Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hừ!"

Hà Thanh cười lạnh một tiếng : "Cậu nghĩ thật đẹp.. lấy thân báo đáp, người chịu thiệt không phải là tôi sao... Phương thiếu gia, chỉ cần cậu đồng ý với tôi, về sau đối với tôi khách khí một chút, tôn trọng một chút, tôi sẽ đem những gì tôi biết nói cho cậu, thế nào?"

"Chỉ đơn giản như vậy?" Phương Hạo Vân vốn tưởng rằng Hà Thanh sẽ nhân cơ hội này mà đè lên đầu mình.

"Đúng, chỉ đơn giản như vậy!" Hà Thanh thản nhiên nói.

"Tốt, tôi đồng ý..." Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết rồi..."

Trong đôi mắt của Hà Thanh lộ ra một vẻ gian xảo, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Phương thiếu gia, tôi nói thật cho cậu biết, thật ra chuyện này tôi cũng không rõ ràng, chuyện của Trần Thanh Thanh được giữ bí mật, tôi phỏng chừng là lãnh đạo cấp cao biết việc này tuyệt đối không vượt quá ba người... tôi thấy cậu đừng tốn sức nữa, cậu không tìm hiểu được đâu..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế liền buồn bực, hèn chi mà ngay cả dì Bạch cũng không thể điều tra được, bởi vì người biết quá ít, cho nên nghe được mới là lạ.

"Cô đùa với tôi à?" Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hà Thanh, hiển nhiên là tức giận với câu trả lời của cô ta.

Hà Thanh cười cười, ngồi thẳng dậy, nói : "Phương thiếu gia, cũng không thể nói như vậy, trước đó chúng ta đã giao kèo, tôi cam đoan là đem những gì tôi biết nói cho cậu... bây giờ tôi đã thực hiện lời hứa của mình, đem những gì tôi biết nói ra rồi. Điều này phù hợp với giao kèo của tôi, sao cậu lại cho rằng tôi đùa với cậu... cậu đừng quên, tôi cũng đã nói, nếu tôi biết hành tung của Trần Thanh Thanh thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết. Nhưng trên thực tế, tôi thật sự không biết gì cả.... chuyện này trừ phi cậu đi hỏi La lão, còn không thì không có đáp án đâu..."

Cáo già!!!

Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười nói : "Một khi đã như vậy, thượng tá Hà Thanh, tôi cũng nhắc nhở cô một câu, tôi chỉ đồng ý là khách khí với cô, tôn trọng cô... còn cái này là khái niệm gì, thì tôi khó mà nói..."

"Đê tiện!" Hà Thanh đương nhiên là hiểu ý của Phương Hạo Vân rồi.

"Như nhau, như nhau thôi!"

Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Hôm nay tôi và cô xem như là huề nhau, không ai nói gì được ai... thượng tá Hà Thanh, có câu tôi muốn nói cho cô biết, trừ cô ra, ông La còn phái một người đến Hoa Hải, cô có biết hắn là ai không? Đúng rồi, tôi còn nghe nói, các người có danh hiệu, gọi là SeeD..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh liền trở nên trắng bệch.

Phải biết rằng, xưng hô SeeD là tuyệt mật trong quân đội, người biết chuyện này không nhiều lắm, chỉ là Phương Hạo Vân cũng đã biết.

Rốt cục là sao?

Hiển nhiên là La lão không nói cho hắn biết rồi.

"Chẳng lẽ là hắn điều tra ra?"

Nghĩ đến đây, Hà Thanh không khỏi nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt khác, cô cảm thấy rằng mình cần phải đem tin tức này nói cho ông chủ lớn biết. Để cho ông ta đề phòng, tránh bị Phương Hạo Vân chơi xỏ.

"Thượng tá Hà Thanh, có phải cô cảm thấy rất bất ngờ không?" Phương Hạo Vân cười thản nhiên nói : "Tôi biết, cô nhất định là muốn đem chuyện này báo cáo cho ông La. Tôi hy vọng cô có thể chuyển lời của tôi, đừng có giở trò với tôi, tôi thành tâm hợp tác với mấy người... cũng là vì muốn làm chút chuyện cho quốc gia. Nhưng tôi không hy vọng mấy người có ý đồ khống chế tôi... SeeD giấu bên cạnh tôi sớm muộn gì tôi cũng điều tra ra. Nếu tôi phát hiện ra hắn làm tổn thương tôi, hay gây hại đến người nhà của tôi, bạn bè tôi, thì tôi nhất định không bỏ qua cho hắn. Cho dù hắn là người của các người, tôi cũng sẽ làm cho hắn sống không bằng chết..." Nói xong câu cuối cùng, trong mắt của Phương Hạo Vân hiện rõ sự tàn nhẫn.

Trong lòng Hà Thanh căng thẳng, không khỏi lo lắng cho người đàn ông mình ngưỡng mộ, sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện ra con người của Phương Hạo Vân rất giỏi, hơn nữa tâm địa cũng rất tàn nhẫn.

Cô cảm thấy rằng mình cần phải tìm cơ hội, nhắc nhở người đàn ông mình ngưỡng mộ, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận!

"Sao nào?"

Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh thường, đứng dậy, đi đến chổ Hà Thanh, ngồi xuống, cố ý dựa vào thân thể của cô, cố ý hít sâu một hơi, nói : "Có phải là đang lo cho SeeD kia không? Không bằng cô nói cho tôi biết, hắn là ai? Tôi xử lý hắn sớm một chút, để tránh sau này cô đau khổ nhiều hơn..."

Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức hồi phục tinh thần, đầu tiên là cô đẩy Phương Hạo Vân ra, lập tức lạnh mặt nói : "Cậu nói bậy gì đó... tôi không biết SeeD gì cả, cũng không biết La lão thu xếp ai ở bên cạnh cậu... tôi chỉ phụ trách theo dõi anh em nhà họ Vương, nhân tiện làm người liên hệ trung gian... chuyện còn lại tôi không biết... có điều, Phương Hạo Vân, nói phải nhắc nhở cậu, cậu đang đối mặt với quốc gia, chúng tôi đại biểu cho lợi ích cao nhất của quốc gia, cho nên, tôi hy vọng rằng cậu không nên cuồng vọng như vậy... nếu không sẽ không có lợi cho cậu..."

Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, đưa tay ôm eo của Hà Thanh, nói : "Cuồng vọng đến từ thực lực.... thượng tá Hà Thanh, tôi có cái để cuồng vọng mà..."

"Buông tay!"

Trong đôi mắt của Hà Thanh hiện lên một tia ngượng ngùng, giãy khỏi cái ôm của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Tôi hy vọng cậu tôn trọng tôi một chút, không động tay động chân với tôi, nếu không tôi sẽ khởi tố cậu, kiện cậu quấy rối tình dục tôi..." Hà Thanh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào cả, Nghĩ đến cảnh trước đây, trên mặt cô liền lộ vẻ hoảng hốt. Trong lòng cũng vô cùng tức giận, Phương Hạo Vân đúng là không biết xấu hổ, nhưng mà hắn mạnh như vậy, có đôi khi Hà Thanh cũng không có biện pháp xử lý.

"Haha..."

Phương Hạo Vân cười đắc ý : "Không ngờ rằng thượng tá của chúng ta lại biết ngượng ngùng... nếu tôi đoán không sai, cô hẳn vẫn còn trinh?" Theo kinh nghiệm của Phương Hạo Vân, Hà Thanh hẳn vẫn còn là gái trinh, trong đôi mắt hiện ra sự ngượng ngùng, cũng đã đủ để chứng minh điều này.

"Đúng vậy, thì thế nào?" Khuôn mặt của Hà Thanh đỏ ửng lên, xụ mặt nói : "Phương thiếu gia, nếu không còn chuyện gì, cậu có thể về..."

"Haha... thượng tá Hà Thanh, cô ở đây một mình, đêm dài cô đơn, chẳng lẽ không muốn một người đàn ông làm bạn..." Phương Hạo Vân cười xấu xa nói.

"Cút!'

Đối mặt với sự khiêu khích rõ ràng của Phương Hạo Vân, Hà Thanh rốt cục đã không nhịn được, chụp lấy cái gối trên ghế, ném về hướng Phương Hạo Vân, có vẻ như đang tức đến sùi bọt mép.

Phương Hạo Vân chụp lấy cái gối, tiện tay để xuống ghế, cười nói : "Nói đùa với cô mà cô tưởng là thật, yên tâm đi, những người phụ nữ bên cạnh tôi, ai cũng mạnh hơn cô rất nhiều. Nói thật cho cô biết, cỡ như cô, tôi không có hứng thú... Được rồi, không nói giỡn với cô nữa. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ cô muốn vội vã báo cáo tình huống cho ông La, tôi không quấy rầy cô..."

Nói xong, không đợi Hà Thanh nói cái gì nữa, Phương Hạo Vân đã xoay người đi.

"Đồ vô sỉ!"

Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, Hà Thanh tức giận mắng một câu.

Đợi khi tâm tình hơi bình tĩnh lại, Hà Thanh cẩn thận kiểm tra khắp nơi, xác định là không có gì khác thường, cô mới mở điện thoại đặc biệt lên, gọi cho Lã Thiên Hành. Giống như Phương Hạo Vân đã dự đoán, cô đem chuyện Phương Hạo Vân biết về SeeD nói cho Lã Thiên Hành nghe, hơn nữa còn nói lại những lời uy hiếp của hắn, chuyển lời không sót một chữ nào.

Nghe Hà Thanh báo cáo xong, Lã Thiên Hành dường như hơi im lặng một chút.

Thật lâu sau, giọng nói già nua của Lã Thiên Hành mới truyền ra trong điện thoại : "Hà Thanh, tình huống hôm nay cô báo cáo rất quan trọng... trước kia tôi quả thật đã xem thường đứa nhỏ Hạo Vân này rồi... xem ra trong tay hắn cũng có một lực lượng tình báo lợi hại, và còn có thể trà trộn vào quân đội..."

Hà Thanh nghe thấy thế, kinh hãi nói : "Ông chủ lớn, chuyện này không có khả năng... người của Phương Hạo Vân làm sao mà trà trộn vào trong quân đội được... hơn nữa, người biết chuyện SeeD, nhất định phải là lực lượng trung tâm của quân đội..."

"Suy nghĩ của cô rất có đạo lý... nhưng mà trừ cái này ra, những giải thích khác đều không hợp lý cả..." Lã Thiên Hành thản nhiên nói : "Đứa nhỏ Hạo Vân này đang thị uy với tôi... nó cố ý để lộ lực lượng của mình, thế lực của mình, để cho tôi âm thầm rút SeeD về..."

Trong lòng Hà Thanh căng thẳng, vội hỏi : "Ông chủ lớn, vậy ý của ông là?"

"Đương nhiên là không rút..."

Lã Thiên Hành cười lạnh nói : "Sao tôi có thể nhượng bộ trước sự uy hiếp của nó... đứa nhỏ Phương Hạo Vân này rất nguy hiểm, là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ rất có ích cho quốc gia, ngược lại thì sẽ thành tai họa cho quốc gia... Cho nên tôi không tiếc mọi giá để thu phục nó... cho dù không thể thu phục, thì ít nhất cũng phải khống chế nó..."

Nói đến đây, Lã Thiên Hành dặn dò : "Hà Thanh, theo tình huống bây giờ, Phương Hạo Vân đang dùng mọi cách để tìm kiếm SeeD của chúng ta... cho nên, bây giờ tôi ra lệnh, trừ phi là bất đắc dĩ, hoặc là vô tình gặp gỡ, sau này cho dù là công khai, cô và SeeD kia cũng không được chủ động gặp mặt, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp..."

"Hiểu rồi!"

Hà Thanh ngồi thẳng dậy, trả lời mạnh mẽ.

"Đúng rồi, Phương Hạo Vân hẳn là có hỏi chuyện của Trần Thanh Thanh thông qua cô phải không?" Lã Thiên Hành hỏi.

"Vâng!"

Hà Thanh suy nghĩ một chút rồi nói : "Ông chủ lớn, có câu tôi không biết có nên nói không..."

"Không cần nói, tôi hiểu tâm tư của cô..." Lã Thiên Hành nói : "Ý của cô muốn nói là Hạo Vân có tình với Thanh Thanh, đúng không?"

"Vâng!"

Hà Thanh đáp, lập tức đề nghị : "Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này đúng là có thể lợi dụng, nhưng dù sao Trần Thanh Thanh cũng là cháu ngoại của ông..."

"Được rồi, việc này không cần nói nữa..." Lã Thiên Hành dường như không vui : "Chuyện này không cần cô nhắc nhở, tôi có chừng mực của tôi.. Hà Thanh, tôi và cô đều là người của quốc gia, cái gì đúng, cái gì sai, tôi đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng. Nếu thật sự đến bước đó, tôi cũng chỉ có thể lợi dụng Thanh Thanh để khống chế Phương Hạo Vân..."

Dừng lại một chút, Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Hà Thanh, cô nói với Phương Hạo Vân, chuyện của Long gia, cứ để cho hắn thoải mái mà làm, không cần phải kiêng kỵ..."

Hà Thanh vội vàng hỏi :"Không phải nói Long gia..."

Lã Thiên Hành chặn lời của cô : "Hừ, mấy thế hệ gần đây của Long gia tuy rằng có mạng lưới quan hệ rất lớn, nhưng những năm gần đây bọn họ đã là ra nhiều chuyện xấu... những ngành có liên quan đều đã sớm bất mãn với họ. Tôi đã liên lại với một số người, trừng trị hành vi của Long gia, cấp trên lần này cũng quyết tâm diệt trừ tận gốc..."

Lời này vừa nói ra, Hà Thanh lập tức rùng mình một cái. Thế lực của Long gia cô cũng biết một ít, Long gia ở Hoa Bắc, có thể nói là cây đại thụ rồi, rễ cắm rất sâu xuống đất, không biết lần này vì chuyện của Long gia mà bao nhiêu quan chức phải chịu tội.

Lần đánh cược hôm nay, chẳng qua chỉ mới là một mở đầu, tám giờ tối ngày mai, khoảng cách còn rất xa.

Ánh mắt trời vừa lên, mọi người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

Phương Hạo Vân cũng không ngoại lệ, bây giờ hắn trần trụi, trái phải đều là vưu vật của nhân gian. Tối qua khi trở về, sau khi ăn tối xong, hắn và chị Mỹ Kỳ, Kỳ cùng nhau đi ngủ, chơi cái trò một rồng đấu hai phượng.

Ba người làm việc đến nửa đêm, lúc đó mới chịu yên lặng, sau khi trải qua sự an ủi bằng tình cảm mãnh liệt, ba người cùng ôm nhau mà ngủ.

Hai cô gái, một trái một phải, ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, dường như là sợ hắn biến mất vậy. Trên giường, trên đùi của hai người dường như vẫn còn dấu vết của cuộc vui tối qua.

"Ơ..."

Bạch Lăng Kỳ trở mình một cái, trong miệng phát ra một tiếng rên nhỏ, đùi đặt lên trên bụng của Phương Hạo Vân, cái tư thế này đúng là mờ ám. Nguồn truyện: Truyện FULL

Có điều, hành động này đã làm cho Phương Hạo Vân thức giấc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK