Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ sau vụ bắt giữ Trương Bưu, đến hôm nay Tần Tử Kiếm mới chịu xuất hiện gặp mặt anh trai và Kim Gia. Trong mấy ngày qua, Tần Tử Hoa và Kim Gia đã phái rất nhiều thuộc hạ đi truy tìm tung tích của Tần Tử Kiếm, muốn bắt hắn đưa ra lời giải thích, dù gì thì họ cũng đã bị lợi dụng.

"Ha ha!" Tần Tử Kiếm cười phá lên, nói: "Để anh hai lo lắng, người em trai này thật cảm thấy áy náy trong lòng…"

"Lão nhị, người ngay không làm việc mờ ám, vụ bắt giữ Trương Bưu, có phải cậu cần đưa ra lời giải thích cho anh không hả?" Tần Tử Hoa thấy Tần Tử Kiếm còn giả đò ngây thơ, bèn chỉ thẳng ra luôn, nói cách khác, tính tình của hắn xưa nay không giữ được bình tĩnh khi xử trí việc lớn.

Kim Gia cũng ngước mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Kiếm, ông đúng là nô bộc của Tần gia nhưng hiện nay dù gì cũng có thân phận địa vị, bị người khác chơi xỏ đương nhiên phải làm cho ra lẽ.

Nghĩ tới cảnh đối mặt với người đeo mặt nạ Ngộ Không đúng là nguy hiểm tột cùng, sém chút nữa là tiêu luôn tính mạng.

"Anh hai, A Kim, nhìn bộ dạng hai người hình như đang hỏi tội em vậy? Em thật không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hai vị đây?" Tần Tử Kiếm vẫn tiếp tục trưng ra bộ mặt ngu ngơ.

"Được rồi, lão nhị, đừng giả nai nữa, sinh mạng của chúng tôi sém chút là bị hủy vào tay cậu, cậu có biết khi đó nguy hiểm đến mức nào không hả? Người đeo mặt nạ Ngộ Không đó nếu muốn ra tay giết chết anh chỉ dễ như trở bàn tay." Nghĩ tới cảnh hôm đó, Tần Tử Hoa đến giờ vẫn run sợ: "Trước đó cậu không hề nói cho anh biết người đeo mặt nạ Ngộ Không lợi hại như thế, cậu rõ ràng là lấy tính mạng của anh và chú Kim ra làm trò đùa, lòng dạ của cậu thật là độc ác."

"Anh hai, anh quá lời rồi." Tần Tử Kiếm mỉm cười một cách bình thản, nhích tới ngồi gần vào Tần Tử Hoa hơn, chân thành nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em với nhau, sao em lại hại anh được chứ? Nói thật cho anh biết, em cũng không ngờ người đeo mặt nạ Ngộ Không lợi hại như thế, em mà biết hắn ngay cả súng ống cũng không sợ, em có đưa anh mình vào việc nguy hiểm này không? Hơn nữa vụ này em đâu có ép anh đúng không nào? Là anh tự nguyện mà, khi đó là anh tự đồng ý ở lại, em cũng đã nhắc nhở anh việc này có nguy hiểm nhất định… Anh nghĩ kĩ lại đi, em có từng nói câu này không?"

Tần Tử Hoa nghe xong suy ngẫm một hồi, đúng là em trai có nói những lời như thế, chỉ là hễ nghĩ tới nét quyến rũ phong tình của Đinh Tuyết Nhu là hắn mặc kệ tất cả đấy thôi.

"Lão nhị, đúng vậy, là anh tự nguyện ở lại, thôi anh không truy cứu trách nhiệm nữa, nhưng cậuđừng quên lời hứa đấy nhé, rốt cuộc Đinh Tuyết Nhu khi nào mới ngủ với anh đây?" Tần Tử Hoa hỏi sang chuyện khác.

"Thì khi nào Phương Hạo Vân chết rồi mới có thể thực hiện vụ này được chứ." Tần Tử Kiếm thở dài một tiếng, phân bua: "Anh hai, A Kim, em thừa nhận việc hôm đó em không nói trước với hai người nhưng em làm vậy cũng là vì Tần gia của chúng ta. Hai người có biết không? Em bắt giữ Trương Bưu thật ra là vì hoàn thành tâm nguyện giúp một sát thủ, chỉ cần tâm nguyện của hắn được hoàn thành, đến lúc đó hắn mới dồn toàn bộ sức lực đi giết Phương Hạo Vân. Ai mà ngờ tới lại ra nông nỗi này đâu… Kẻ địch trước mắt, giờ không phải lúc chúng ta truy cứu trách nhiệm lẫn nhau, chúng ta nên đồng lòng hướng ra ngoài chống chọi với kẻ địch… Anh hai, A Kim, Tần Tử Kiếm hôm nay xin cúi đầu xin lỗi hai vị…"

Dứt lời, Tần Tử Kiếm đứng dậy cúi đầu hành lễ với hai người.

Tần Tử Hoa trong lòng nguôi ngoai, khóe môi mỉm cười đắc ý, từ tốn nói: "Biết sai mà sửa thế thì tốt."

Kim Gia vội đứng dậy xua tay: "Không được làm vậy, nhị thiếu gia, cậu là chủ nhân, tôi chỉ là nô bộc, cậu hành lễ như thế A Kim này sẽ tổn thọ mất."

"A Kim, nếu như ông không chịu chấp nhận lời xin lỗi của tôi nghĩa là ông vẫn còn ôm hận trong lòng…" Tần Tử Kiếm vừa nói vừa cúi mình với Kim Gia lần nữa.

Kim Gia thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì, liền gật đầu nói: "Nhị thiếu gia, thật ra tôi chưa bao giờ trách cậu, tôi biết cậu làm tất cả mọi chuyện đều vì Tần gia."

Tần Tử Hoa nhìn thấy cảnh này trong lòng không vui, lông mày nhíu chặt nghĩ thầm, xem ra lão già này quả nhiên về phe của lão nhị rồi, tình hình bất lợi cho mình đây…

"Lão nhị, chú Kim là trung thần của Tần gia chúng ta, cậu cứ luôn miệng gọi A Kim như thế, có phải là hơi không tôn trọng người ta không?" Tần Tử Hoa gằn giọng oán trách.

Tần Tử Kiếm nghe vậy, thản nhiên đáp lại: "Anh hai, tôn trọng hay không là để trong lòng chứ không phải nói ra ngoài miệng, cách xưng hô A Kim em gọi quen rồi, sẽ không thay đổi đâu. Hơn nữa A Kim cũng đâu có phàn nàn gì, đúng vậy không A Kim?"

Kim Gia mỉm cười nói: "Hai vị thiếu gia đều đối xử tốt với A Kim, trong lòng A Kim hiểu rõ, cách xưng hô chỉ là hình thức bề ngoài thôi mà, đại thiếu gia, sau này cậu cũng gọi tôi là A Kim vậy?"

Tần Tử Hoa tức tối trong lòng, lão nhị gọi ông là A Kim thì ông thích thú, còn tôi tôn trọng gọi ông một tiếng chú Kim ông lại không để tâm, vậy thì tôi còn khách sáo làm gì.

Nghĩ như thế, Tần Tử Hoa liền gật đầu đồng ý: "Thôi được, sau này cứ gọi ông là A Kim vậy, mất công ông cảm thấy khó xử trước mặt tôi."

Dừng lại một lát, Tần Tử Hoa quay sang Tần Tử Kiếm nói: "Lão nhị, lần này cậu gây ra họa lớn rồi, phía cảnh sát thành phố Hoa Hải chắc chắn sẽ không tha cho cậu, anh nghĩ cậu nên quay về Châu Âu đi, đợi sau khi mọi việc ở đây kết thúc, sóng yên gió lặng rồi thì cậu mới quay về, anh sẽ cố hết sức bảo vệ cho cậu…" Khó khăn lắm mới có được một cơ hội đuổi Tần Tử Kiếm đi, Tần Tử Hoa tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Kim Gia cười thầm trong bụng, theo suy đoán của ông Tần Tử Kiếm tuyệt đối không chịu rời khỏi nơi đây đâu, hắn dám quay về, vậy chứng tỏ hắn đã sớm có kế sách vẹn toàn.

Quả nhiên, Tần Tử Kiếm mỉm cười đắc ý cho biết: "Anh hai, cám ơn anh đã lo lắng cho em, nhưng việc này em đã xử lí ổn thỏa rồi, có lẽ anh còn chưa biết, em có quyền miễn truy cứu trách nhiệm hình sự ngoại giao, cảnh sát thành phố Hoa Hải không dám làm gì em đâu nên em không cần rời khỏi đây làm gì…"

"Quyền miễn truy cứu trách nhiệm ngoại giao?" Kim Gia và Tần Tử Hoa cùng trố mắt kinh ngạc, cái quyền đó rốt cuộc ở đâu ra? Cả hai người đều biết rõ Tần Tử Kiếm đâu phải quan chức ngoại giao gì, không biết hắn nói thật hay giả đây?

"Không cần nghi ngờ lời nói của em, là thật đấy…" Tần Tử Kiếm vênh mặt nói tiếp: "Tuy em chỉ lo được thân phận ngoại giao của một nước nhỏ ở Châu Âu, nhưng cảnh sát trong nước vẫn không dám động vào em đâu, đấy chính là đặc quyền em đang có… À, tiện thể báo cho hai người biết luôn, nhiệm vụ sát thủ đã thất bại, tổ chức Thiên Đạo sẽ phái người khác tới tiếp tay vào thời gian sớm nhất, em đã xác nhận thông tin rồi, lần này Phương Hạo Vân chết chắc, hai người chờ tin tốt lành đi nhé…"

"Thời gian không còn sớm nữa, em còn có việc, xin phép cáo từ trước…" Tần Tử Kiếm liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy bỏ đi. Kim Gia và Tần Tử Hoa không ai ngăn cản, vốn dĩ hai người định hỏi tội hắn, thế mà hắn lại dễ dàng giải thích hợp lí nên không oán trách được.

Ánh mắt của Kim Gia cứ dõi theo Tần Tử Kiếm cho đến khi hắn đi khuất bóng.

Có thể trong một thời gian ngắn lo được quyền miễn truy cứu trách nhiệm ngoại giao, con người này không hề đơn giản?

Kim Gia càng ngày càng cảm thấy vị thiếu gia lai hai dòng máu này cao thâm khó dò? Sức mạnh mà hắn nắm trong tay hình như đã vượt ra ngoài thế lực hiện có của Tần gia? Nhưng nếu như vậy tại sao hắn lại quay về tranh đoạt ngôi vị gia chủ Tần gia với anh trai mình chứ? Càng không biết lão gia Tần Như Phong đang suy tính chuyện gì? Nhìn về tương lai của mình, Kim Gia lắc đầu ngao ngán…

"Lão nhị, đợi đã, cho dù cậu có quyền miễn truy cứu trách nhiệm ngoại giao thì cậu bị trục xuất ra khỏi nước mới phải chứ?" Đợi Tần Tử Kiếm đi khỏi rồi, Tần Tử Hoa mới giật mình nhớ ra, vội gọi với theo.

"Đại thiếu gia, con người nhị thiếu gia tính toán nham hiểm lắm, sau này cậu phải cẩn thận hơn mới được… Thôi, không còn sớm nữa, tôi còn có việc, xin phép về trước đây." Kim Gia mang nặng tâm sự cũng đứng dậy cáo từ.

Tần Tử Hoa đột nhiên cảm nhận được nguy cơ đang chờ đón trong tương lai, hắn quyết định nghĩ cách trói buộc Kim Gia chung phe với mình.

"Kim Phi…" Nhìn theo Kim Gia ra khỏi cửa, trong đầu Tần Tử Hoa chợt hiện lên một cái tên.

Phương Hạo Vân sau khi trị khỏi vết thương rời khỏi nhà dì Bạch, hắn không đến trường cũng không vào công ty, mà một mình quay về khu nhà Lam Tâm. Không biết vì lí do gì hắn đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú muốn biết về gia tộc của Đinh Tuyết Nhu, trong lòng buồn bực, từ sáng sớm đến trưa cứ nằm trên giường nghĩ lung tung về vấn đề này.

Điện thoại réo vang hắn mới bừng tỉnh, nghe tiếng chuông là biết do Bạch Lăng Kỳ gọi đến, sau khi bắt máy, Phương Hạo Vân nói cho bạn gái biết hắn đã về nhà.

Bạch Lăng Kỳ lúc này vừa từ trường đến công ty làm việc, nghe nói Hạo Vân đã về nhà, cô lập tức ngỏ ý định quay về, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn còn rối rắm về chuyện gia tộc Đinh Tuyết Nhu, hắn sợ cảm xúc của mình bị Bạch Lăng Kỳ nhận ra nên khéo léo thuyết phục cô tan sở rồi mới về, còn dặn dò cô cố gắng làm tốt công việc ở công ty.

Bạch Lăng Kỳ đương nhiên ngoan ngoãn vâng lời bạn trai.

Sau khi gác máy, Phương Hạo Vân lấy trong tủ lạnh ra một ít thức ăn thừa từ đêm qua, ăn qua loa lót dạ xong tiếp tục suy nghĩ, cho đến khi chuông cửa vang lên mới chịu đứng dậy.

"Hạo Vân, em nhớ anh quá…" Người đầu tiên vào nhà là Bạch Lăng Kỳ, cô lao ngay vào vòng tay Phương Hạo Vân, ôm chặt lấy hắn vui mừng hớn hở như xa cách lâu ngày. Thời tiết đã ấm áp trở lại, hôm nay Bạch Lăng Kỳ mặc một chiếc váy ngắn nên cực kì quyến rũ, ôm người đẹp vào lòng, trái tim Phương Hạo Vân trở nên rạo rực, từ khi quan hệ vợ chồng với Bạch Lăng Kỳ rồi, đã nhiều ngày không ở bên cô ấy, ít nhiều trong lòng hắn cảm thấy áy náy. Phương Hạo Vân quyết định đêm nay sẽ bù đắp cho bạn gái mới được.

"Kỳ, để em lo lắng cho anh rồi…" Bàn tay Phương Hạo Vân rất tự nhiên thò vào trong chiếc váy ngắn của Bạch Lăng Kỳ, véo nhẹ một cái vào mông cô.

"Đáng ghét, chị Mai nhìn thấy hết kìa…" Bạch Lăng Kỳ giãy nảy lên, cắn vào tai Phương Hạo Vân nói nhỏ.

Phương Hạo Vân thế mới buông Bạch Lăng Kỳ ra.

"Chị Mai!" Chính vào lúc này Tạ Mai Nhi cũng bước vào nhà, hai má ửng hồng, hiển nhiên bàn tay ma quái vừa nãy của Phương Hạo Vân đã bị cô nhìn thấy hết.

"Hạo Vân, mấy hôm nay em không có về nhà, Kỳ và chị Mỹ Kỳ rất lo lắng cho em đó, bây giờ em trở về là tốt rồi…" Tạ Mai Nhi dửng dưng nói thêm một câu: "Hai em nói chuyện đi, chị về phòng nghỉ ngơi một chút, tối nay chị sẽ phụ trách nấu cơm."

Nói xong, Tạ Mai Nhi liền chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại.

Phương Hạo Vân cứ cảm thấy Tạ Mai Nhi hơi kì lạ, thái độ hình như không được tự nhiên.

Bạch Lăng Kỳ kéo tay Phương Hạo Vân đi vào phòng, nói nhỏ: "Hạo Vân, chị Mai gần đây cứ lạ lạ hay sao ấy, em và chị Mỹ Kỳ đã sớm nhận ra rồi, chỉ là không biết chị ấy đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ cách dò xét thử xem? Nếu chị Mai gặp phải chuyện gì khó giải quyết, chúng ta không thể không giúp chị ấy…"

"Ờ, anh biết rồi." Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.

Dừng lại một lát, hắn lên tiếng hỏi: "Sao chị Mỹ Kỳ chưa về? Em không nói với chị ấy là anh đã về nhà à?"

"Tất nhiên là có nói, nhưng chị Mỹ Kỳ hôm nay rất bận nên mới về trễ một chút… Hạo Vân, anh nói em nghe mấy hôm nay anh đã đi đâu, làm gì đi?" Bạch Lăng Kỳ nũng nịu gục đầu vào ngực Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân rạo rực đặt một nụ hôn lên môi bạn gái, bàn tay một lần nữa thò vào váy cô, Bạch Lăng Kỳ rên lên khe khẽ nhưng không từ chối. Hiện nay Bạch Lăng Kỳ như một cô vợ nhỏ mong chờ chồng về nhà, Phương Hạo Vân đang muốn gì, cô cũng đang muốn, đương nhiên không phản ứng mạnh rồi.

"Kính coong!" Chính vào lúc này, chuông cửa réo vang. Tạ Mai Nhi ngồi trong phòng cũng nghe thấy, cô định ra mở cửa nhưng ngặt nổi đang thay áo, đợi sau khi mặc áo xong chạy ra thì thấy Phương Hạo Vân đã đi mở cửa rồi.

"Hạo Vân, anh về nhà rồi đấy à? Thật là tốt quá…" Phương Hạo Vân mở cửa ra, chỉ thấy Đinh Tuyết Nhu đang đứng ngoài kia, cô đội chiếc mũ chụp qua khỏi trán, đeo kính đen, khoác một chiếc áo lông thú bự, nếu không phải cô tháo kính xuống nói chuyện với Phương Hạo Vân, chắc một lúc lâu hắn còn chưa nhận ra cô, không cần hỏi cũng biết cô cải trang như thế là để tránh bị fan hâm mộ và phóng viên các báo đeo bám rồi.

"Đinh tiểu thư, sao cô lại tìm đến đây vậy?" Phương Hạo Vân nhăn nhó, đối với chuyến thăm nhà của Đinh Tuyết Nhu, hình như hắn không hoan nghênh lắm.

"Có thể vào nhà nói chuyện không?" Đinh Tuyết Nhu mặc kệ thái độ của Phương Hạo Vân, lách người bước vào trong nhà, sau đó tháo mũ và cởi áo khoác ra, phơi bày thân hình tuyệt mỹ và khuôn mặt kiều diễm trước ánh sáng.

Trong khoảnh khắc Đinh Tuyết Nhu vừa bước vào nhà, Tạ Mai Nhi và Bạch Lăng Kỳ đều trố mắt kinh ngạc, cả hai đều là fan hâm mộ của cô, thần tượng xuất hiện ngay trước mặt sau lại không nhận ra được chứ.

Chỉ có điều họ cảm thấy không hiểu, đại minh tinh được mọi người ca tụng sao lại xuất hiện trong nhà mình nhỉ? Hơn nữa xem bộ cô và Phương Hạo Vân còn rất thân thiết nhau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK