Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trên mặt của Mộc Nguyệt Dung liền xuất hiện vẻ tươi cười, mặc kệ là nói thế nào thì trong chuyện này, Phương Hạo Vân cũng đã có suy nghĩ rồi.

Hai mắt của Mộc Nguyệt Dung liền ngập nước, nói : "Phương thiếu gia, cậu cho tôi một lời chắc chắn đi..."

"Tôi cần thời gian..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

"Mẹ, Hạo Vân, đến ăn cơm..." Long Hi Phượng mang cả tạp đề trên người đi ra, hướng về phía hai người, ngoắc : "Hai người đi rửa tay đi ..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền đi rửa tay. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nhưng Mộc Nguyệt Dung thì không có đi, mà bước về hướng Long Hi Phượng, nói : "Con đã nghe hết những gì nãy giờ ..."

"Ừ ..."

Long Hi Phượng thẳng thắn : "Từ đầu đến cuối con đều nghe được, mẹ chồng à, không thể không nói, bản lĩnh diễn trò của mẹ quả thật không tồi. Ngay cả một người hiểu mẹ như con mà cũng bị mẹ làm cho cảm động..."

"Không phải là diễn trò, mẹ nói sự thật đấy ..." Mộc Nguyệt Dung hơi hừ lạnh một tiếng, nói : "Tiểu Phượng, mấy năm nay con biết vì sao me không tranh giành quyền khống chế Nam Cung thế gia với con nữa không?"

"Mẹ nói đi ..." Long Hi Phượng đầy hứng thú nhìn Mộc Nguyệt Dung.

"Bởi vì mẹ không muốn ... mẹ không muốn chúng ta bất hòa bên trong nữa ..." Mộc Nguyệt Dung nói : "Tiểu Phượng, để cho Hạo Vân làm con rể của Nam Cung thế gia chúng ta, con có đồng ý không?"

"Con đồng ý, nhưng con có một điều kiện ..." Khóe miệng của Long Hi Phượng hiện lên một nụ cười mờ ám.

"Điều kiện gì ?" Mộc Nguyệt Dung hỏi.

"Mẹ à, mẹ đừng có vội, con hỏi mẹ một chuyện, mẹ muốn Hạo Vân làm con rể của Nam Cung thế gia, cũng là vì muốn hắn buộc chung với Nam Cung thế gia đúng không?" Long Hi Phượng hỏi.

"Không sai!" Mộc Nguyệt Dung nghiêm mặt nói : "Cái này cũng là không còn cách nào thôi... Ngay cả người như Nhạc Hằng còn không bảo vệ được cho cháu của ông ta, thì có thể thấy được lần này cấp trên ủng hộ cho Hạo Vân mạnh thế nào. Cho nên, mẹ phải có được sự ủng hộ của Hạo Vân... Tiểu Phượng, Nam Cung thế gia đã đến cảnh sinh tử tồn vong rồi, hy vọng con ó thể nắm tay với mẹ, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Tiểu Phượng, tuổi của mẹ cũng lớn rồi, mẹ cũng chỉ có thể nắm giữ được Nam Cung thế gia vài ngày nữa thôi, sau này Nam Cung thế gia cũng để lại cho con, cho nên con giúp mẹ, cũng chính là giúp con, con hiểu chưa?"

( Lão cáo già, lừa ai vậy hả? Ăn đại hoàn đan vào rồi, ít nhất là còn có thể sống thêm mười năm, qua mười năm nữa có lẽ bà đây cũng chết mẹ rồi chứ không chừng... ) Đây là suy nghĩ trong đầu của Long Hi Phượng.

Đương nhiên, Long Hi Phượng cũng không đem chuyện này nói ra được, mà chỉ cười nói : "Mẹ, những lời mẹ nói con đều hiểu cả... Con cũng tính phối hợp với mẹ, nhưng chuyện này không phải do một mình con là có thể hoàn thành được. Nếu muốn trói buột Hạo Vân lại, mẹ cũng phải hy sinh một ít..."

"Có ý gì ?" Mộc Nguyệt Dung nghi hoặc hỏi.

"Rất đơn giản!"

Long Hi Phượng đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung, cười nói : "Mẹ à, mẹ biết không? Khuôn mặt của mẹ đã khiến cho Hạo Vân chú ý rồi đấy ...."

"Mẹ không hiểu ..." Mộc Nguyệt Dung ngạc nhiên nói.

"Hì hì ..."

Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng, nói : "Mẹ à, mẹ khờ thật hay giả ngốc thế ... Ý của con là Hạo Vân coi trọng mẹ... Nếu muốn gả, chúng ta cùng nhau gả..."

"Cùng nhau?" Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, sắc mặt trở nên xanh mét, tức giận nói : "Con nói bậy bạ cái gì đó... láo xược, Long Hi Phượng, con không được nói bậy..."

"Hừ!" Long Hi Phượng tức giận hừ một tiếng, nói : "Con có nói bậy hay không, trong lòng mẹ rõ ràng nhất... Mẹ à, nói thật cho mẹ biết, đây là giới hạn của Hạo Vân đấy. Không phải mẹ nói, vì gia tộc, cái gì mẹ cũng có thể nhịn sao, vậy thì chuyện này đã có sao đâu? Bây giờ muốn mẹ hy sinh, mẹ lại lùi bước..."

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên xấu hổ và giận dữ, thân mình run rẩy lên, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt.

"Mẹ à, con nhắc nhở mẹ một câu, mẹ nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi...." Long Hi Phượng cười nói : "Thời gian không đợi người đâu... "

Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đã rửa tay trở về.

Tim của Mộc Nguyệt Dung không khỏi đập nhanh hơn, vội vàng nói với Long Hi Phượng :"Tiểu Phượng, mẹ không đói bụng, hai đứa ăn trước đi, mẹ có việc đi trước..."

"Ha ha ha ... "

Long Hi Phượng cũng nhìn thấy Phương Hạo Vân đang đi đến, thầm nghĩ bà già này nhất định là thẹn thùng, cho nên mới lấy cớ rời đi. Có điều như vậy cũng tốt, coi như là kích thích đối với bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK