Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Yêu cầu của chị chỉ có vậy thôi, em có đồng ý với chị không ?" Phương Tuyết Di truy hỏi.

Thật ra, yêu cầu này khiến Phương Hạo Vân có chút khó xử, mối quan hệ giữa hắn và chị Mỹ Kỳ, từ lúc bắt đầu đã được xây dựng trên cơ sở tình dục rồi. Tuy bây giờ đã có một chút chuyển biến, nhưng nhu cầu về thể xác của cả hai đều rất lớn. Nếu thật sự phải ngừng chuyện ấy lại, hình như là điều không thể. Nhưng trước mắt chỉ đành tạm chấp nhận điều kiện của bà chị trước đã, để sóng gió ngày hôm nay lặng đi rồi sẽ tính tiếp. Còn những chuyện khác, thì tới đâu hay tới đó vậy. Xe đến núi rồi nhất định sẽ tìm được đường thôi.

"Uhm, em hứa với chị." Phương Hạo Vân gật đầu.

"Em không được hứa đại cho xong đâu đấy, nếu còn bị chị phát hiện nữa, chị nhất định sẽ sa thải Trương Mỹ Kỳ, để cho cô ấy phải cuốn gói rời khỏi…" Phương Tuyết Di nói.

Nếu không bị phát hiện, vậy là sẽ không có chuyện ? Trong lòng Phương Hạo Vân hơi mừng, cười nói: "Yên tâm đi, em đã hứa với chị rồi. Chị, mình vào đây cũng đã lâu rồi, có phải đã đến lúc nên ra ngoài không ?"

"Đừng nôn nóng…!"

Phương Tuyết Di bực bội nói: "Thằng nhóc ranh, chỉ vì em, mà chị phải hy sinh quá lớn, em nhất định phải bù đắp lại cho chị, còn cái chuyện liên quan đến việc xem mắt của chị nữa, em có nghĩ ra được đối sách chưa ?"

Nhắc đến chuyện xem mắt, Phương Hạo Vân lại cảm thấy đau đầu, đúng là, hắn đã quên thật rồi. Mỗi lần bà chị nhắc nhở, là mỗi lần hắn quên béng đi. Tôn chỉ của hắn là, xe đến núi rồi nhất định sẽ tìm được đường mà.

Nói đến hy sinh, Phương Hạo Vân liền cảm thấy khó hiểu: "Hy sinh gì chứ ?"

"Thằng nhóc này, đã biết mà còn giả vờ không biết à ?"

Phương Tuyết Di tức tối nói: "Em không muốn là thiếu gia nhà giàu, không muốn để thân phận bị bại lộ, hại chị bị cô Trương Mỹ Kỳ đó hiểu lầm là đang yêu thầm em. Còn cho rằng chị muốn lợi dùng chức quyền để ép uổng cô ấy... danh dự của chị bị tổn hại rồi nè, em nói coi sự hy sinh của chị có lớn hay không chứ ?"

Không hiểu tại vì sao, sau khi nói xong, mặt của Phương Tuyết Di liền trở nên hồng hào, có vẻ như đang thẹn thùng vậy.

Lúc đầu khi Trương Mỹ Kỳ có nghi ngờ như vậy. Cô rất ấm ức, nhưng sau đó, theo thời gian, dần dần cô đã chấp nhận sự hoài nghi này. Hơn nữa, còn rất thích thú khi đấu khẩu với Trương Mỹ Kỳ nữa. Cô cũng chẳng rõ điều đó có nghĩa là gì, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, đều cảm thấy có chút khó xử.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định được, từ sau khi cô biết em trai mình đã lên giường với Trương Mỹ Kỳ, cô đã rất tức giận. Thậm chí vào lúc đó còn có mấy đêm liền mất ngủ nữa.

"Ồ, thì ra là chuyện này..." Phương Hạo Vân áy náy cười: "Để chị phải chịu thiệt thòi rồi."

"Biết thì tốt."

Phương Tuyết Di rộng lượng nói: "Cũng không mong sẽ được lợi gì từ em rồi, chị chỉ mong em mau chóng giúp chị nghĩ ra đối sách. Dù sao thì chị cũng không muốn lấy chồng."

"Chị, thật ra chị cũng nên suy nghĩ cho hạnh phúc của mình..."

Phương Hạo Vân quan tâm nói: "Sau này đừng có dùng hết thời gian cho công việc nữa, lúc nào rảnh rỗi, chị cũng nên tìm niềm vui cho bản thân mình đi..."

"Em còn dám nói vậy hả, nếu không phải em cái gì cũng không muốn lo, thì cái gánh nặng của công ty sẽ đè lên vai chị hay sao ? Hơn nữa, cho dù chị có muốn kết hôn, cũng không tìm được đối tượng thích hợp nữa ?"

Phương Tuyết Di bĩu môi một cách bất mãn: "Dù gì thì đám đàn ông thối như em chẳng ai có thể lọt nổi vào mắt chị."

Nói xong, bỗng cô nhìn Hạo Vân. Trong lòng thầm nghĩ, nếu không kiếm được ai vừa ý thì, mình sẽ không lấy chồng đâu.

Phương Hạo Vân ái ngại cười, có chút áy náy, nói cũng phải, hắn mới thật sự là người thừa kế, nhưng bây giờ lại đem cái gánh nặng này đè trên vai bà chị. Nói trắng ra, là hắn đã nợ bà chị. Nhưng được cái là năng lực của Bạch Lăng Kỳ ở các phương diện đều khá, sau này, chắc chắn sẽ là trợ thủ tốt của chị.

"Chị, sau này Kỳ sẽ giúp chị quản lý mọi chuyện trong công ty... sau này... em nghĩ em cũng sẽ đỡ một phần áp lực cho hai người... còn về việc xem mắt của chị, nhất định sẽ có cách thôi. Tóm lại, chỉ cần chị không muốn, thì sẽ không ai ép chị kết hôn được, điểm này em có thể đảm bảo với chị." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Cũng coi như có vài câu nghe được."

Phương Tuyết Di hài lòng cười cười, lải nhải nói: "Đi ra thôi. Đúng là chúng ta cũng nên ra ngoài rồi. Nếu còn đợi thêm chút nữa, chỉ có trời mới biết trong lòng của Trương Mỹ Kỳ sẽ nghĩ như thế nào..."

"Chị Mỹ Kỳ sẽ không nghĩ lung tung đâu." Phương Hạo Vân nói.

"Theo như những suy nghĩ của Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, cô nam quả nữ như chúng ta ở trong phòng lâu như thế... không có chuyện à, chúng ta mau đi ra thôi..."

Phương Tuyết Di đã im miệng kịp thời, nếu còn nói tiếp, hình như sẽ có chút ám muội. Nhưng không phải Trương Mỹ Kỳ mà là Tạ Mai Nhi. Cô đang nghĩ cô nam quả nữ mà, chỉ có trời mới biết họ ở trong phòng lâu như thế để làm gì ?

"Tội nghiệp Kỳ...!"

Nhìn Bạch Lăng Kỳ với ánh mắt cảm thông, Tạ Mai Nhi cảm thấy thật tội nghiệp cho cô bé ngây thơ này. Bà tư bỏ tiền ra mua nhà cho người yêu. Người yêu lại dắt bà ba đến ở cùng. Thật ra chuyện này là sao đây ? Hình như cô đã quên là, lúc trước kiên quyết bắt Trương Mỹ Kỳ đến đây ở cùng, hoàn toàn đều là chủ ý của cô cả.

"Chị Mỹ Kỳ, sẽ không sao đâu, em thấy bây giờ cũng tốt mà. Mọi người ở chung với nhau. Làm gì cũng vui vẻ, cũng rất thú vị đấy chứ…" Bạch Lăng Kỳ cảm thấy tinh thần của Trương Mỹ Kỳ có vẻ căng thẳng. Bèn bước qua nhỏ nhẹ an ủi.

Nghe những lời an ủi chân thành của Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ thấy hổ thẹn trong lòng, nếu không phải bản thân cô đã lún sâu vào vũng lầy của tình yêu không thể tự thoát ra được nữa, thì cô thật sự không muốn tiếp tục gây tổn thương cho cô bé đáng yêu này nữa.

"Kỳ, chị xin lỗi, bọn chị lại gây thêm phiền phức cho em rồi…!" Trương Mỹ Kỳ nói một câu với ý nghĩa sâu xa.

Bạch Lăng Kỳ mỉm cười, nào đâu hiểu ẩn ý trong câu nói đó, chỉ nghĩ là chị Mỹ Kỳ cho rằng sự xuất hiện của họ đã phá vỡ cuộc sống riêng tư của cô và Phương Hạo Vân.

Chính vào lúc này, chị em nhà họ Phương đã thỏa hiệp xong bèn đẩy cửa bước ra.

Sau khi Phương Tuyết Di được biết một số sự thật, thái độ của cô đối với Trương Mỹ Kỳ đã cải thiện hơn nhiều, ít ra trong lòng cô không còn tức giận như trước nữa. Dù gì thì cũng do em mình sai trước, người ta không báo cảnh sát đã là may lắm rồi.

Có câu này em trai nói rất đúng, đàn bà tại sao phải làm khổ đàn bà chứ.

"Chị Tuyết Di, có phải sẽ không đuổi hai chị này đi nữa không…" Bạch Lăng Kỳ thấy bạn trai mình giơ ngón tay cái ra vẻ thắng lợi, đã biết chắc chắn hắn đã thuyết phục được chị.

Phương Tuyết Di cố ý tức tối nói: "Căn nhà này chị đã tặng cho em và Hạo Vân rồi, muốn làm thế nào, thì tùy hai người… công ty còn có nhiều việc, chị sẽ không ở lâu nữa, mấy người cứ tiếp tục tán gẫu với nhau đi."

Nghe Phương Tuyết Di nói thế, tâm trạng thấp thỏm lo sợ của Tạ Mai Nhi đã lặng xuống. Thầm cảm kích Hạo Vân. Đồng thời cũng cảm thấy vui mừng cho Trương Mỹ Kỳ. Ở lâu sinh tình mà, cho dù có Kỳ ở đây, thì phần thắng của chị Mỹ Kỳ vẫn cao hơn giám đốc Phương nhiều. Cố lên, chị Mỹ Kỳ.

"Giám đốc Phương, để tôi tiễn cô…" Trương Mỹ Kỳ giành trước một bước đuổi theo Phương Tuyết Di ra ngoài.

Phương Tuyết Di gượng cười, chắc chắn là Trương Mỹ Kỳ cho rằng mình là người chiến thắng, nên muốn ra oai với mình đây mà. Trời đất ơi, tôi là chị của cậu ấy mà.

"Cám ơn giám đốc Phương…!" Sau khi ra cửa, Trương Mỹ Kỳ nói một câu chân thành

Câu nói của Trương Mỹ Kỳ khiến Phương Tuyết Di có chút ngạc nhiên. Cô ngớ người một lúc. Liền cười nhẹ nói: "Mỹ Kỳ, tôi cũng có mấy câu muốn nói với cô. Dù sao đi nữa, tôi vẫn mong cô sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Phương Hạo Vân, nhất là trong căn nhà này. Còn về công việc thì, tôi đảm bảo sẽ không gây khó dễ cho cô nữa."

Đối với những lời Phương Tuyết Di nói, Trương Mỹ Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên tương tự, cũng chẳng biết Phương Hạo Vân đã nói gì với cô ấy, mà có thể khiến thái độ của cô ấy có thay đổi lớn như vậy.

"Tôi biết trong lòng cô nhất định sẽ rất thắc mắc, giữa tôi và Hạo Vân đã có một số thỏa thuận, còn về nội dung. Tôi nghĩ sớm muộn gì cô cũng sẽ biết. Đến lúc đó, tôi chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên. Tạm biệt…" Phương Tuyết Di cười nhạt, rồi quay lưng đi.

Trong phòng khách, Tạ Mai Nhi nhìn Phương Hạo Vân giơ ngón tay cái lên: "Hạo Vân, lợi hại…" ba người đàn bà đều được hắn giải quyết ổn thỏa, đúng là một tình thánh của thời hiện đại.

"Hạo Vân, cám ơn em…!" sau khi tiễn Phương Tuyết Di xong, Trương Mỹ Kỳ để cho mình bình tĩnh lại. Từ từ bước vào phòng khách, nói một tiếng cám ơn với Phương Hạo Vân.

Nhận lời cám ơn này, Phương Hạo Vân có chút hổ thẹn. Chỉ là có Kỳ ở đây, nên hắn không tiện nói nhiều.

Từ những phản ứng của bà chị có thể thấy, chị cũng có chút đồng tình với chị Mỹ Kỳ. Nói một cách nghiêm túc, thì chị Mỹ Kỳ là kẻ bị hại. Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, tối nay mình có nên nói hết cho bạn gái nghe không. Nếu nói ra hết, sẽ tốt hơn không. Hắn tin rằng Kỳ là một cô gái hiểu chuyện, cô nhất định sẽ bình tĩnh để đón nhận chuyện này.

"Chị Mỹ Kỳ, mọi người đều là bạn bè tốt cả. Khách sáo làm gì… đúng rồi, giờ không còn sớm nữa, có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị bữa tối hay không…" Bạch Lăng Kỳ nhìn đồng hồ nói.

Thấp thỏm hơn cả nửa ngày trời, Tạ Mai Nhi quả thật đã có chút đói bụng rồi. Cô tích cực hưởng ứng câu nói của Bạch Lăng Kỳ, cười nói: "Uhm, nên chuẩn bị bữa tối rồi, chúng ta cùng nhau xuống bếp nào."

Trương Mỹ Kỳ cũng theo sau họ, vào trong bếp.

Những ngày tháng này, bữa tối đều do 3 chị em họ chung tay chuẩn bị, mỗi người tự nấu mấy món ăn ruột của mình. Vậy lại có lợi cho người nào đó.

Từ lúc dọn đến căn nhà mới, có hai việc mà người đó mong đợi nhất, một là, tối có thể ôm bạn gái ngủ, hai là, được ăn bữa tối do ba người phụ nữ cùng nhau chuẩn bị. Tay nghề của họ tuyệt đối không thua kém những đầu bếp trứ danh. Đúng là một loại hưởng thụ.

Thông thường mà nói. Một bàn đầy thức ăn, về cơ bản hắn sẽ ăn hết 2/3 trong số đó. Lúc đầu ba người phụ nữ còn lo lắng Phương Hạo Vân ăn nhiều như thế sẽ bị mập. Nhưng đã lâu vậy rồi, cứ mặc cho người ta ăn uống như hạm, mà cũng chẳng thấy mập lên chút nào.

Họ đâu hề biết, người luyện võ như Phương Hạo Vân, nhu cầu ăn uống rất lớn, trên cơ bản nếu hắn ăn gấp hai hay ba lần người bình thường cũng sẽ không bị mập.

…..

Việc dự thầu công trình Vịnh Kim Thủy thất bại, khiến trên dưới nhà họ Tần bị chấn động, nhất là Tần Như Phong suýt tý đã tức đến ói máu, một việc vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay không ngờ lại để xảy ra một sai lầm lớn như vậy. Nếu không phải nể tình Kim Gia đã theo ông bao nhiêu năm nay, ông thật muốn một súng bắn chết hắn cho rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Lần này trở về, ông phát hiện tất cả mọi chuyện đều không được thuận lợi. Trước tiên, Trần Thiên Huy đã lờ mờ phát hiện được tâm tư của ông, nên đã kịp thời ngăn cản sự giao du giữa con gái và Tần Tử Hoa. Tiếp đó, trận đấu võ giữa Tần Tử Hoa và Trần Thanh Thanh, vốn không là vấn đề gì cả, nhưng đến phút cuối vẫn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiếp theo đó là Thập nhân bang đã bị tiêu diệt sạch.

Một loạt những sự kiện ngoài ý muốn này nhà họ Tần vẫn chưa chấp nhận được, thì lại có thêm tin buồn nữa.

Hôm Tần Như Phong nhận được tin, dường như đã mất ngủ cả đêm. Hắn đã gọi điện cho Kim Gia, chỉ để căn dặn một câu, bất luận làm thế nào, nhất định phải tìm ra nguyên nhân thất bại.

Sau khi Kim Gia nhận được lệnh của ông chủ, vừa cảm kích đến rơi lệ, vừa vội vàng truy tìm nguyên nhân thất bại. Còn tên Lý Trạch Huệ và Tuyết Phi Phi sau hôm mở thầu liền biến mất tăm mất dạng, hắn đã tìm mấy hôm liền nhưng vẫn không có đầu mối gì. Cho đến hôm nay, mới nghe ngóng được một chút tin tức, nghe nói Lý Trạch Huệ và Tuyết Phi Phi vào ngay cái hôm kết thúc buổi đấu thầu đã bị các cơ quan có liên quan dẫn đi chất vấn. Còn về việc họ đã bị dẫn đi đâu, thì không ai biết cả.

Cứ như vậy, Kim Gia lại càng nôn nóng hơn, tuy thường ngày hắn làm việc rất cẩn thận, bất cứ chuyện gì cũng làm rất kín kẽ, nhưng giao tình giữa hắn và Lý Trạch Huệ không được sâu đậm lắm, lại thêm Tuyết Phi Phi nữa, ngộ nhỡ họ chỉ chứng mình, đến lúc đó sẽ phiền phức to. Nếu so sánh giữa xã hội đen và vũ khí quốc gia thì, đúng là như trứng chọi với đá.

Do dự nhiều lần, Kim Gia bèn báo cáo lại tình hình cho Tần Như Phong, mong nhà họ Tần có thể ra tay để dẹp yên chuyện này, nếu không thì khi hắn bị sụp đổ, đối với nhà họ Tần cũng không có lợi gì.

Sau khi Tần Như Phong nhận được điện thoại của Kim Gia, đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, bèn hẹn hắn đến biệt thự của nhà họ Tần gặp mặt.

Thời điểm đó, phòng khách rộng lớn của biệt thự nhà họ Tần im phăng phắc, Tần Như Phong, Tần Tử Hoa, Kim Gia ngồi quây lại với nhau, ai cũng cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Thời gian cứ thế trôi đi, trong phòng khách vẫn cứ im ắng không ai mở miệng nói một lời nào, Kim Gia buồn rầu nhìn xuống sàn nhà, hình như không có ý muốn nói chuyện.

Nhìn lướt qua Kim Gia và con trai, Tần Như Phong rốt cuộc đã đứng ra phá vỡ sự im lặng này, nói: "A Kim, mày cho rằng bây giờ tụi tao nên làm thế nào ?"

Kim Gia vội ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc: "Việc cấp bách trước mắt là phải làm rõ Lý Trạch Huệ và Tuyết Phi Phi hiện đang bị giam giữ ở đâu. Sau đó nghĩ cách xử lý họ. Nếu không thì chắc chắn cơ quan kiểm sát nhất định sẽ moi được tin từ họ… tuy tên Lý Trạch Huệ không nắm được chứng cứ gì của em trong tay, nhưng em vẫn có chút lo lắng, dù sao thì em và hắn cũng có qua lại nhiều…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK