Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Làm thị trưởng của Hoa Hải, gần đây Dương Vọng Giang khá là khó xử, Thiên Tử bang lớn mạnh, đã làm nguy hại đến an toàn của nhân dân. Gần đây liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, số người chết đã hơn mười, còn có phụ nữ mất tích, cũng hơn mười rồi...

Trải qua bước đầu điều tra, những vụ án này đều có liên hệ với Thiên Tử bang...

Sau khi nhận được thông báo từ cảnh sát, ông đã ra lệnh phải điều tra rõ, và hơn nữa còn công khai tỏ vẻ đứng về bên cảnh sát, nghiêm trị hung thủ.

Trong quá trình phá án, nhân viên điều tra gặp phải đủ mọi khó khăn, nhất là lãnh đạo, liên tục nhận được điện thoại của cấp trên, khiến cho tiến triển của vụ án vô cùng chập, thậm chí là đến nỗi không thể tiến hành.

Dưới tình huống như vậy, bí thư thị ủy Lâm Quốc Đống đã chỉ đường cho Dương Vọng Giang, kêu ông xin giúp đỡ của Phương Hạo Vân. Nhờ Phương Hạo Vân giải quyết chuyện này.

Trong tình huống bất đắc dĩ, Dương Vọng Giang đành phải gọi điện liên hệ với Phương Hạo Vân, đem tình huống của Thiên Tử bang kể ra, hy vọng hắn có thể ra mặt xử lý.

Phương Hạo Vân đồng ý rất nhanh, hắn tỏ thái độ với Dương Vọng Giang, thế cục của Hoa Hải sẽ ổn định nhanh thôi,

Sau khi cúp điện thoại, tâm của Dương Vọng Giang mới bình tĩnh lại một chút, nhìn Lâm Quốc Đống, nói : "Lâm bí thư... anh xem, thị trưởng tôi đúng là nghẹn khuất, nếu không có Hạo Vân, thì lần này tôi thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ..."

"Đúng vậy!"

Lâm Quốc Đống cũng cười khổ nói : "Đám người này, nếu không phải lãnh đạo cũ thì cũng là chiến hữu, chúng ta đúng là không tiện nhúng tay quá sâu... Cái này tốt rồi, có Hạo Vân ra mặt, thì áp lực trên người chúng ta cũng giảm bớt một ít..."

...........................

Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Phương Tuyết Di, hẹn hắn đi uống trà. Phương Hạo Vân vừa mới xử lý xong mọi chuyện, cho nên gật đầu đồng ý.

Nửa tiếng sau, hắn lái Lamborghini đến quán trà lộ thiên tại quảng trường Thời Đại, Phương Tuyết Di đã đặt chổ sớm rồi, hơn nữa còn gọi trà Long Tĩnh cực phẩm, ngồi một mình uống trà.

"Hạo Vân, ở đây!" Nhìn thấy Phương Hạo Vân xuống xe, Phương Tuyết Di vội vàng kêu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Phương Hạo Vân mỉm cười, đi đến, ngồi xuống trước mặt Phương Tuyết Di, Phương Tuyết Di vội vàng đưa ly trà vào tay hắn, nói : "Mùi vị rất ngon, em thử đi..."

Phương Hạo Vân vừa mới ngồi xuống, cầm lấy ly trà, thì ba bốn thằng thanh niên trông có vẻ giống đầu trâu mặt ngựa đi đến, trong đó có một thằng tóc vàng kiêu ngạo nói : "Thằng nhóc, con này bọn tao coi trọng, bố mày là người của Thiên Tử bang, thức thời thì cút đi..." Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi người của Phương Tuyết Di.

Hắn cười xấu xa : "Chậc chậc, bạn gái của mày cũng không tồi... mau cút đi, để bạn gái mày lại, nếu không tao giết cả nhà mày..."

Nói xong, hắn mỉm cười nói với Phương Tuyết Di : "Mỹ nữ... có hứng thú chơi với anh không, công phu của anh rất tuyệt, bảo đảm làm cho em sướng đến chết luôn...."

Nghe thấy mấy chữ Thiên Tử bang, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười khinh thường, mấy thằng này trông có vẻ giống lính hạng chót, dưới ban ngày ban mặt mà còn dám kiêu ngạo như vậy, rõ ràng đã có thể thấy được Thiên Tử bang vô pháp vô thiên thế nào rồi.

Nụ cười của Phương Hạo Vân vẫn như cũ, nhưng lại làm cho thằng tóc vàng cùng đám bạn của hắn cảm thấy rét lạnh thấu xương...."

"Cút!"

Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí.

"Thằng nhóc, mày hết muốn sống rồi sao... Nể mặt con bạn gái của mày, hôm nay bọn tao không giết mày, mau cút đi...." Thằng tóc vàng âm thầm đắc ý, hôm nay đúng là may mắn, vừa ra ngoài đã gặp mỹ nữ. Ai mà ngờ thằng mặt trắng này lại dám phản kháng, đúng là muốn tự sát rồi.

"Về báo cho Nhạc Phi Dương biết, nói là Thiên Tử Bang sẽ biến mất hoàn toàn tại Hoa Hải.... Thứ cặn bã như bọn mày căn bản là không xứng sống trên đời này" Phương Hạo Vân ngạo nghễ nói : "Trong vòng ba ngày, Thiên Tử bang sẽ bị huyết tẩy..."

"Rầm!"

Khi Phương Hạo Vân nói ra câu cuối cùng, thì trong nháy mắt đó đã phát ra một tiếng động lớn, mấy thằng kia còn chưa kịp nhìn ra gì cả, quay đầu nhìn lại thì thấy thằng tóc vàng kia đã hộc ra một ngụm máu, chết tươi trong nháy mắt.

"Mẹ nó, mày giết tóc vàng rồi..." Một thằng khác vội vàng lấy điện thoại ra, xem ra hẳn là muốn gọi người.

Chỉ lát sau, có hơn ba mươi người vây lại đây, nhìn Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di như hổ rình mồi.

Theo phản ứng của chúng, bọn chúng dường như không biết vị hoàng đế ngầm của Hoa Hải rồi.

"Thiên Tử bang?" Sự khinh thường trong mắt của Phương Hạo Vân càng dày đặc, sát khí trong mắt tăng mạnh.

"Hạo Vân, chúng ta cũng gọi người chứ?" Phương Tuyết Di nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, em có thể xử lý!" Phương Hạo Vân cho Phương Tuyết Di một ánh mắt yên tâm, chậm rãi đứng dậy, tuy rằng đây là chốn công cộng, nhưng hắn vẫn quyết định ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK