Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Tôi nghĩ tôi đã hiểu được cái gì rồi..." Phương Hạo Vân đưa tay vuốt ve cặp mông của cô cách lớp quần, làm cho cô thở gấp không ngừng.

Khi cô bắt đầu đòi yêu, thì hắn lại cười : "Tối nay tôi thuộc về Kỳ..."

"Hừ!"

Hà Thanh tức giận nói : "Cậu làm cho lửa của tôi lên, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm, cậu đúng là bại hoại..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng : "Yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường cho cô"

Chào tạm biệt Hà Thanh xong, Phương Hạo Vân liền gọi điện liên hệ với Bạch Lăng Kỳ, hẹn gặp cô tại phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, hắn quyết định qua đêm tại đây.

Ở tại chổ này, cũng có nguyên nhân của nó, tục ngữ nói là tiểu biệt thắng tân hôn, Phương Hạo Vân chia xa với Bạch Lăng Kỳ lâu như vậy, bây giờ gặp lại, đương nhiên không thể thiếu được tình cảm mãnh liệt rồi.

Hắn không muốn làm ảnh hưởng đến Trương Mỹ Kỳ đang mang thai.

Thật ra hắn đã lo lắng nhiều rồi, Trương Mỹ Kỳ bây giờ đã dọn vào Phương gia ở, có Trác Nhã chăm sóc chiếu cố rồi, trong nhà hắn căn bản là không xuất hiện tình huống gì không tiện cả.

Đương nhiên là Bạch Lăng Kỳ không biết được tâm tư của Phương Hạo Vân, cho nên nhanh chóng chạy lại đây.

Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, Bạch Lăng Kỳ nghĩ rằng Phương Hạo Vân đi đến buổi liên hoan có thể là chưa ăn gì. Cho nên gọi điện kêu một phần thịt kho tàu.

Đây là một trong những món mà Phương Hạo Vân thích nhất, hắn liền ăn như cọp đói vậy, chỉ sau một hồi liền hết sạch, sau khi ăn no, Phương Hạo Vân liền kéo tay Bạch Lăng Kỳ lại, ôn nhu nói : "Kỳ, tối nay chúng ta ở đây đi... Sáng mai chúng ta sẽ đi thăm chị Mỹ Kỳ..."

"Chị Mỹ Kỳ đã được mẹ đón đi rồi..." Lúc này Bạch Lăng Kỳ mới biết được tâm tư của Phương Hạo Vân, trong lòng thẹn thùng, nói : "Có phải là anh sợ làm phiền chị Mỹ Kỳ, thật ra em có thể nhỏ tiếng mà..."

"Haha..."

Phương Hạo Vân kéo cô vào ngực, cười hắc hắc nói : "Anh thích nghe lớn tiếng..."

"Tối nay chúng ta ở đây đi, không cần về" Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, nếu anh thích lớn tiếng, vậy tối nay em sẽ kêu lớn một chút cho anh nghe, anh nghĩ được không?"

"Đương nhiên là tốt" Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười, vội nói : "Kỳ, chúng ta đi vào phòng nghỉ nha?" Hắn hình như hơi gấp rồi.

Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả nhiên là chính xác.

"Hạo Vân, lần này anh không đi nữa chứ?" Bạch Lăng Kỳ đi tới, ôm lấy eo của Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, tối nay nơi này là thế giới của hai chúng ta"

Dựa khuôn mặt vào sát sau lưng Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ ôn nhu nói : "Hạo Vân, em yêu anh... Anh biết không? Những ngày anh không ở nhà, mỗi ngày em đều nhớ đến anh, ban ngày nhớ anh, ban đêm cũng nhớ anh, lúc nào cũng nghĩ đến anh..."

Phương Hạo Vân đột nhiên xoay người lại, dùng sức ôm Bạch Lăng Kỳ vào lòng, môi không khách khí hôn lên đôi môi kiều diễm của cô. Khi hai cặp môi chạm vào nhau, thân thể mềm mại của Bạch Lăng Kỳ liền bị chấn động, hai má lập tức đỏ bừng, tiếp theo là phát ra những tiếng thở gấp trong miệng, làm cho đầu lưỡi của Phương Hạo Vân dễ dàng xâm nhập vào miệng của cô.

Đôi mi của Phương Hạo Vân giật giật, mở mắt đẹp ra, làm nũng nói : "Hạo Vân, chúng ta làm cả đêm nhé...."

"Chỉ cần em muốn, ngay cả là vĩnh viễn anh cũng đồng ý với em..." Phương Hạo Vân đưa môi dán nhẹ lên vành tai của cô, phà ra những hơi thở nóng rực của hắn, khiến cho khuôn mặt của cô đỏ bừng luôn, thân thể không ngừng run lên.

"Hì ..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Bạch Lăng Kỳ lập tức bật cười, cô đưa tay chỉ lên trán của hắn, nói : "Anh đó, chỉ biết nói bậy... Loại chuyện này mà anh cũng nói ra được, đúng là mắc cở muốn chết, cứ như vậy, anh muốn làm chết em à..."

Nói xong, hô hấp của Bạch Lăng Kỳ liền trở nên dồn dập, cặp ngực mê người không ngừng phập phồng.

HIển nhiên là nói như vậy đã làm cho cô cảm thấy kích thích không thôi.

"Kỳ, em yên tâm, cho dù chết, thì cũng là anh trước... Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà... ha hả ..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm ngang Bạch Lăng Kỳ, mang cô vào trong phòng nghỉ.

Sau khi đóng cửa lại, hắn liền mang Kỳ lên giường, bàn tay to mò vào trong cổ áo, ngón trỏ lướt dọc trên da thịt trắng mịn của cô, chậm rãi tuần tra phía trên bộ ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn nụ hoa trước ngực của cô thông qua lớp áo ngực.

Dưới sự vuốt ve của Phương Hạo Vân, ở dưới của Bạch Lăng Kỳ đã trở nên ẩm ướt, cảm giác bành trướng trước ngực càng thêm mạnh mẽ : " Hạo Vân, ông xã của em, người ta thoải mái..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thân mình đè xuống, miệng hôn chặt lên môi anh đào của cô.

Sau khi hôn xong, Bạch Lăng Kỳ đã bị Phương Hạo Vân lột sạch sẽ, chẳng còn dính lại một mảnh vải trên người.

"Ông xã, em giúp anh..."

Bạch Lăng Kỳ xấu hổ nói, chủ động giúp Phương Hạo Vân cởi áo khoác ra, sau đó cởi luôn cả cái quần lót của hắn, rồi đưa tay nắm lấy cái thứ nóng rực ấy của hắn.

Sự khiêu khích như tra tấn này, thử hỏi có ai mà chịu nổi, ngay cả Phương Hạo Vân cũng thế, hắn lại ôm vật lấy Bạch Lăng Kỳ xuống, hôn loạn lên trên người cô một trận.

Thân thể của Bạch Lăng Kỳ bị Phương Hạo Vân hôn làm cho nó run rẩy kịch liệt. Môi anh đào đã phát ra những tiếng rên nho nhỏ, mặt nhỏ cũng ửng lên.

"Hạo Vân, em muốn kêu lớn cho anh nghe!" Bạch Lăng Kỳ cố ý lớn tiếng, đánh sâu vào lổ tai của Phương Hạo Vân, làm cho hắn sinh ra khoái cảm mới.

Sau đó, cô nhắm mắt lại, mặt nhỏ đỏ bừng, một tiếng rên rỉ kiều mỹ phát ra trong hơi thở của cô... Rốt cục, cả hai đã không còn ai nhịn nổi sự khiêu khích và tra tấn như vậy, hai thân thể đã nhanh chóng cuộn vào nhanh.

Vật vả cả đêm, mệt mỏi cả đêm, sung sướng cả đêm, thoải mái cũng cả đêm.

Cho đến khi trời sáng, hai người mới chịu chấm dứt.

"Hạo Vân, em ngủ nha?"

Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, Kỳ giống như một con mèo nhỏ cuộn mình vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn, vẻ mặt đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Bàn tay to của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về cặp mông của cô, gật đầu, rồi ôm nhau ngủ.

Lúc hai người thức dậy, thì mặt trời đã lên cao lắm rồi, vẻ mặt của Bạch Lăng Kỳ rất là hồng hào, hai tay vẫn ôm cổ của Phương Hạo Vân, bộ mặt rất hạnh phúc.

"Dậy thôi!"

Phương Hạo Vân giật giật thân mình, đưa tay vỗ lên mông của cô một chút, rồi ngồi dậy.

Bạch Lăng Kỳ kiều mỵ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Ông xã sắc lang, anh cũng thật là, hôm qua không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm cho người ta mệt muốn chết"

Phương Hạo Vân cười ha hả : "Kỳ, em lại đổ oan cho người ta rồi. Nghĩ lại đi, tối hôm qua rõ ràng là em đòi hỏi mà, người thiếu chút nữa bị giết chết chính là anh mà"

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Lăng Kỳ hiện ra xuân tình, không khỏi nhớ đến cảnh xuân ngày hôm qua, vẻ mặt đột nhiên ửng hồng lên.

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, nhìn màn hình, là do Hà Thanh gọi đến.

Sau khi tiếp điện thoại, thì trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói của Hà Thanh : "Phương thiếu gia, tôi có vài tình huống muốn nói với cậu, nếu như tiện, tôi muốn đến văn phòng của cậu..."

"Ừ!"

Phương Hạo Vân đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

"Có công chuyện?" Lúc này Bạch Lăng Kỳ đã mặc đồ vào rồi.

"Ừ!" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Sau lưng Hồng Gia Minh khẳng định có người, chuyện này anh nhất định phải điều tra... Tình cảnh tối hôm qua em cũng thấy rồi đấy, anh nhất định phải ngăn chặn chúng từ trong miệng..."

Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, làm ra vẻ muốn nói lại thôi, giống như muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi.

Phương Hạo Vân dường như cũng đoán được tâm tư của cô, chủ động nói : "Kỳ, anh biết tâm tư của em.... Em yên tâm, chuyện loạn luân anh sẽ không làm đâu..."

Phương Hạo Vân nói rất chân thành.

Nhưng thẳng thắn mà nói, cho dù hắn thật sự có xảy ra quan hệ gì với Phương Tuyết Di, không có cái gì gọi là loạn với luân cả. Phải biết rằng, hắn và Phương Tuyết Di, cùng Phương gia không có quan hệ gì cả.

Đi ra phòng nghỉ, đi vào văn phòng, Hà Thanh đã mặc một bộ công sở chờ trong văn phòng hắn : "Phương thiếu gia, sớm nhĩ..."

Phương Hạo Vân cười cười tự giễu : "Đã là buổi trưa rồi, cô đừng có chọc quê người khác chứ, nói đi, có tình huống gì... Nhớ kỹ, về SeeDs số 2, không cần phải báo cho tôi... Nếu mà như vậy, cô khó xử, Lã Thiên Hành khó xử, mà tôi cũng khó xử..."

"Tôi biết chừng mực!"

Hà Thanh cảm kích vì sự quan tâm của Phương Hạo Vân dành cho mình, nói : "Phương thiếu gia, là như vậy... Tôi phát hiện ra một chuyện, mấy ngày gần đây, cao thủ của Nam Cung thế gia thường xuyên tiến vào trong Hoa Hải, có thể là có liên quan đến Long Hi Phượng... Chúng ta có nên đề phòng không?"

"Có chuyện này sao?" Phương Hạo Vân nhíu mày : "Là người của Long Hi Phượng hay là của Mộc Nguyệt Dung?"

"Cái này thì không rõ ràng...."

Hà Thanh nghiêm túc nói : "Tôi đã điều tra rồi, nhưng tình huống thì không rõ lắm, bây giờ vẫn chưa rõ ràng là của Long Hi Phượng hay của Mộc Nguyệt Dung..."

"Được, tôi biết rồi..."

Phương Hạo Vân thản nhiên gật đầu, nói : "Cô đi nói với Bạch Quý đi, triệu tập tinh nhuệ tiến hành quan sát cao thủ của Nam Cung thế gia, nếu không phải bất đắc dĩ, thì không cần hành động. Có tình huống thì báo cho tôi biết... bên Long Hi Phượng thì để tôi giải quyết..."

"Ừ!"

Hà Thanh trả lời một tiếng, rồi xoay người bước đi.

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân gọi Hà Thanh lại, cười hì hì nói : "Hà Thanh, hôm khác tôi sẽ bồi thường cho cô..."

"Tui hông thèm!"

Hà Thanh lẩm bẩm, sau đó xoay người bước đi.

Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Là ghen tị, càng ngày càng có cá tính...."

........................................

Khách sạn Shangri La.

Xuân Hoa đang đứng trước mặt của Long Hi Phượng, nói : "Phu nhân, xem ra bà già kia sẽ ra tay với chúng ta, cao thủ nhất phẩm đường gần đây liên tiếp đến Hoa Hải, chúng ta không thể ngồi chờ chết được..."

"Haha!"

Long Hi Phượng khẽ cười vài tiếng, nói : "Xuân Hoa, con không cần phải lo lắng.... Con đừng quên, đây là Hoa Hải, chứ không phải là Chiết Giang... Bà già đó hoành hành ở Chiết Giang quen rồi, không coi ai ra gì, rồi cho rằng nơi này vùng Chiết Giang của bà ta sao..."

Xuan Hoa nghe thấy thế, cười nói : "Phu nhân, ý của bà là, Phương thiếu gia sẽ chống lại bà già đó sao..."

"Đó là đương nhiên!"

Long Hi Phượng cười nói : "Một núi không thể có hai cọp, Mộc Nguyệt Dung tuy rằng là cường long, nhưng chưa chắc đã làm gì được đầu xà Hạo Vân ở đây... Huống hồ, Hạo Vân không phải là đầu xà, mà là mãnh hổ..."

Nói đến đây, Long Hi Phượng cười một tiếng, nói : "Ta ở lâu tại Hoa Hải không chịu đi, chính là vì muốn Mộc Nguyệt Dung kéo binh đến Hoa Hải đối phó ta..."

"Phu nhân cao minh!" Xuân Hoa cười nói.

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng nói : "Xuân Hoa, con đi kêu Hoàng Kỳ Anh đến đây, ta có lời muốn nói với hắn..."

"Phu nhân, thứ cho con lắm mồm..." Xuân Hoa hỏi : "Phu nhân, bà thật sự muốn giao Hoàng Kỳ Anh cho Phương thiếu gia sao? Con cảm thấy rằng giữ hắn lại có giá trị lợi dụng hơn..."

"Con sai rồi!"

Long Hi Phượng cười nói : "Giữ Hoàng Kỳ Anh lại đương nhiên là có tác dụng với chúng ta, nhưng giá trị của nó không lớn bằng việc giao hắn cho Hạo Vân... Bà già đó lần này phái cao thủ nhất phẩm đường đến đây, làm cho ta chuẩn bị không kịp. Bây giờ ta chỉ có thể dựa vào lực lượng của Hạo vân để ứng phó với nhất phẩm đường..."

Nói đến đây, Long Hi Phượng cười nói : "Bà già ấy luôn không coi ai ra gì, lần này cho bà ta hối hận vì sự kiêu ngạo của bà ta..."

Một lát sau, Xuân Hoa mang Hoàng Kỳ Anh đến, Hoàng Kỳ Anh liền cười nịnh nọt nói : "Phu nhân, bà tìm tôi... Bà có việc gì cứ việc nói, tôi làm theo là được..."

Long Hi Phượng mỉm cười nói : "Haha, Hoàng thiếu gia, cậu làm gì mà khúm núm vậy, tôi nhớ cậu cũng là nhân vật một phương mà, không cần phải vậy..."

"Đa tạ phu nhân nâng đỡ!" Hoàng Kỳ Anh nghĩ rằng Long Hi Phượng có ý với mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin, thầm nghĩ, mặc dù trước mặt Phương Tuyết Di chẳng dùng được. Nhưng trước mặt người khác vẫn còn tác dụng lắm.

Nghĩ đến đây, lá gan của Hoàng Kỳ Anh cũng lớn hơn, hắn bước lại gần vài bước, cười nói với Long Hi Phượng : "Phu nhân... bà cứ dặn dò, mặc kệ là chuyện gì, tôi cũng sẽ không từ chối...." Khi nói chuyện, con mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Long Hi Phượng.

Theo hắn thấy, lần này sợ rằng vừa có người vừa có tiền rồi.

"Hừ!"

Long Hi Phượng hừ lạnh một tiếng, nói : "Hoàng thiếu gia, xin tự trọng!"

Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, sắc mặt biến đổi, vẻ mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cười làm lành nói : "Hắc hắc... phu nhân, Hoàng mỗ không kìm lòng được..."

Xuân Hoa trừng mắt nói : "Trước mặt phu nhân không được làm càn!"

Tiếng hét này làm cho Hoàng Kỳ Anh rất không thoải mái, hắn âm thầm cười lạnh, tiện nhân, chờ sau này bố đè Long Hi Phượng xuống, xem mày còn vênh váo vậy không.

"Xuân Hoa, không được vô lễ!"

Long Hi Phượng quát lạnh một tiếng với Xuân Hoa : "Con ra ngoài trước đi, ta có vài lời muốn nói với Hoàng thiếu gia..."

May mắn đến gõ cửa, làm cho cổ họng của Hoàng Kỳ Anh bắt đầu khởi động công việc nuốt nước miếng.

Hiển nhiên là hắn đã hiểu lầm rồi.

Đợi sau khi Xuân Hoa rời đi, Long Hi Phượng mới hỏi : "Hoàng thiếu gia, tôi hỏi cậu mấy câu, cậu nên thành thật trả lời tôi"

"Đó là đương nhiên!" Hoàng Kỳ Anh vốn tưởng rằng mình gặp kỳ ngộ, ai dè là do mình hiểu sai, có điều vậy cũng tốt, cơ hội là do mình tự sáng tạo.

"Phu nhân, có chuyện gì bà cứ hỏi, tôi sẽ trả lời!"

Hoàng Kỳ Anh vội tỏ thái độ : "Những gì tôi biết, nhất định sẽ nói lại không sót một chữ cho bà..."

"Tốt!"

Long Hi Phượng hỏi : "Cậu tìm đến chổ tôi để nương tựa, chính là đã hạ quyết tâm rời khỏi SeeDs? Cậu có nghĩ đến hậu quả của việc này không?"

Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, thân mình khẽ run lên, vội nói : "Phu nhân, bà đã hỏi, tôi phải trả lời cho bà... Chuyện là như vậy, Lã Thiên Hành muốn giết tôi diệt khẩu, cho nên tôi không thể làm liều..."

"Có chuyện như vậy sao?" Long Hi Phượng nhíu mày, nói : "Vì sao ông ta lại muốn giết cậu diệt khẩu, cậu đem mọi chuyện nói rõ ra cho tôi nghe..."

Hoàng Kỳ Anh thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tất cả : "Phu nhân, bà còn nhớ chuyện lần trước không? Tôi kêu Hồng Gia Minh điều tra về Trần Thanh Thanh... Sau đó Trần Thanh Thanh cũng đã phát hiện, cô ta lấy cái đó ra uy hiếp tôi.... Sau đó tôi lại báo chuyện này cho Lã Thiên Hành... Vốn tôi nghĩ ông ta sẽ ủng hộ tôi, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng ông ta lại che chở cho cháu ngoại của mình"

"Tiếp tục đi!"

Long Hi Phượng hứng thú nói.

"Ừ!"

Hoàng Kỳ Anh gật đầu, nói tiếp : "Tối hôm qua, ông ta bắt Hồng Gia MInh vũ nhục Phương Tuyết Di trước mặt mọi người, rồi còn uy hiếp Phương Tuyết Di nữa. Cuối cùng bị Phương Hạo Vân giết chết trước mặt mọi người.... Với lực lượng của Phương Hạo Vân đương nhiên biết Hồng Gia Minh là người của tôi. Thủ đoạn của Phương Hạo Vân bà rất rõ ràng, nếu bị hắn tìm thấy, tôi chết chắc rồi..."

"Hiểu rồi!"

Long Hi Phượng cười nói :"Dựa theo lời của cậu, quả thật là Lã Thiên Hành muốn mượn dao giết người. Hoàng thiếu gia, cậu tìm đến tôi, tôi rất vui vẻ, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, chổ tôi không nuôi người nhàn rỗi, nếu cậu không thể hiện được giá trị của bản thân, vậy tôi không thể giúp cậu được..."

Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội nói : "Phu nhân, bà cứ yên tâm... Tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn lực làm việc cho bà, chỉ cần bà ra lệnh một tiếng, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì bà..."

"Tốt lắm!"

Long Hi Phượng cười nói : "Hoàng thiếu gia, cậu có thể nói như vậy, tôi rất vui, có điều tôi không phải loại người mặc cả, tôi hy vọng cậu cũng không phải...."

"Không, không, tuyệt đối không phải!"

Hoàng Kỳ Anh vội nói : "Phu nhân, có gì sai trái, bây giờ cứ việc nói thẳng, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ"

"Haha!"

Long Hi Phượng thản nhiên cười nói : "Hoàng thiếu gia quá lời, thật ra tôi chỉ muốn thử cậu thôi.... Trước mắt vẫn chưa cần cậu làm gì cả. Như vậy đi, cậu cứ đi nghỉ trước, chờ lúc tôi cần, nhất định sẽ tìm cậu...."

"Phu nhân, vậy bà nhớ tới tìm tôi!" Hoàng Kỳ Anh nói ra những lời này xong, trong lòng đắc ý vô cùng, thầm nghĩ tối nay có thể làm cái gì rồi.

Sau khi Hoàng Kỳ Anh rời đi, Xuân Hoa liền đi vào.

"Xuân Hoa, cho người dẫn Hao Vân đến đây, đã đến lúc nên tặng quà rồi..." Long Hi Phượng cười lạnh nói : "Đáng thương cho tên ngốc Hoàng Kỳ Anh, cứ cho rằng ta sẽ hợp tác với hắn. Giá trị của hắn chỉ còn đáng làm quà tặng đi thôi..."

Xuân Hoa hỏi :"Phu nhân, bà nghĩ Phương thiếu gia có vì Hoàng Kỳ Anh mà giúp chúng ta chống lại bà già kia không?"

"Ta không biết!"

Long Hi Phượng thành thật nói : "Ta không nắm chắc chuyện này... Có điều quà ta cho Hạo Vân không chỉ có một món, còn một thứ khác..."

Nói đến đây, Long Hi Phượng cười mờ ám, nói :"Xuân Hoa, ta đã chuẩn bị tốt lắm rồi, ta quyết định hiến thân cho Hạo Vân..."

Lời này vừa nói ra, Xuân Hoa lập tức trợn tròn mắt : "Phu nhân, bà không phải đang nói giỡn chứ?"

"Không nói giỡn, ta đang nói sự thật!" Long Hi Phượng nghiêm mặt nói : "Xuân Hoa, lần trước ta hỏi con là Hạo Vân thế nào? Con trả lời là hắn rất tốt... Làm một người phụ nữ, ta cũng hiểu hắn là một người đàn ông không tồi... Lần trước khi hắn đi, thiếu chút nữa ta đã giao thân cho hắn, nếu không phải hắn sốt ruột đòi đi, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi... Lần này ta quyết định phải thành ..."

"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!" Xuân Hoa nói.

"Có gì mà vui?" Long Hi Phượng hỏi.

Xuân Hoa suy nghĩ một chút, vội nói : "Xuân Hoa cũng là phụ nữ, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, phu nhân đã thủ tiết ngần ấy năm rồi. Mặc kệ là thân thể hay tinh thần đều bị tra tấn c3a, bây giờ có Phương thiếu gia, nhất định giải quyết khó khăn cho phu nhân..."

"Haha, nói cũng đúng!" Long Hi Phượng mỉm cười, nói :" Xuân Hoa, con đi theo ta nhiều năm như vậy, trung thành và tận tâm với ta, ta đương nhiên không quên con, ta có thịt ăn, đương nhiên cũng có canh cho con uống..."

Xuân Hoa đương nhiên hiểu ý của Long Hi Phượng, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

"Được rồi, con đi ra ngoài đi, cho người đón Hạo Vân đến đây!" Long Hi Phượng khoát tay, ý bảo Xuân Hoa đi ra ngoài.

Xuân Hoa nhận lệnh không dám chậm trễ, vội vàng cho người đi đón Phương Hạo Vân đến đây.

Đối với việc "uống canh", cô vô cùng chờ mong.

...............................

Lúc này Phương Hạo Vân đang đi dạo trên phố, thì đột nhiên có một người đàn ông đi đến cung kính nói với hắn : "Ngài là Phương thiếu gia đúng không, chủ nhân nhà tôi muốn mời ngài đến một chuyến"

Phương Hạo Vân không biết người này, nghi hoặc nói : "Chủ nhân nhà anh là?"

Người kia cười nói : "Chủ nhân nhà tôi là người quen cũ của ngài, ngài đi sẽ biết..."

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định theo người này. Với thân thủ của hắn bây giờ, căn bản là không e ngại người khác ám toán.

"Đi thôi!"

Nói một tiếng, Phương Hạo Vân liền để cho người nọ dẫn đường, còn mình bước theo.

Đi vào trong một cái ngõ nhỏ, Phương Hạo Vân nhìn thấy một chiếc Cadiilac đang đậu, và người nọ khom người nói : "Phương thiếu gia, mời ngài lên xe..."

Lá gan của Phương Hạo Vân khá lớn, cho nên không chút do dự gì, nhanh chóng leo lên xe, và phát hiện ra xe có rèm che khá kín.

Xe chọn đường nhỏ để chạy, khoảng mười phút sau, nó quẹo ra từ một ngõ nhỏ, và đi vào bãi giữ xe của khách sạn Shangri La, sau khi xuống xe, hắn liền thấy được một người quen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Phương thiếu gia, anh đã đến... Phu nhân đang chờ anh" Người đón Phương Hạo Vân chính là Xuân Hoa, cô đang cười, đôi mắt ngập nước, đang chăm chú nhìn Phương Hạo Vân.

"Xuân Hoa, là cô?" Phương Hạo Vân híp mắt, cẩn thận đánh giá Xuân Hoa, cuối cùng dừng ánh mắt lại trước ngực của cô, cười nói : "Càng ngày càng đầy đặn..."

Xuân Hoa nghe thấy thế, liền bước nhẹ lại, cố ý đưa thân mình đến sát gần Phương Hạo Vân, kiều mỵ nói : "Phương thiếu gia chỉ biết giễu cợt người ta..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân vỗ vào mông của cô một cái, nói : "Mang tôi đi gặp phu nhân..."

""Dạ!"

Xuân Hoa rên nhẹ một tiếng, rồi lập tức đi trước dẫn đường, quẹo trái quẹo phải một hồi, đi chừng mười phút, đến cuối cùng dừng lại trước một căn phòng xa hoa, Xuân Hoa vội vàng khom người nói : "Phu nhân, Phương thiếu gia đến rồi..."

Rất nhanh, trong phòng truyền ra một giống nói mê người : "À, mời Phương thiếu gia vào đi.."

Phương Hạo Vân không thấy người, nhưng từ giọng nói có thể kết luận, quả thật là Long Hi Phượng.

Xuân Hoa xoay người, khom người nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, mời!"

Phương Hạo Vân gật đầu, không nói thêm gì, đi theo cô vào trong, lúc đi vào rồi, Xuân Hoa tùy tay đóng cửa lại.

Vào trong phòng, Phương Hạo Vân liền ngửi được một mùi thơm thản nhiên, chỉ thấy trong phòng được bài trí rất tao nhã, một phụ nhân xinh đẹp đang nằm nghiêng trên sofa, đưa mắt nhìn hắn : "Hạo Vân, cuối cùng em đã trở lại, em biết không, mấy ngày nay chị Phương rất là buồn... buồn đến sắp chết rồi..."

Nói xong, Long Hi Phượng tao nhã ngồi dậy, đôi mắt đẹp vẫn không rời khỏi Phương Hạo Vân, ẩn tình đưa tình, kẻ không biết còn tưởng rằng đây là hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Chị Phượng, không phải em đã đến rồi sao?"

Long Hi Phượng mỉm cười, mị thái toát ra, chỉ vào cái ghế sofa, nói : "Đến chổ chị Phượng rồi thì không cần khách khí, coi như nhà của mình là được, lại đây ngồi đi..."

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức đi qua ngồi xuống, thản nhiên nói : "Chị Phượng, chị tìm em mà thần bí như vậy, là có chuyện quan trọng gì sao?"

Long Hi Phượng ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn, giống như đang có ý dụ dỗ vậy. Phương Hạo Vân bị bà ta nhìn khiến cho tâm thần rung động, không khỏi nghĩ đến thái độ trước khi đi của Long Hi Phượng.

(Hay là, bà ta muốn hiến thân?) Phương Hạo Vân âm thầm nghĩ.

Long Hi Phượng lại cười, nói : "Cũng không có chuyện gì, chỉ nghe nói là em về rồi, cho nên muốn gặp em thôi..."

"Tình báo của chị cũng không tồi!" Phương Hạo Vân thản nhiên cười.

"Hoàng Kỳ Anh nói cho chị biết em trở về!" Long Hi Phượng cố ý nói ra những lời này.

"Ơ?"

Phương Hạo Vân nhìn quét qua bộ ngực của cô, lập tức nói : "Chị Phượng, chị gặp Hoàng Kỳ Anh à? Với sự khôn khéo và tình báo của chị, em nghĩ chị không có khả năng không biết em đang tìm hắn"

"Chị biết!" Long Hi Phượng chớp mắt một cái, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chị biết em đang tìm Hoàng Kỳ Anh, cho nên mới mời em đến đây...."

"Chị Phượng, theo em nghĩ, chị mời em đến đây sợ rằng không đơn giản như vậy, đúng không?" Phương Hạo Vân nói : "Chị Phượng, nếu đã gặp chị, em cũng hỏi một câu, gần đây, cao thủ của Nam Cung thế gia thường xuyên tiến vào Hoa Hải... cái này có hợp quy tắc không?"

Cách ăn mặc của Long Hi Phượng hôm nay vô cùng xinh đẹp, cổ áo để lộ ra một chút da thịt trắng tuyết, sâu như muốn nứt ra vậy, đôi mắt ngập nước, nhìn vào trong thấy xuân tình không ngừng.

Nhớ đến cảnh lần trước, Phương Hạo Vân không khỏi cảm thấy nóng lên.

Bình tĩnh al5i tâm tình, hắn lại cười như không cười, nói : "Chị Phượng, tất cả đều là người thông minh, có việc cứ nói thẳng..."

Long Hi Phượng mỉm cười : "Hạo Vân, lần này em đi xa, chắc là rất vất vả phải không?"

Phương Hạo Vân nói : "Cảm ơn chị Phương quan tâm, lần này đi xa quả thật có vất vả, có điều thu hoạch của em cũng rất lớn... Cho dù trải qua nhiều khổ cực, cũng đáng giá" Trở thành tôn giả của gia tộc thủ hộ, đạt được Tịnh Thế Tử Viêm, đối với Phương Hạo Vân mà nói, đúng là một thu hoạch cực lớn.

Long Hi Phượng mỉm cười gật đầu, liếc mị nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Hạo Vân, chị đã đặt bàn rượu và đồ ăn rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào?"

"Được rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu nói :"Nếu đã như vậy, thế thì cung kính không bằng tuân mệnh..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK