Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Và khiến cho Trần Thanh Thanh bất ngờ chính là, Phương Tuyết Di cũng không do dự gì, trực tiếp thừa nhận : "Thanh Thanh, hôm nay em đã đến đây để nói về chuyện này, chị cũng không tính giấu diếm em... Không sai, chị thầm mến Hạo Vân... Không, hẳn phải nói là yêu, chị yêu Hạo Vân"

"Haha!"

Trần Thanh Thanh mỉm cười nói : "Chị Tuyết Di, cứ tin tưởng em, em không có ác ý, em đến để giúp chị..."

"Hoàng Kỳ Anh cũng đã nói vậy..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Thanh, nói : "Nếu chị đoán không sai, hẳn là do Hoàng Kỳ Anh nói cho em biết đúng không?"

"Dạ!"

Trần Thanh Thanh cũng không để ý đến biểu hiện của Phương Tuyết Di, cô cười nói : "Chị Tuyết Di, chị nói đúng, chuyện này đích thật là do Hoàng Kỳ Anh nói cho em biết... Có điều chị yên tâm, bên Hoàng Kỳ Anh em sẽ phụ trách, em có thể cam đoan với chị, Hoàng Kỳ Anh tuyệt đối không có khả năng đem chuyện này truyền ra ngoài..."

Tựa hồ cảm nhận được sự thành thật của Trần Thanh Thanh, sắc mặt của Phương Tuyết Di có vẻ dịu đi, cô hỏi : "Thanh Thanh... em đến tìm chị, rốt cục là muốn gì? Em muốn khuyên chị từ bỏ?"

"Nếu em đến khuyên chị từ bỏ, chị nói thẳng cho em biết, chị không làm được..." Phương Tuyết Di nói thẳng ra : "Chuyện này chị đã nghĩ đến, chị không có khả năng từ bỏ được... Nêu mọi người cảm thấy chị sai, vậy chị sẽ tiếp tục sai thêm nữa... Thanh Thanh, em cũng là con gái, chị nghĩ em có thể hiểu được cái cảm giác yêu một người là thế nào... Đương nhiên, quan hệ của chị và Hạo Vân rất đặc biệt, chị không muốn làm ra loại chuyện xấu hổ này... Chị chỉ muốn yên lặng nhớ đến hắn, nghĩ đến hắn, không hơn..."

Lời này vừa nói ra, Trần Thanh Thanh hơi động lòng, nói : "Chị Tuyết Di, thật ra chị... ừ, em có thể hiểu tâm tình của chị..." Trần Thanh Thanh vốn định nói cái gì đó, nhưng chữ ra đến miệng thì lại nuốt vào. Có một số việc bây giờ chưa thể công khai, huống hồ, Trần Thanh Thanh cũng không rõ cái sự thật ấy rốt cục là gì.

"Cảm ơn em!"

Phương Tuyết Di mỉm cười nói : "Thanh Thanh, cảm ơn em, cảm ơn em có thể hiểu cho chị... Em yên tâm đi, chuyện này chị sẽ có chừng mực..."

Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di nói : "Tên đê tiện Hoàng Kỳ Anh này, chị sẽ không tha cho hắn, chị muốn để cho hắn biết, Phương Tuyết Di này không dễ chọc..."

"Chị Tuyết Di... nếu chị tin em, thì chuyện của Hoàng Kỳ Anh chị để cho em xử lý, được không?" Trần Thanh Thanh chân thành hỏi.

"Được rồi!"

Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, nói : "Thanh Thanh, tuy rằng chị không cảm thấy chuyện không có dọa người, nhưng dù sao thế nhân cũng không cho phép. Cho nên chị không hy vọng có nhiều người biết..."

"Yên tâm đi, em sẽ làm chị hài lòng..." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói.

Sau một hồi nói chuyện, hai cô gái đã hóa giải mâu thuẫn, và trở nên thân thiết với nhau, rất nhanh, đề tài của hai người liền xoay xung quanh Phương Hạo Vân.

Trong lời nói của hai cô đều tràn ngập ý thích về Phương Hạo Vân.

Đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, hai người trông đã thân như chị em ruột.

Trước khi đi, Trần Thanh Thanh nói một câu đầy ý nghĩa : "Chị Tuyết Di, đi con đường của mình, không cần phải lo lắng cái nhìn của người khác... muốn yêu thì cứ yêu..."

Trong đôi mắt của Phương Tuyết Di đã trở nên ẩm ướt : "Cảm ơn... cảm ơn em... cảm ơn em có thể hiểu cho chị, ủng hộ chị..."

"Chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất!" Trần Thanh Thanh nói một câu, xoay người bước đi. Bởi vì cô tin tưởng Phương Tử Lân không phải là người hồ đồ.

Cùng lúc đó, cô đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Phương Hạo Vân.

.................................................. ..

Phương Hạo Vân và Hương Hương bí mật tính kế trực tiếp giết Hoa Thiết Thụ, để giúp cho Hương Hương được thăng chức. Mọi chuyện vốn tưởng rằng thuận lợi, nhưng đến cuối cùng lại bị lão bất tử quấy rối.

Vì thế, bọn họ đành phải tính kế khác.

Đêm khuya, Phương Hạo Vân một mình đột nhập vào Hoa thành muốn dụ Hoa Thiết Thụ ra, đánh cho bị thương nặng rồi để cho Hương Hương đến ám sát.

Kế hoạch này đúng là hoàn hảo.

Chỉ là khi Phương Hạo Vân xông vào Hoa thành, lại gặp phải lão bất tử.

Lão bất tử dường như đã đoán được ý đồ của Phương Hạo Vân, nghiêm nghị nói : "Muốn giết chết Hoa Thiết Thụ, thì phải qua cửa này của ta..." Đối với lão bất tử mà nói, mạng của Hoa Thiết Thụ vẫn còn giá trị. Ít nhất là trước khi hắn ta nắm được Thiên Phạt thành thì Hoa Thiết Thụ không thể chết được.

"Đến đây đi, Phương Hạo Vân, chúng ta tiếp tục trận đánh, lần trước Nguyệt Nha Nhi cứu ngươi, xem như là ngươi may mắn, lần này để ta xem là ai cứu ngươi..." Có kinh nghiêm lần trước rồi, cho nên lần này tôn giả trực tiếp sử dụng Độc Tôn đao ra.

Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua Độc Tôn đao, chỉ thấy ánh sáng đen của Độc Tôn đao lúc mờ lúc ẩn, lóe ra không ngừng, dường như ẩn chứa lực lượng vô cùng. Hắn phỏng chừng rằng lão bất tử đã dùng tá pháp gì đó để luyện đao.

Đương nhiên, làm chủ nhân của Thiên Phạt, hắn cũng không e sợ.

Trong lòng Phương Hạo Vân vừa động, kêu nhỏ một tiếng, Thiên Phạt liền xuất hiện trong tay, đao thể đỏ rực lên.

"Mỗi lần ngươi đều gây bất ngờ cho ta!" Tôn giả mỉm cười, khóe miệng hiện lên một sự ca ngợi.

Phương Hạo Vân không dám khinh thường trận chiến sinh tử này, lực lượng của tôn giả rất mạnh. Nếu hắn không có Thiên Phạt trong tay, thì có lẽ hắn đã không có dũng khí để đấu với tôn giả rồi.

Hắn đem thực khí trong cơ thể không ngừng tập trung về Thiên Phạt, chỉ thấy ánh sáng mờ của Thiên Phạt càng lúc càng tăng mạnh, khí thế tăng lên rất nhiều.

"Không tồi..." Tôn giả cười lạnh, Độc Tôn chân khí trong cơ thể cũng xuất ra, đồng thời còn cắt một giọt máu trên ngón tay.

Đợi cho đến khi thân đao hấp thu giọt máu ấy, thì một luồng huyết khí liền lập tức ập ra.

Con ngươi của Phương Hạo Vân hơi co lại, nhân cơ hội hét to một tiếng, vọt người bay lên không trung, thân hình giống như một tia chớp lao đến, Thiên Phạt lập tức đâm thẳng về ngực của tôn giả.

Tôn giả không hề có động tác nào cả, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không nhúc nhích. Tay trái cầm Độc Tôn đao giơ lên không trung, dường như cũng không coi Phương Hạo Vân ra gì.

Đương nhiên, tôn giả không có khinh địch như vậy.

Tuy rằng công phu của hắn ta rất mạnh, nhưng kinh nghiệm nói cho hắn biết, loại nhân vật như Phương Hạo Vân, không thể nào chủ quan được.

Phương Hạo Vân thấy tôn giả vẫn không nhúc nhích, càng không dám đắc ý, hắn biết thực lực của tôn giả, nếu hắn ta chủ quan như vậy, đương nhiên là có ý tứ của hắn ta.

Có lẽ, đây cũng là một sát chiêu.

Khi Phương Hạo Vân lao đến vẫn luôn tìm kiếm cơ hội ra tay, mà tôn giả rõ ràng vẫn nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích như cũ. Tỏ vẻ giống như đòn tấn công của Phương Hạo Vân không liên quan đến hắn vậy.

Phương Hạo Vân biết hắn ta đang lợi dụng tinh thần lực để cảm ứng đao thế của mình, có thể làm được điều này, sợ rằng ngoại trừ lão bất tử ra thì chỉ có dì Tố.

"Giết!!!"

Một tiếng quát nhẹ vang lên, Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân đã đâm tới, mũi đao như là một con rồng vậy, giương nanh múa vuốt lao về hướng tôn giả.

Trong giây phút nguy ngập ấy, tôn giả đột nhiên ra tay, Độc Tôn đao chém thẳng xuống, tạo thành một đường cong giữa trời.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, vũ khí của hai người đã giao chiến với nhau, một lực lượng cường đại đẩy hai người văng ra, và ngực của Phương Hạo Vân liền bị chấn động mạnh, khí huyết liền bốc lên.

Phương Hạo Vân lui về sau vài bước, vội vàng điều tức khí huyết trong cơ thể, và hiển nhiên là, bên trong kinh mạch và chân khí của hắn đã xuất hiện đau đớn nhỏ.

Tôn giả dường như cũng không thoải mái hơn, đừng thấy hắn ta có phản ứng lãnh đạm, thật ra một đao này hắn đã tung ra lực lượng không nhỏ. Vốn tưởng rằng một đao này sẽ khiến cho Phương Hạo Vân bị trọng thương,nhưng theo tình huống bây giờ thì Phương Hạo Vân chẳng có vẻ gì gọi là bị thương nghiêm trọng cả.

"Đến nào!" Ánh mắt của tôn giả nhìn chằm chằm Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân, thầm nghĩ, thanh đao đó hắn cũng từng sở hữu rồi, chỉ là chưa bao giờ sinh ra được lực lượng cường đại như vậy, đúng là quỷ dị...

Hắn quyết định dùng võ lực đoạt lại Thiên phạt.

"Dừng tay!"

Đột nhiên, một bóng người từ trên trời xuất hiện, cùng lúc đó, một luồng khí thế mạnh mẽ đã tách hai người ra.

Hai người liền nhìn theo tiếng nói, liền thấy dì Bạch đang đáp xuống giữa không trung, giống như một tiên tử vậy.

"Dì Tố, sao dì lại đến đây?" Phương Hạo Vân vội vàng chào đón, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn muốn cùng dì Tố liên thủ, nhất định có thể thoải mái giết chết lão bất tử, đoạn tuyệt hậu hoạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tố Tố tiểu thư, em đến thăm anh à?" Khóe miệng của tôn giả hiện lên một nụ cười lạnh : "Em muốn tận mắt nhìn thấy thằng mặt trắng của em giết chết anh à..."

"Dì Tố, chúng ta cùng nhau giết chết lão bất tử..." Phương Hạo Vân đi qua đề nghị.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của lão bất tử lập tức trở nên hồi hộp, bởi vì một mình Phương Hạo Vân thôi đã khó giải quyết rồi, nếu thêm cả dì Bạch vào thì hắn quả là không có phần thắng.

Tuy rằng nơi này là Hoa thành.

Nhưng đám người này không dám công khai đối nghịch với tiểu thư Bạch gia.

Ngay trong lúc tôn giả đang do dự chuẩn bị trốn đi thì dì Bạch đã lên tiếng : "Hạo Vân... dì sẽ không cùng con đối phó với lão bất tử..."

"Haha!"

Tôn giả nghe thấy thế, lập tức cười điên cuồng : "Tố Tố, xem ra em vẫn còn tình ý với anh... Lựa chọn của em rất đúng, so với thằng nhóc này, anh có tư cách ở cùng với em hơn..."

"Hừ!"

Dì Bạch khinh thường hừ lạnh một tiếng : "Lão bất tử, ông đừng có nằm mơ, nói thật cho ông biết, ý của tôi là muốn Hạo Vân giết chết ông..."

"Chỉ bằng hắn?"

Tôn giả khinh miệt nhìn Phương Hạo Vân : "Anh thừa nhận, thằng nhóc này quả thật có năng lực, nhưng mà so với anh, nó vẫn còn kém xa lắm..."

Phương Hạo Vân tự tin nói : "Tôi nhất định sẽ tận tay giết chết ông..." Phương Hạo Vân không phải kẻ ngốc, tâm tư của dì Bạch thế nào hắn cũng rõ ràng.

Lão bất tử là tai họa ngầm của Thiên Phạt thành, nếu hắn chính tay giết chết lão bất tử, thì sẽ được dân chúng của Thiên Phạt thành tán thành.

Đương nhiên, chuyện này nói thì dễ, làm mới khó.

"Ông đi đi... qua một khoảng thời gian nữa, Hạo Vân sẽ tìm đến ông..." Dì Bạch lạnh lùng nói.

Sắc mặt của tôn giả lập tức không vui, nhưng bây giờ tình thế ép người, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi Hoa thành.

Dì Bạch mang theo Phương Hạo Vân đi thẳng một đường, đi đến chân núi ở Thiên Phạt thành, bóng đêm như nước hồ, hai người chậm rãi bước trên sườn núi, ngẩng đầu lên thưởng thức ánh trăng.

Cũng không biết khi nào, tay của hai người đã nắm chặt lấy nhau.

"Hạo Vân, trước khi nắm chắc tuyệt đối, con cần tránh giao thủ với lão bất tử..." Dì Bạch dừng chân, quay đầu lại, cẩn thận nhìn Phương Hạo Vân. Thấy biểu hiện thản nhiên của hắn, cười nói :" Bây giờ rất nhiều người trong Thiên Phạt thành cho rằng con là kẻ mặt trắng, cho nên con phải làm ra thành tích..."

Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp của dì Bạch không khỏi lộ ra vẻ lo lắng : "Hạo Vân, Bạch Nguyệt Thiên vừa truyền tin đến, đã thu mua thành công tập đoàn Siêu Uy của Đinh gia.... Lát nữa con liên hệ với Tuyết Nhu, kêu cô ấy đi tiếp quản tập đoàn Siêu Uy đi..."

"Thu mua?"

Phương Hạo Vân hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, là thu mua... Khác một chút so với kế hoạch ban đầu, có điều chúng ta mua với giá rất thấp... Không đùng đến 1% giá trị tập đoàn nữa..." Dì Bạch nói.

"Haha!'

Phương Hạo Vân liền bật cười : "Xem ra lần này Đinh gia đã gặp báo ứng rồi..."

"Hạo Vân, dì đã chuẩn bị xong rồi, trong khoảng thời gian này sẽ cho con mở ra bí mật cao nhất của Thiên Phạt...." Dì Bạch đột nhiên nói.

Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức nói : "Dì Tố, dì gạt con... Con sẽ không lấy Tố Nữ Công của dì... Dì Tố, con biết hết rồi...."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, thân thể của dì Bạch lập tức run nhẹ lên : "Là Nguyệt Nha Nhi nói cho con biết?"

"Dì Tố, chị ấy cũng là vì muốn tốt cho dì..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Nếu không phải là Nguyệt Nha Nhi nhắc nhở con, sau này con sẽ phải hối hận mất..."

"Haizzz!"

Dì Bạch nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói gì nữa. Phương Hạo Vân cũng không nói gì, chỉ đứng lại bên cạnh dì Bạch.

Đêm khuya yên tĩnh như thế đó, Phương Hạo Vân cũng đứng yên cùng dì Bạch như thế đó.

Thật lau sau, hắn đột nhiên nhìn thấy được tình ý trong con mắt của dì Bạch, trong giây phút đó, tim của hắn đập mạnh từng đợt. Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng trong lòng dì Bạch cũng tràn ngập tình ý dành cho hắn.

"Dì Tố, để con bảo vệ cho dì..." Phương Hạo Vân đã động tâm rất nhiều, ôm lấy dì Bạch kéo vào trong lòng.

"Dì, Hạo Vân tốt lắm rồi, cảm ơn dì mấy ngày nay đã chăm sóc cho con..." Phương Hạo Vân kích động ôm lấy dì Bạch, hai tay đặt quanh eo của dì.

Thân thể của dì Bạch lại khẽ run lên, cô vô cùng vui vì sự nhiệt tình của Phương Hạo Vân, chỉ là trong đầu cô vẫn còn chút lý trí.

Phương Hạo Vân càng lúc càng to gan, tay đã bắt đầu mò xuống đùi của cô.

"Hạo Vân, đừng như vậy..." Dì Bạch thẹn thùng, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp đang dâng lên từ đùi của mình.

Phương Hạo Vân không đáp lời, mà bàn tay to cũng chậm rãi đi từ đùi qua mông, hơn nữa còn bắt đầu xoa nhẹ.

"Ơ..."

Thân thể mềm mại của dì Bạch run lên từng cơn, ngay lập tức phát ra một tiếng rên nhỏ, và mặt ngọc cũng không giữ được bình tĩnh như cũ, màu đỏ xấu hổ đã lập tức hiện lên hai má.

"Chị gái, Hạo Vân, hai người thật an nhàn..." Đúng lúc này, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt hiện lên sự bỡn cợt.

Phương Hạo Vân phản ứng cực nhanh, thấy Nguyệt Nha Nhi tiến đến, hắn vội vàng buông tay ở mông ra, và đầu tựa vào vai của dì Bạch.

Nguyệt Nha Nhi gắt giọng : "Em thật biết hưởng thụ..."

Vẻ mặt của dì Bạch cũng trở lại bình thường, hai tay vỗ nhẹ lên má của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi kêu dì đến đây, có một số việc hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng..."

Nguyệt Nha Nhi lập tức nói : "Chị, hay là hôm khác đi... hôm nay hai người không rãnh..."

"Hắc hắc!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Chị gái xinh đẹp đúng là hiểu lòng người... đúng vậy, bây giờ em đúng là đang bận rộn nhiều chuyện, bận rộn nhiều chuyện..."

"Không được nói bậy!"

Dì Bạch đưa tay cốc một cái lên trán của Phương Hạo Vân, nói : "Nghiêm túc một chút, chúng ta đang nói chuyện chính..."

"À!"

Phương Hạo Vân đáp một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên, chỉ là tay của hắn vẫn không thành thật, đang từ từ mò đến đùi của dì Bạch.

Thân thể của dì Bạch run rẩy liên tục, dưới sự xâm phạm của Phương Hạo Vân, cô cảm nhận được một khoái cảm mà từ trước đến giờ chưa có.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve, lá gan cũng dần dần lớn lên, bàn tay to cũng chậm rãi mò vào giữa đùi non, bắt đầu xoa nắn.

Ánh mắt của dì Bạch trở nên mê ly, trong hơi thở phát ra những tiếng dồn dập, còn Nguyệt Nha Nhi thì sao? Bây giờ cô ta đang ngẩng đầu lên ngắm sao, không phát hiện ra thần sắc kì quái của chị gái.

Sau đó, Nguyệt Nha Nhi mới dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn dì Bạch, nói : "Chị, Tố Nữ Công là em nói cho tiểu tình nhân biết, nhưng em không cho rằng em đã làm sai, em có trách nhiệm với chị, có trách nhiệm với Hạo Vân…"

Dì Bạch đang muốn nói chuyện, thì đột nhiên giật mình, hai chân kẹp chặt tay của Phương Hạo Vân ở giữa đùi, không cho hắn cử động. Có điều Phương Hạo Vân vẫn không từ bỏ, bàn tay to vẫn vỗ về nơi đó.

Mặt của dì Bạch đỏ như đốt, muốn mở miệng răn dạy hắn, nhưng mà lại ngượng ngùng, hơn nữa cảm giác tê dại giữa hai đùi đã làm cho cô khó chịu.

Dưới tình thế cấp bách, dì Bạch đành phải truyền âm cho Phương Hạo Vân : "Hạo Vân... hôm nay không được... hôm khác dì nhất định sẽ cho con làm... hôm nay không được..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lúc này mới từ bỏ, khi bàn tay của hắn rời đi, trong lòng dì Bạch đột nhiên lại cảm thấy mất mác, phương tâm kinh hoảng không thôi. Cô thậm chí cảm thấy rằng giữa hai đùi của mình đã xuất hiện sự ẩm ướt, cảm giác trống rỗng.

Phương Hạo Vân vùi đầu vào ngực của cô, có thể cảm nhận rõ ràng sự hồi hộp của cô, hắn âm thầm bật cười, theo kinh nghiệm của hắn mà nhìn thì dì Bạch sợ rằng đã động tình rồi.

" Nguyệt Nha Nhi, nhiệm vụ của em là phải điều tra rõ ràng gian tế trà trộn vào Thiên Phạt thành, nhất định phải xử lý bí mật, không để cho bọn họ phát hiện ra" Dì Bạch thay đổi thần sắc, nghiêm chỉnh nói.

"Dạ, em biết!" Nguyệt Nha Nhi cũng nghiêm túc gật đầu : "Chị gái, chị cứ yên tâm, chuyện này em tự mình xử lý, cam đoan là không xuất hiện vấn đề..."

"Chị gái, em cảm thấy rằng cái này không phải là vấn đề mấu chốt, cái quan trọng là, em cảm thấy rằng chị nên từ bỏ ý tưởng ban đầu đi. Mặc kệ là Hạo Vân, hay là em, thì cũng không hy vọng chị mất Tố Nữ Công trở thành một phế nhân...." Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, em thấy sao?"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân cũng sửa lại vẻ mặt vui đùa khi nãy, nghiêm mặt nói : "Dì Tố, con cảm thấy rằng chị gái xinh đẹp nói rất đúng, chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn... Tóm lại, con không đồng ý..."

Lời vừa nói ra, dì Bạch hơi động tâm, lập tức thở dài yếu ớt một tiếng : "Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi... chúng ta không còn lựa chọn nào khác... Đây là vận mệnh của dì. Nếu dì không hy sinh, bí mật lớn nhất của Thiên Phạt không thể nào phá giải được, mà Bạch gia chúng ta cũng sẽ gặp phải đả kích trí mạng..."

Dì Bạch lo lắng nói : "Với lực lượng của Bạch gia chúng ta, căn bản là không thể chống lại Darkness và bản chất của gia tộc Morgan... Hy sinh một mình chị, có thể cứu vớt được toàn bộ Bạch gia, coi như là một chuyện có lời"

"Có lẽ là còn biện pháp khác"

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói :"Dì Tố, chị gái xinh đẹp, mấy ngày nay con luôn nghĩ biện pháp khai thông với Thiên Phạt, cuối cùng con vẫn cảm thấy rằng, phá giải bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, vẫn còn biện pháp khác, không cần thiết phải hy sinh..."

"Con nói thật sao?" Vẻ mặt của dì Bạch lập tức trở nên nghiêm túc.

"Là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Chuyện lớn như vậy, sao con dám nói bậy... Dì Tố, như vậy đi, dì cho con một chút thời gian nữa, để con thử dùng biện pháp của con giải quyết, nếu con thất bại, thì dì dùng biện pháp của dì cũng không muộn, dì cảm thấy thế nào?"

"Chị gái, đừng nghĩ nữa, em cảm thấy nên làm theo ý kiến của Hạo Vân đi..." Nguyệt Nha Nhi vội nói theo.

Dì Bạch thoáng chần chờ một chút rồi nói : "Được rồi, nếu đã như vậy, dì cũng đành phải chờ một thời gian nữa... Có điều dì phải nói rõ ràng... Sau này lở như biện pháp của con thất bại, thì dì phải dùng biện pháp của dì, đến lúc đó, hai người không được cản dì... Hai người phải rõ ràng một chút, đây không chỉ liên quan đến vinh nhục cá nhân dì, mà còn liên quan đến cả Bạch gia, toàn bộ vận mệnh của Bạch gia..."

"Bọn em biết rồi!" Hai người không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu.

"Quyết định như vậy đi, chị gái, Hạo Vân, hai người nói chuyện phiếm đi, em có việc đi trước...." Nguyệt Nha Nhi dường như muốn tạo cơ hội cho chị của mình.

Đợi sau khi Nguyệt Nha Nhi rời đi, dì Bạch đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, nói thật với dì đi, con và Nguyệt Nha Nhi có phải là đã hợp thể hay không?"

"Dạ!" Phương Hạo Vân nói :"Chị ấy không nói cho dì biết sao?"

"Không..." Dì Bạch khẽ nhíu mày : "Nếu dì đoán không sai, Nguyệt Nha Nhi rất có thể đã mang thai rồi..."

"Mang thai?" Phương Hạo Vân hơi giật mình, hít sâu một hơi, nói : "Sao có thể chứ? Không có khả năng..."

"Không cần hoài nghi lời nói của dì..." Dì Bạch xoay người lại, dừng ánh mắt trên mặt của Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói : "Dì hiểu rõ Nguyệt Nha Nhi hơn bất kỳ người nào... Tâm tư của nó thế nào dì cũng rõ ràng nhất, nó muốn chia sẻ với dì, khẳng định là sẽ mang thai... Hạo Vân, có thể con không biết, nếu dì mất đi Tố Nữ Công, sẽ không chết ngay lập tức, chỉ là mất đi công lực, thì dung nhan sẽ già đi thôi..."

"Vậy chị gái xinh đẹp?" Phương Hạo Vân căng thẳng, vội hỏi.

"Dì nghĩ con cũng đã hiểu được, vận mệnh của nó sẽ trở nên bi thảm..." Dì Bạch nghiêm mặt nói : "Nói cách khác, trên lưng nó là một nửa trách nhiệm của dì..."

"Vậy bây giờ con nên làm cái gì?" Phương Hạo Vân cảm thấy hơi đau đầu, sớm biết như vậy thì lúc đầu hắn đã cẩn thận hơn rồi.

"Không có biện pháp!"

Dì Bạch thở dài yếu ớt, nói : "Vòng xoay vận mệnh đã bắt đầu vận chuyển rồi, mặc kệ là con, hay là dì, đều không có đường lui nữa..."

"Phá thai được chứ?" Phương Hạo Vân hỏi : "Ngăn cản chị gái xinh đẹp sinh con, thì có thể không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK