Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói đến đây, Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Long Hi Phượng, nói : "Nếu cấp trên thật sự hạ quyết tâm, thì có thể đụng chạm đến lợi ích của Nam Cung thế gia, và như vậy sẽ đụng chạm đến lợi ích của chị... Chị Phượng, chị nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi..."

Long Hi Phượng cười ôn nhu, bà chậm rãi lắc đầu, nói : "Không sao... chỉ cần làm chết bà già Mộc Nguyệt Dung đó là được, chị không cần cái gì cả..."

Nói xong, Long Hi Phượng cúi đầu uống một ngụm trà, dường như suy nghĩ về vấn đề gì đó, ngẩng đầu lên hỏi Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, chị hỏi em một câu, nếu có một ngày, chị yêu em, thì hoặc là em yêu chị, thì sao?"

Phương Hạo Vân cau mày lại nghĩ, nói : "Chị sẽ yêu em sao?"

"Có lẽ sẽ có!"

Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Tuy rằng chị cam nguyện hiến thân là vì muốn lấy được sự trợ giúp của em, nhưng mà sau chuyện này, chị cảm thấy rằng trong lòng chị có em..."

"Nhưng mà em sẽ không yêu chị" Phương Hạo Vân nói.

Long Hi Phượng trả lời :" Hạo Vân, đừng nói trước như vậy, loại chuyện này không thể nói rõ ràng được, nói không chừng em sẽ có thể lại yêu chị đấy"

"Haha!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Chị Phượng, chị rất tự tin, em hỏi chị một câu, chị cảm thấy chổ nào trên người em hấp dẫn chị?"

"Trí tuệ cường hãn cùng với khí chất cường giả là hấp dẫn chị nhất..." Long Hi Phượng mỉm cười, nói : "Hạo Vân, chị chưa từng nói giỡn với em, chị đang nói sự thật, chị rất có khả năng sẽ yêu em..."

"Em rất chờ mong..." Phương Hạo Vân đáp.

Long Hi Phượng mở to mắt ra, nói như khẳng định : "Ngày chị yêu em có lẽ cũng không xa đâu... Nhưng chị cũng hy vọng em có thể yêu chị..."

Long Hi Phượng nói đến đây, tự cười lắc đầu, nói : "Có điều chị rất rõ ràng, em là một người rất lý trí, nhất là khi bên cạnh em luôn tràn ngập các loại đàn bà muôn hình muôn vẻ... Chị cũng đã tìm hiểu về bọn họ, họ là những người phụ nữ xuất sắc và vĩ đại... Mặc dù chị cũng là một phụ nữ như vậy, nhưng cũng không thể che đi ánh sáng rực rỡ của bọn họ... Có điều chị không muốn từ bỏ, cho dù đó là một hy vọng xa vời..."

"Nghe chị nói như vậy... em cảm thấy rằng mình hình như không đúng!" Phương Hạo Vân nói.

Long Hi Phượng lập tức giơ tay lên : "Em thôi đi, nghhe em nói là chị biết khẩu thị tâm phi rồi, trong lòng em khẳng định đang mắng chị là đê tiện... Hạo Vân, chúng ta nói chuyện chính đi, sau này khi Nam Cung thế gia bị diệt, em có giữ chị lại không?"

"Có!"

Phương Hạo Vân cười nói :" Tập đoàn Đằng Phi của em đang thiếu một nhân tài xuất sắc như chị. Nếu chị chịu hạ mình đến tập đoàn Đằng Phi, em cam đoan sẽ an bài cho chị một chức vụ lý tưởng..."

"Chị cũng đã nghĩ về chức vụ của chị rồi, làm thư ký cho em..." Long Hi Phượng cười nói : "Chị muốn làm thư ký cho em, nói như vậy thì mới bảo đảm là chúng ta luôn luôn ở cùng nhau.... Hạo Vân, nếu khai chiến với Nam Cung thế gia, thì đó là một trận ác chiến..."

Phương Hạo Vân lập tức chặn lời Long Hi Phượng : "Em không lo lắng, chị Phượng, nói thật cho chị biết, với thế lực trong tay em, em hoàn toàn có thể xử lý Mộc Nguyệt Dung.... Đương nhiên, em cần cấp trên cho một lý do, dù sao em cũng không muốn trở mặt với chính phủ..."

Phương Hạo Vân nói đến đây, uống một ngụm trà, rồi nói tiếp : "Chị Phượng, có chuyện này có thể chị chưa biết.... Thật ra kẻ địch lớn nhất của em bây giờ không phải là Mộc Nguyệt Dung, mà là một thứ khác. Nói thật, với loại như Mộc Nguyệt Dung, chưa đủ trình độ để tạo phiền toái cho em..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Long Hi Phượng liền kinh hãi, mặt xanh mét, âm thầm suy nghĩ, Phương Hạo Vân đang cố ý nói với mình sao?

Rất rõ ràng, đây là lời nói bóng gió cho bà rồi.

Trên thực tế, cho đến giờ Long Hi Phượng cũng không rõ Phương Hạo Vân rốt cục có bao nhiêu năng lực... Nhưng sự tự tin và cường thế của Phương Hạo Vân đã đến tột đỉnh rồi.

Long Hi Phượng vốn là một người phụ nữ cực kỳ tự phụ, tự tin và kiêu ngạo, nhưng trước mặt Phương Hạo Vân thì không thể nào tỏa sáng được.

Cũng bởi vì, người đàn ông quá xuất sắc.

Long Hi Phượng có đôi khi nghĩ rằng, nếu bà quen biết với Phương Hạo Vân sớm hơn thì tốt biết mấy. Ở cùng một chổ với một người đàn ông như vậy, thì mới đúng thật là một đoạn tình cảm thần tiên.

Chỉ tiếc... chỉ tiếc là Phương Hạo Vân không có khả năng thuộc về một mình bà.

Hơn nữa, trong lòng bà cũng tràn ngập oán hận Phương Hạo Vân.

Kế hoạch của Long Hi Phượng rất đơn giản, đầu tiên là mượn sức của Phương Hạo Vân đối phó với Mộc Nguyệt Dung, sau đó hút lấy công lực của hắn, bắt hắn làm nô lệ cho mình vĩnh viễn.

Đến lúc đó, tất cả của Phương Hạo Vân đều dễ giải quyết.

"Hạo Vân, chị thích loại đàn ông mạnh mẽ như em!" Long Hi Phượng cười nói.

Phương Hạo Vân hơi híp mắt lại nhìn Long Hi Phượng, nói : "Hay là bây giờ chị đã yêu em rồi?"

Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Nếu chị trả lời là thật, vậy em tính sao?"

Nghe nói vậy, Phương Hạo Vân đưa tay lên sờ sờ cái môi, sau đó nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị có biết cái gì gọi là yêu không? Yêu và tính toán là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em tin chắc rằng thân thể của chị đã yêu em, nhưng em tuyệt đối không tin lòng của chị cũng yêu em... Chị Phượng, thật ra tâm tư của chị em rất hiểu... Nếu em đoán không sai, trong lòng chị chắc là hận em lắm? Chuyện Long gia, chị có thể cho qua được sao?"

Long Hi Phượng đang uống trà nghe Phương Hạo Vân đột nhiên nhắc đến vấn đề này, thiếu chút nữa đã sặc trà qua lổ mũi rồi, bà dùng khăn giấy lau lau cái miệng, tức giận trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, em nói vậy là sao... Đến lúc này rồi mà em còn có thể nói mấy cái đó với chị à... Em quên rồi sao, Long Chiến, Long Thần chết thế nào à.... Hạo Vân, em thật sự làm chị đau lòng..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười làm lành một tiến,g nói : "Chị Phượng, em chỉ nói giỡn với chị thôi... Chị xem chị kìa, còn khẩn trương với em nữa..."

Long Hi Phượng cắn môi, sau đó liếc mị nhìn Phương Hạo Vân, dùng tay phải vỗ nhẹ lên bàn, nói : "Hạo Vân, em dám đùa với chị như vậy sao... Cơ thể của chị yếu lắm, không chịu nổi hù dọa như vậy đâu..."

Phương Hạo Vân chậm rãi gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Chị Phượng, nguyên tắc của em hẳn chị cũng rõ ràng... Đối với kẻ địch thì tàn khốc như mùa đông, đối với bạn bè thì ấm áp như mùa xuân... Là bạn của em thì hạnh phúc, còn là địch thì... ha ha..."

Long Hi Phượng đứng dậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ oan ức: " Hạo Vân, em nói như vậy là sao... Em muốn thử chị à... Hạo Vân, chị đã giao thân xác lại cho em rồi, em cũng không thể như vậy được... Em nghĩ lại đi, chị có bao giờ có ý đồ gì với em chưa?"

Phương Hạo Vân lại cười, nói : "Chị Phượng, không cần đa nghi, em chỉ muốn cho chị biết nguyên tắc đối xử của em thôi... Chị Phượng, khi nào đến thời điểm thích hợp, em sẽ nói cho chị biết con bài chưa lật của em..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Long Hi Phượng thản nhiên cười nói :" Người trong thiên hạ bây giờ cũng muốn biết con bài chưa lật của em là gì..."

"Đúng vậy!"

Phương Hạo Vân tự tin nói : "Cam đoan chị là người biết đầu tiên..."

"Hạo Vân... em có phải là con trai của Phương Tử Lân không?" Long Hi Phượng đột nhiên hỏi.

Lời này vừa ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân lập tức biến đổi, có điều liền khôi phục lại trong giây lát. Hắn cười lạnh nói : "Chị Phượng, trò đùa nhàm chán như vậy, chị cảm thấy có ý nghĩa sao..."Lời nói của Long Hi Phượng đã chọc vào chổ không vui của Phương Hạo Vân rồi : "Em không hy vọng là sẽ nghe lại lần nữa..."

Long Hi Phượng mấp máy môi, nói : "Chị chỉ đùa với em một chút thôi... lúc đầu em cũng thế, bây giờ lại nói người ta..."

Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói : "Chị Phượng, có cái có thể đùa được, nhưng có cái không thể đùa... Chị hiểu chưa?"

"Hạo Vân, xem ra em thật sự tức giận rồi. Hay là để chị bồi thường sai lầm của chị nha?" Nói xong, Long Hi Phượng đứng lên, nói :: "Chúng ta vào phòng đi..."

"Đây là nhà hàng chính tông của Pháp, mà người Pháp lại thích sự vụng trộm, cho nên bọn họ đã thiết kế một phòng nghỉ ở đây, để cho thực khách nghỉ ngơi..." Long Hi Phượng vừa giải thích, vừa đi đến ấn một cái nút nhỏ trên tường, và căn phòng màu hồng nhạt ấm áp lập tức hiện ra trước mắt Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hoàn toàn không biết nói gì luôn.

"Người nước Pháp..."

"Ha ha ha ..."

Long Hi Phượng nói : "Xã hội thượng lưu của nước Pháp thích nhất là yêu đương vụng trộm đấy... Hạo Vân, đến đây đi, để cho chúng ta thử nghiệm cuộc sống yêu đương vụng trộm của quý tốc Pháp là như thế nào..."

Nói xong, Long Hi Phượng đi qua giữ chặt tay của Phương Hạo Vân lại, nói : "Đến đây đi... một phút xuân tiêu đáng giá ngàn vàn, đừng lãng phí..."

Phương Hạo Vân thản nhiên cười, cũng không nói gì, đi theo Long Hi Phượng vào.

Long Hi Phượng đóng cửa phòng lại, tùy tay cởi áo ra, để lộ thân hình nóng bỏng của mình ra.

Nghiêng người một cái, Long Hi Phượng làm ra một tư thế duyên dáng, cười hỏi : "Hạo Vân, chị Phượng đẹp không?"

Nhìn Long Hi Phượng thành thục gợi cảm trước mặt, cái eo thon nhỏ, cặp mông rất tròn, khiến cho bụng của Phương Hạo Vân cảm thấy nóng lên.

Cũng không biết vì sao, Phương Hạo Vân thật muốn đẩy Long Hi Phượng ngã xuống đất, rồi từ từ mà đùa bỡn.

Trong lòng của Long Hi Phượng cũng bối rối không thôi, cảm thấy được ánh mắt của Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào người mình, cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới quần của Phương Hạo Vân đã dâng cao lên một cục, làm cho bà thậm chí có cảm giác khô miệng khô lưỡi.

Ngơ ngác nhìn thân hình hấp dẫn của Long Hi Phượng, máu dâm trong cơ thể của Phương Hạo Vân bắt đầu bành trướng, hắn không che dấu dục vọng trong lòng mình, ánh mắt nhìn thẳng vào cơ thể mê người kia.

"Chị Phượng!"

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Phương Hạo Vân, Long Hi Phượng dường như nghĩ đến cái gì đó, trên mặt nhỏ hiện lên nét đỏ ửng, bà thầm đắc ý trong lòng, tuy rằng bản thân đã hơn bốn mươi, nhưng mà cái gì nên còn vẫn còn, dáng người thật sự không thể chê được...

Ngay trong lúc tư tưởng của bà đang đi đâu đó, thì Phương Hạo Vân đã bước đến, hai tay đặt lên vai của bà, nói :"Chị Phượng, chị thật quá đẹp!"

"Hạo Vân, em đang nói thật sao?" Long Hi Phượng giả bộ ảm đạm, nói : "Hạo Vân, em thật sự không ghét bỏ chị Phượng già sao?"

Phương Hạo Vân thuận thế ôm lấy eo của bà, ôn nhu nói :"Chị Phượng, chị lại nói bậy rồi, thoạt nhìn chị giống thiếu nữ hơn hai mươi mà thôi, tuyệt đối không già. Chị xem, ngực của chị sung mãn cỡ nào kìa, ngay cả con gái tuổi đôi mươi cũng không thể so sánh với chị. Còn cặp mông nữa, co dãn biết chừng nào...." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đưa tay sờ soạng vài cái, cảm xúc quả nhiên không tồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Thân mình của Long Hi Phượng khẽ run lên, trong lòng đắc ý vô cùng.

Mặc kệ là nói thế nào, được đàn ông khen ngợi, trong lòng đàn bà ai cũng vui cả.

Phương Hạo Vân ôm sát bà, thì thầm vào lổ tai của bà : "Chị Phượng, chị biết không? Thật ra em rất thích phụ nữ thành thục như chị, ở cùng một chổ với chị... em cảm thấy rất kích thích..."

Hai gò má của Long Hi Phượng đỏ bừng lên, sẵng giọng nói : "Em đang nói thật à? Vậy về sau mỗi ngày chúng ta đều làm, được không?"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Ừ, mỗi ngày đều làm..." Khi nói chuyện, bàn tay của hắn cũng đã để lên ngực của bà.

Long Hi Phượng bị Phương Hạo Vân làm cho tình mê ý loạn, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, em nói em thích đàn bà thành thục, vậy chị giúp em hốt Mộc Nguyệt Dung lại đây nhé?"

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức có cảm giác muốn cắn lưỡi.

Trời ạ, đúng là hắn thích đàn bà thành thục, nhưng cỡ như Mộc Nguyệt Dung thì thục quá rồi...

"Cả đời bà già ấy chỉ có một người đàn ông thôi, theo chị được biết, thân thể của bà ta từ bốn mươi năm trước đã chưa từng có đàn ông nào đụng qua..." Long Hi Phượng phà hơi, nói nhỏ vào lổ tai của hắn.

Phương Hạo Vân kéo bà vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, một tay ôm lấy eo, tay còn lại thì vẫn tiếp tục xoa nắn trên ngực.

Long Hi Phượng lập tức thở gấp không thôi, đúng là trộm tình vừa hồi hộp vừa kích thích...

Phương Hạo Vân phát hiện ra, thân thể của Long Hi Phượng càng ngày càng mẫn cảm, chỉ vuốt ve vài cái thôi mà cả người của bà đã nóng rực lên.

"Kích thích không?" Long Hi Phượng cắn nhẹ lổ tai của Phương Hạo Vân, hỏi.

Phương Hạo Vân cười nói : "Đương nhiên là kích thích rồi..." Nói xong, cái miệng của hắn cũng hôn xuống đôi môi khiêu gợi kia, chậm rãi đi xuống cổ của bà.

"Ơ...." Long Hi Phượng lập tức nhận được một cảm giác tê dại như bị điện giật, phát ra một tiếng rên nhỏ. Tiếng rên này đối với Phương Hạo Vân mà nói, thích là thứ thuốc kích dục mạnh không cần nghi ngờ nữa.

Và không biết khi nào, tay nhỏ của Long Hi Phượng đã cầm lấy cái thứ nóng hổi kia.

"Chị Phượng, nhanh lên..." Mặc dù cách lớp quần nhưng đây không phải là vấn đề. Phương Hạo Vân liền mở miệng đòi tăng tóc lên.

Lúc này Long Hi Phượng cũng chậm rãi hưng phấn, run rẩy nói : "Tiểu oan gian.... chị nghe lời em... em kêu chị Phượng làm thế nào, chị sẽ giúp em làm thế đó..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đang muốn cởi quần ra, thì đột nhiên thấy thế một tiếng gầm giận dữ ngoài cửa truyền vòa : "Hạo Vân... Ba xảy ra chuyện rồi, mọi người đang tìm em, còn em lại ở đây làm bậy..."

Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng chấn động, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Phương Tuyết Di đang trợn mắt đứng ngoài cửa, há mồm nhìn Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng.

"Chị Tuyết Di, chị đến lúc nào vậy..." Sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi xấu hổ, có điều phản ứng của hắn cũng rất nhanh : "Bọn em đang thương lượng nên đối phó với Mộc Nguyệt Dung thế nào..." ( Hay, rất là hay...phản ứng rất nhanh)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK