Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Xong đời?"

Phương Hạo Vân nhíu mày : "Chẳng lẽ dì Tố sẽ chết?"

"Không hẳn là đến mức đó...." Nguyệt Nha Nhi nói : "Sau khi mất đi Tố Nữ Công, chị gái sẽ mất đi tám phần công lực, dung nhan của chị ấy sẽ già đi cấp tốc..."

"Sao dì Tố không nói cho em biết những cái này..." Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, nói : "Nếu chuyện này đúng là vậy thật, em từ chối nhận Tố Nữ Công của dì ..."

"Tiểu tình nhân, em có thể nghĩ như vậy thì chị rất vui rồi, nhưng mà em phải nhận Tố Nữ Công... Bởi vì cái này liên quan đến bí mật lớn nhất của Thiên Phạt..." Nguyệt Nha Nhi nói.

Dừng lại một chút, vẻ mặt của Nguyệt Nha Nhi trở nên ảm đạm, yếu ớt nói : "Tiểu tình nhân, đây là số mệnh của đàn bà Bạch gia... Đừng nói là chị gái, cho dù là chị, cũng không thể chết già được..."

"Sao lại như vậy?'

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng đau xót : "Chị gái xinh đẹp, vì sao lại như vậy? Chị nói cho em biết đi, em nên làm thế nào mới tránh được bi kịch này"

"Chị cũng không biết!"

Nguyệt Nha Nhi nói :" Chị gái nói, đây là số mệnh của đàn bà Bạch gia, là ông trời quyết định, con người không thể thay đổi được..."

"Không!"

Phương Hạo Vân kiên định nói : "Nhân định thắng thiên, mạng của em do em nắm giữ chứ chẳng có ông trời ông trăng gì ở đây cả..." Lúc nói ra những lời này, quanh thân của Phương Hạo Vân toát ra một luồng khí thế cường đại.

Nguyệt Nha Nhi kinh hãi : "Tiểu tình nhân.... em có lòng như vậy, chị và chị gái rất thỏa mãn. Đương nhiên, không có việc gì là tuyệt đối cả, có lẽ sau này sẽ có thay đổi..."

"Chị gái xinh đẹp, chị sai rồi, chuyện này sẽ có thay đổi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Em thề, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không để cho chị và dì Tố chịu khổ, nếu có gì sơ xuất, em sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cho hai người..."

Đối với Nguyệt Nha Nhi, Phương Hạo Vân chưa chắc đã có tình cảm sâu đậm, nhưng đối với dì Bạch, Phương Hạo Vân lại có tình cảm rất sâu. Với hắn mà nói, dì Bạch là người thân duy nhất trên đời này.

"Tiểu tình nhân, lời nói của em làm cho chị cảm động!" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ hạnh phúc, đồng thời càng nhích cơ thể lại gần Phương Hạo Vân, thân thể nhẹ nhàng tựa vào người hắn.

Trước đó Nguyệt Nha Nhi chưa từng có tiếp xúc với người đàn ông nào cả.

Nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi quen biết với Phương Hạo Vân, càng ngày cô càng cảm nhận được ưu điểm của hắn, không cần nghi ngờ nữa, đây là người đàn ông cô phó thác cả đời.

Ngửi được mùi thơm trên người Nguyệt Nha Nhi, trong cơ thể của Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện sự xôn xao không hiểu.

"Chị gái xinh đẹp, thật ra em là một người đàn ông tốt, chị tin không?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.

"Ừ!"

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói : "Chị biết em là người đàn ông tốt, chị cũng cảm nhận được, tiểu tình nhân, chị đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, chị sẽ giao đầy đủ bản thân cho em...."

"Chị gái xinh đẹp, lần này chị nói..." Phương Hạo Vân còn chưa nói xong, Nguyệt Nha Nhi đã dùng hai ngón tay che miệng hắn lại.

Sau đó, cô hôn nhẹ lên trán của hắn một cái, tay nhỏ từ trên miệng hắn lướt xuống cổ, xuyên qua ngực, đi qua bụng, cuối cùng dừng lại ở đùi của hắn.

Thân thể của Phương Hạo Vân đột nhiên rung lên, bởi vì may mắn đến quá nhanh, làm cho hắn không kịp chuẩn bị tâm lý.

Đương nhiên, thân thể của hắn còn đang rất mệt mỏi.

"Tiểu tình nhân, thương thế của em nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ... Dựa theo phương pháp chữa thương bình thường, phỏng chừng là nửa tháng mới có thể khôi phục. Chị lo rằng lão bất tử sẽ xuống tay vào lúc này, cho nên chị tính giúp em chữa thương..." Nói xong, cô đưa mặt đến gần hơn, khẽ cắn vào lổ tai của hắn, nói : "Chúng ta hợp thể đi..."

Phương Hạo Vân có thể cảm nhận tình ý của Nguyệt Nha Nhi một cách rõ ràng.

"Chị gái xinh đẹp, chị nói thật à..." Phương Hạo Vân dường như vẫn còn nghi ngờ.

"Đương nhiên là thật!"

Bộ ngực của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng phập phồng, trong hơi thở cũng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dục vọng trong lòng của Phương Hạo Vân dưới sự khiêu khích của cô đã chậm rãi bộc phá, chỉ là thân thể của hắn vẫn còn rất yếu, không có chút sức lực nào cả.

"Tiểu tình nhân, chị đến giúp em"

Nguyệt Nha Nhi thở nhẹ một tiếng, một tay để trước ngực Phương Hạo Vân, một dòng khí ấm lập tức chạy vào trong cơ thể của hắn.

Sau khi dòng khí chạy một chu thiên trong cơ thể của Phương Hạo Vân, cuối cùng tụ lại tại Đan Điền, và chỉ trong chớp mắt, chút chân khí suy yếu trong cơ thể đã được kích hoạt.

Phương Hạo Vân ngưng thần tĩnh khí, vận tâm quyết, đem chút chân khí ít ỏi ấy chạy một vòng chu thiên, sau đó chậm rãi thu công lại, hắn cảm thấy thể lực đã khôi phục một ít, tuy rằng vẫn còn kém trạng thái bình thường rất xa, nhưng mà ít ra cũng có thể cử động được rồi.

Nói cách khác, hắn muốn làm gì cũng không còn trở ngại nữa.

"Tiểu tình nhân, bây giờ có thể chứ?" Ngón tay của Nguyệt Nha Nhi khều lên ngực của hắn, thân hình phủ lên trên người hắn, hai cơ thể hầu như đã dính chặt nhau.

Xuyên qua lớp vải mỏng, Phương Hạo Vân cảm nhận được sự mềm mại và hơi nóng của cơ thể.

"Chị gái xinh đẹp, em muốn bắt đầu công tác...." Phương Hạo Vân rốt cục đã không chống lại dục vọng trong lòng, nghiêng người đẩy ngã Nguyệt Nha Nhi xuống giường, hôn lên hai má của cô, vành tai của cô. Sau đó hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng kia, đồng thời, tay của hắn cũng bắt đầu xoa nắn trên ngực của cô.

Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua kích thích nào lớn như vậy

Chỉ sao một hồi, sắc mặt của cô đã đỏ ửng, hô hấp trở nên dồn dập, và vệt đỏ dần dần lan đến chổ cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK