đinh Vọng Long cắn răng nói : "Lão tứ, em đi triệu tập thành viên trong gia tộc, anh có vài lời muốn nói với họ..."

"Đại ca, anh thật sự quyết định vậy sao?" Trong lòng Đinh Vân Uy không muốn.

"Mày không có mắt à, mày thấy rồi đấy, chỉ cần tập đoàn Hùng *** gmuo61n, thì chúng ta hoàn toàn có thể phá sản trong nháy mắt, mày cảm thấy rằng tao còn lựa chọn nào khác sao?" Đinh Vọng Long nói : "Mày đi triệu tập thành viên trong gia tộc, tao đi nói với mẹ..."

"Khoang đã..."

Dường như Đinh Vọng Long nghĩ đến cái gì nữa, dặn dò : "Mày để bọn họ vào chờ trong phòng họp, khi chưa có tin tức của tao, thì không được nói sự thật cho bọn họ biết"

"Dạ, em biết" Đinh Vân Uy gật đầu, có điều không hiểu gì hết.

"Haha...."

Đinh Vọng Long thấy lão tứ nghi ngờ, cười nói : "Lão tứ, thiếu chút nữa anh đã quên một chuyện, việc này nói không chừng có thể thay đổi..."

"Đại ca, anh nghĩ đến cái gì sao?" Đinh Vân Uy vội vàng hỏi.

"Thiên cơ không thể tiết lộ..." Đinh Vọng Long cười thần bí, sau đó đi tìm Tuyết Hồ.

.........................

Buổi tối tám giờ, Phương Hạo Vân nhận được một cú điện thoại, là do Đinh Vân Uy gọi điện đến.

"Phương thiếu gia, lão phu nhân nhà chúng tôi muốn gặp cậu và Tuyết Nhu, hy vọng các người có thể đến đây một chuyến..." Đinh Vân Uy nói ; "Lão phu nhân rất thích người cháu gái Tuyết Nhu này, lần này xuất quan nghe nói Tuyết Nhu đã trở về, lại còn mau theo cháu rể nữa, cho nên muốn gặp mặt hai người..."

Phương Hạo Vân nghe thấy như vậy, lập tức cười, thầm nghĩ, xem ra Tuyết Hồ đúng là không nhịn được nữa rồi, muốn đích thân ra tay, và hắn cũng muốn nhìn xe, vị Tuyết Hồ danh chấn một thời này rốt cục còn bao nhiêu bổn sự.

Khi biết được mình còn có một bà nội, trong lòng Đinh Tuyết Nhu liền không tin : "Hạo Vân, có phải là Đinh gia muốn giở trò không? Tại sao đến bây giờ em mới biết là mình còn một bà nội?"

"Là thật"

Phương Hạo Vân đã sớm có được tư liệu của Tuyết Hồ từ tay của dì Bạch rồi, cười giải thích : "Bà ta tên là Tuyết Hồn, đích thật là bà nội của em, có điều, khi em còn chưa ra đời, bà ta đã bế quan quy ẩn, sợ là gần đây mới xuất quan. Tuyết Nhu, anh nhắc nhở em một câu, bà già Tuyết Hồ này không phải là thiện nam tín nữ gì, lòng dạ của bà ta còn xấu xa hơn cả Đinh Vọng Long, cho nên em không cần phải hy vọng gì vào bà ta..."

"Dạ, em biết rồi, Đinh gia không có thứ tốt..." Có thể nói ra một câu tàn nhẫn như vậy, có thể thấy được Đinh gia đã gây tổn thương rất lớn với Đinh Tuyết Nhu.

Lúc chín giờ, Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu cùng đi đến trang viên Đinh gia. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Khi gặp lại Phương Hạo Vân, thái độ của Đinh Vọng Long đã trở nên cung kính và khiêm nhường hơn nhiều, người không biết, còn tưởng rằng hai người này có quan hệ rất sâu đậm chứ.

"Phương thiếu gia... Tuyết Nhu, hai người vào đi..." Đinh Vọng Long tự mình dẫn hai người vào, để hai người ngồi xuống, cả người lộ ra một sự nhiệt tình chưa bao giờ có.

Phương Hạo Vân đáp lại một câu theo lễ : "cảm ơn!", sau đó mang theo Đinh Tuyết Nhu ngồi xuống, còn Đinh Tuyết Nhu, chẳng những là không thèm nhìn Đinh Vọng Long một cái, mà ngay cả một câu cũng không nói ra. Chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân.

"Đinh tổng, Tuyết Hồ đâu?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.

Đinh Vọng Long nghe thấy như thế, trong lòng căng thẳng, cái tên Tuyết Hồ này, cho dù là người của Đinh gia cũng không có nhiều người biết, mà bây giờ Phương Hạo Vân lại đột nhiên kêu lên, hay là hắn đã sớm biết...

Nghĩ đến đây, Đinh Vọng Long cảm thấy chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng, thế lực của tập đoàn Hùng Long đúng là danh bất hư truyền, có điều, chuyện đã đến bước này rồi, cũng không thể nào dừng lại, hơn nữa Đinh Vọng Long, cũng tin tưởng mẹ của mình.

Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, ông ta cảm thấy rằng mẹ hẳn là có thể khống chế Phương Hạo Vân thành công.

"Phương thiếu gia quả nhiên thần thông quảng đại, cái tên này ngay cả tôi cũng kiêng kị mà cũng có thể thăm dò được..." Đinh Vọng Long cười nói : "Các người chờ một chút, tôi đi rồi sẽ trở lại..."

Đợi khi Đinh Vọng Long rời đi, chỉ còn Đinh Vân Uy tiếp khách, Phương Hạo Vân cười khinh miệt nói : "Ông bạn già, xem ra địa vị của ông tại Đinh gia không được tốt, cùng lắm chỉ là một kẻ chạy việc... Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên nói cho ông biết, cái trò Câu Hồn Nhiếp Phách của bà già Tuyết Hồ kia căn bản là vô dụng với tôi..."

Lời này vừa ra, Đinh Vân Uy lập tức ngây người.

Trên thực tế, trước đó, hắn không biết về diệu kế của Đinh Vọng Long, có điều, nghe Phương Hạo Vân nói xong, hắn lập tức rõ ràng.

Theo cách nói của Phương Hạo Vân, hắn dường như không coi Câu Hồn Nhiếp Phách của mẹ ra gì.

Nghĩ đến đây, hắn muốn đi ra báo cho đại ca biết một tiếng, Phương Hạo Vân đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của hắn, cười nói : "Muốn ra ngoài báo tin? không sao cả, nếu tôi đã dám nói trước mặt ông, thì đương nhiên cũng không sợ ông đi báo tin rồi..."

Sắc mặt của Đinh Vân Uy trở nên xấu hổ, bây giờ hắn đi không được, mà không đi cũng không được.

Ngay trong lúc hắn do dự, thì Đinh Vọng Long đã mang Tuyết Hồ đến, có lẽ là suy nghĩ đến cái tôn vinh của mình, cho nên Tuyết Hồ đã mang một cái khăn che mặt, người khác không thể nhìn rõ dung mạo của bà.

"Con chính là nha đầu Tuyết Nhu sao... lớn lên xinh đẹp như vậy, đúng là giống mẹ của con hơn là thằng nhóc Tuyết Siêu kia..." Giọng nói của Tuyết Hồ lạnh như băng, tựa hồ không có ý khen ngợi cháu gái của mình, ngược lại, Phương Hạo Vân còn cảm nhận rằng trong giọng nói tràn ngập sự ghen tị.

Đối với bà nội chưa từng gặp mặt này, Đinh Tuyết Nhu dường như không có chút cảm xúc, ít nhất là thái độ và cách nói chuyện của bà ta làm cho cô hơi bất mãn.

Vả lại, Đinh Tuyết Nhu cũng đã cắt đứt quan hệ với Đinh gia, cô hoàn toàn không cần phải chào hỏi một người bà chưa từng gặp mặt này.

Vì thế, Đinh Tuyết Nhu chỉ nhíu mày, không nói gì hết.

"Không biết chào hỏi sao... không có giáo dục..."

Thái độ của Đinh Tuyết Nhu hiển nhiên đã chọc giận Tuyết Hồ, bà ta hừ lạnh, dưới sự nâng đỡ của Đinh Vọng Long, ngồi xuống trước mặt, ánh mắt nhìn quét qua người của Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu.

"Bà già... bà không biết chuyện của Tuyết Nhu và Đinh gia sao... cô ta bây giờ đã không còn quan hệ với Đinh gia rồi, bà dựa vào cái gì mà bắt người ta phải chào hỏi?" Phương Hạo Vân ra mặt cho Đinh Tuyết Nhu, cười nói : "Nghe đồn thuật Câu Hồn Nhiếp Phách của bà rất lợi hại, hôm nay tôi muốn được nhìn xem thế nào..."

Lời này vừa nói xong, làm cho Tuyết Hồ lập tức kinh hãi, lời nói của Phương Hạo Vân không khó để nghe ra, hắn biết rõ mình như lòng bàn tay, đồng thời, trong tình huống như vậy mà hắn vẫn đến đây, có thể thấy được là hắn đã dự liệu trước. Tuyết Hồ tuy rằng tự phụ, nhưng cũng cẩn thận, nếu làm không tốt thì sẽ chết hết.

Sắc mặt của Đinh Vọng Long cũng không được tốt lắm, theo tình huống bây giờ, Phương Hạo Vân dường như đã hiểu rõ kế hoạch của mình, nhưng không có chút sợ hãi.

Nhìn mẹ, Đinh Vọng Long hơi do dự một chút, ông ta đang suy nghĩ có nên ngăn cản hành động của mẹ hay không, ông ta lo lắng, nếu mẹ thất bại, thì hậu quả của chuyện này đúng là không tưởng nổi.

Nhưng mà, muốn ngăn cản mẹ hành động, dường như cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Tính tình của Tuyết Hồ ông ta rất rõ ràng, tâm cao khí ngạo, cho dù không địch lại, cũng không dễ dàng bỏ chạy. Huống hồ, Phương Hạo Vân bây giờ chỉ nói thẳng ra thân phận, chưa phân thắng bại, khó mà nói trước.

Về Câu Hồn Nhiếp Phách, Đinh Vọng Long chỉ mới biết một ít, đây là thứ thuật dùng tinh thần lực tu thành, cho dù đối phương có võ cao đến đâu, nếu không tu luyện tinh thần lực, thì cũng không thể chống cự.

Đương nhiên, ông ta cũng không biết, Phương Hạo Vân là một công phu nội gia, hơn nữa còn tu luyện Nhiếp Tâm Thuật, có hiệu quả như Câu Hồn Nhiếp Phách.

Có điều, hai người vẫn còn chút khác biệt, cái Tuyết Hồ tu luyện là tinh thần lực, còn Nhiếp Tâm Thuật của Phương Hạo Vân là một pháp môn vận dụng chân khí nội gia cao thâm.

Thật ra hai người không cần phải phân cao thấp, hoàn toàn quyết định bởi người dùng thuật thôi.

"Hừ!"

Tuyết Hồ cười lạnh : "Không biết trời cao đất rộng... thằng nhóc, nếu ngươi đã muốn nhìn thấy công phu của bà già này, thì ta cũng không khách khí..."

Nói xong, Tuyết Hồ lật cái khăn che mặt lên, để lộ ra tướng mạo của mình.

Lúc này Đinh Tuyết Nhu mới hô lên một tiếng, trời ơi, xác ướp biết đi. Thật đúng là khó tưởng tượng, con người sao có thể biến thành như vậy được.

Phương Hạo Vân cũng cảm thấy mắc ói, trong lòng vô cùng khó chịu. Những người đàn bà thi triển thuật này, trên cơ bản đều là những mỹ nhân thuộc hàng khủng, bởi vì nhờ có dung mạo hỗ trợ thì Câu Hồn Nhiếp Phách mới có thể phát ra uy lực lớn nhất. Mà bà già này... xin lỗi chịu không nổi.

"Này... bà xác định là cái bản mặt của bà có thể thi triển Câu Hồn Nhiếp Phách sao?" Phương Hạo Vân nhức đầu, cười hỏi :: "Bà đúng là khác thường..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK