Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu bình thường, Phương Hạo Vân nói như vậy sẽ bị Vương Hà mắng té tát. Nhưng mà hôm nay thì không được, an toàn của em trai còn phải nhờ cậy vào Phương Hạo Vân, chỉ có thể im lặng nghe chửi chứ không dám phản pháo lại.

Vương Hà đã quyết định trước khi em trai trở về, cho dù Phương Hạo Vân có đem Vương Hà cưỡng gian thì cô cũng không hề phản kháng.

- Hạo Vân, anh mắng đúng lắm, tôi là ngực to óc như trái nho... Hạo Vân, anh muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng tôi chỉ có yêu cầu là anh nhất định phải mang em trai tôi trở về đây an toàn.

Vương Hà vẻ mặt cầu khẩn nói.

Phương Hạo Vân hơi xúc động, bất kể nói như thế nào thì Vương Hà cũng rất yêu thương cậu em trai này.

- Yên tâm đi, em trai cô không có việc gì đâu, có kết quả tôi sẽ báo lại cho cô.

Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói:

- Cô là một người chị tốt, nhưng không phải là một người chị em tốt.

Vương Hà nhìn Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt áy náy. Không còn nghi ngờ gì nữa, lời Phương Hạo Vân nói rất có đạo lý. Vương Hà không thể nào phản bác.

Hôm nay Vương Hà làm tất cả chuyện này, cho dù là vì mục đích gì thì thật sự là không công bằng đối với Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu cười cười, ôm Vương Hà nói:

- Chị Hà, chuyện hôm nay em không trách chị đâu. Nếu là chị em cũng sẽ làm như vậy. Yên tâm đi, chúng ta là chị em tốt.

- Ngu xuẩn!

Phương Hạo Vân khinh thường, phán một câu.

- Hạo Vân, thật sự... tôi không hề quan tâm đến hành động hôm nay của chị Hà. Hơn nữa, tôi có thể hiểu cảm giác hiện nay của chị Hà.

Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nói:

- Chị Hà muốn tìm em trai, tôi cũng muốn tìm người yêu. Cho nên, tôi có thể hiểu cảm giác của chị Hà. Nếu có người nói cho tôi biết anh ấy lâm nạn, tôi cũng sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để cứu anh ấy.

Phương Hạo Vân thở dài trong lòng, vì sao phải khổ như vậy chứ? Trước kia đã phản bội, bây giờ tìm đến làm gì?

- Tôi không phải phụ nữ, cho nên tôi không hiểu cảm giác của các cô.

Phương Hạo Vân cảm thấy hình như Đinh Tuyết Nhu cố ý nói đến hắn. Khuôn mặt hắn có hơi biến sắc, cảm thấy không thể tiếp tục ở đây được nữa. Nếu không, Đinh Tuyết Nhu sẽ phát giác được bí mật của Phương Hạo Vân.

- Các cô cứ nói chuyện tiếp đi, tôi không làm phiền!

Phương Hạo Vân quyết định đi tìm dì Bạch, nhờ dì Bạch an bài chuyện của Vương Kim Bảo.

- Hạo Vân!

Vương Hà có chút lo lắng nói:

- Trăm sự nhờ vào anh!

Phương Hạo Vân vẫn không nói gì liền ném cho Vương Hà một ánh mắt đầy tự tin.

- Anh Hạo Vân, anh đi đâu đấy? Em... em muốn khiêu vũ với anh!

Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt nói.

- Nếu anh quay lại, anh sẽ tìm em.

Phương Hạo Vân đến lúc này vẫn còn chưa xác định được có nên quay lại không.

Sau khi Phương Hạo Vân rời đi, Hàn Tuyết Nhi lấy hết dũng khí nói:

- Chị Nhu Nhu, em có thể chụp ảnh cùng chị được không?

Đinh Tuyết Nhu thấy Hàn Tuyết Nhi rất có duyên cùng mình liền mỉm cười, nói:

- Đương nhiên là không thành vấn đề. Tuyết Nhi, sau này chúng ta là bạn, em cũng đừng nên khách khí với chị nữa.

Miễn là người quen của Phương Hạo Vân thì Đinh Tuyết Nhu đều muốn tiếp cận. Mục đích của cô là từ những người quen này tìm ra một chút manh mối gì đó để giải tỏa nghi vấn.

Tần Tử Kiếm đi về phòng nghỉ ngơi liền nổi giận không thôi. Kế hoạch được Tần Tử Kiếm sắp đặt hoàn hảo, nhưng không ngờ lại bị Phương Hạo Vân chen chân vào phá hủy.

Tần Tử Kiếm quyết định ra tay với Trương Bưu, nhằm tìm manh mối giải quyết tâm nguyện của Roberts về nhân vật Tôn Ngộ Không bí ẩn. Như vậy sẽ khiến Roberts toàn tâm toàn ý ra tay với Phương Hạo Vân. Hiện tại đối với Tần Gia mà nói, Phương Hạo Vân đã như cái dằm trong tay, đau nhức vạn phần, không thể nhổ bỏ.

Kim gia thấy sắc mặt Tần Tử Kiếm xanh đen, vội vàng tiến lên khuyên bảo:

- Nhị thiếu gia, trước đừng nóng giận. Phương Hạo Vân kia sớm muộn đều phải chết. Bây giờ chúng ta phải nhẫn nhịn, cứ cho hắn ung dung tự tại vài ngày nữa. Đến khi Phương Hạo Vân chết, đừng nói là một Đinh Tuyết Nhu, mà cả tập đoàn Trịnh Hâm cũng sẽ thuộc về tay chúng ta.

- Không sai, ông nói rất đúng, chúng ta bây giờ phải án binh bất động...

Tần Tử Kiếm cùng Tần Tử Hoa tranh đấu, nếu như Tần Tử Kiếm thất bại. Tần Tử Hoa sẽ có cơ hội đá Tần Tử Kiếm ra khỏi cửa Tần gia.

Tần Tử Kiếm cười cười, vỗ nhẹ vào vai Kim gia nói:

- Tốt lắm, A Kim, tôi cùng với anh hai hoàn toàn khác nhau. Sau này ông nghĩ cái gì, nói cái gì thì cứ việc... tôi sẽ không trách tội ông. Ông làm việc ở Tần gia đã lâu, cũng là trưởng bối của tôi, mặc dù tôi gọi ông là A Kim, nhưng không phải là tôi không kính trọng ông. Chắc điều này ông cũng biết, chúng ta cùng nhau hợp tác vượt qua khó khăn này. Khi tôi đã thành nghiệp lớn, nhất định ông cũng có phần.

Kim gia không phải là người nhẹ dạ. Mặc dù Tần Tử Kiếm nói rất cảm động nhưng Kim gia vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng. Hai anh em Tần gia tranh đấu, nhìn vào thì Tần Tử Kiếm chiếm thế thượng phong, nhưng tương lai người nào làm Tần gia đích gia chủ, còn phải xem ý tứ Tần lão gia. Nếu bây giờ mà Kim gia theo Tần Tử Kiếm thì sẽ đắc tội với Tần Tử Hoa. Lỡ như sau này Tần Tử Hoa thành gia chủ thì chắc chắn Kim gia sẽ khó sống.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, thời gian gần đây Tần Tử Kiếm thật khiến Kim gia tâm phục khẩu phục.

- Nhị thiếu gia xin cứ yên tâm, A Kim có thể có hôm nay, hoàn toàn là do Tần gia ban tặng. Chuyện của Tần gia chính là chuyện của A Kim, vì vậy A Kim sẽ hết sức hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao phó. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lời Kim gia nói có chút tự hạ thấp, nhưng Kim gia có thể lựa chọn được sao? Người ta có thể là gia chủ tương lai của Tần gia kia mà.

Sau khi rời khỏi lễ hội, Phương Hạo Vân liền đến chỗ dì Bạch, kể rõ sự tình của Vương Kim Bảo ở tam giác vàng.

Dì Bạch không cần suy nghĩ liền đồng ý. Chuyện của Phương Hạo Vân cũng chính là chuyện của Dì Bạch, chỉ cần Phương Hạo Vân nói là dì Bạch không hề từ chối.

- Hạo Vân, cho ta thời gian năm ngày. Năm ngày sau ta sẽ giao người cho con.

Dì Bạch tự tin tràn đầy tự tin nói một câu, sau đó bảo người tiến đến, đem chuyện an bài xong liền đi xuống.

Sau khi đã giao phó cho thuộc hạ, dì Bạch ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói:

- Hạo Vân, con thật sự đã thay đổi. Từ khi con đổi da mặt, có lẽ con đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của Phương Hạo Vân ở Hoa Hải. Không đúng, chính xác mà nói, bây giờ con đang rất mâu thuẫn.

- Ý của dì là...?

Phương Hạo Vân hơi tò mò, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt mỹ của dì Bạch. Ngừng một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục nói:

- Dì Bạch, ý của dì là... con đang tự lừa dối chính mình phải không?

- Dì không có ý này...

Dì Bạch cầm tay Phương Hạo Vân, ôn nhu nói:

- Từ khi con thay đổi da mặt, ý thức của con đã thay đổi. Chỉ trong nửa năm, nhưng con đã thay đổi rất nhiều. Nhưng mà chỉ cần một ngày Thiên Phạt còn trong người con thì con vẫn là con.

Không đợi cho Phương Hạo Vân nói tiếp, dì Bạch liền nói:

- Hạo Vân, ta tin tưởng con, sớm muộn con sẽ tìm được chính mình.

Phương Hạo Vân ngắm gương mặt tuyệt mỹ của dì Bạch, trong lòng ấm áp vạn phần, kiên định nói:

- Dì Bạch, dì yên tâm, con sẽ mau chóng điều chỉnh lại thái độ để lấy lại được phong độ trước kia. Không những vậy còn phải mạnh hơn trước kia... Tóm lại, con nhất định sẽ không khiến cho dì phải thất vọng.

Dì Bạch ôm chầm lấy Phương Hạo Vân cười nói:

- Ta biết con sẽ không làm ta thất vọng. Phương Hạo Vân, con là chủ nhân của Thiên Phạt, con phải tin ta, con là người mạnh nhất. Nếu con cố gắng sẽ không có người nào có thể chống lại sức mạnh của con.

Được dì Bạch ôm vào lòng, Phương Hạo Vân không hề phản kháng. Trong lòng không chút tạp niệm, chăm chú nhìn dì Bạch, hỏi:

- Dì Bạch, đến lúc đó dì vẫn sẽ là bạn của con chứ?

- Đương nhiên!

Dì Bạch ôm chặt Phương Hạo Vân hơn, thậm chí dì Bạch còn cảm nhận được chuyển động của Thiên Phạt trong người Phương Hạo Vân đang không ngừng kích động.

- Hạo Vân, dì vĩnh viễn là bạn của con, ta sẽ vẫn chú ý đến con, cho đến khi con hoàn toàn làm chủ được Thiên Phạt mới thôi...

Vì không thể khống chế cảm tình lúc này, dì Bạch liền thả Phương Hạo Vân ra. Dì Bạch cùng Thiên Phạt có liên hệ rất mạnh, nếu tiếp xúc với Phương Hạo Vân như thế này sẽ khiến dì Bạch kích động.

Hai má dì Bạch đỏ ửng, đôi mắt phóng ra một tia quyến rũ làm điên đảo nhân loại, đi đến bên cửa sổ nhàn nhạt nói:

- Hạo Vân, kỳ thật ta rất thích con bây giờ hơn. Con bây giờ là người có suy nghĩ, có sức sống. So với một người liều lĩnh vì hoàn thành nhiệm vụ thì tốt hơn rất nhiều.

- Dì Bạch, con biết dì không muốn con làm người bình thường. Dì yên tâm con sẽ không khiến dì phải thất vọng. Càng không thể khiến Thiên Phạt thất vọng.

Phương Hạo Vân đi đến bên dì Bạch, nói:

- Hạo Vân, lần thay đổi da mặt này đối với con cũng có rất nhiều bài học có ích. Nếu con có thể dung hợp tính cách của hai gương mặt này lại với nhau, thì trong tương lai, đối với con nhất định sẽ có ích.

Dì Bạch trầm giọng nói:

- Ta hy vọng con sẽ hiểu câu 'lòng phật, dạ quỷ'.

'Lòng phật, dạ quỷ'

Phương Hạo Vân thì thào trong miệng, dường như lời của dì Bạch hơi mâu thuẫn.

Dì Bạch nghiêng đầu giải thích:

- Hạo Vân, ta biết tâm tư của con, điều ta muốn nói với con là chúng không hề mâu thuẫn. Muốn thành đại sự thì trong lòng không thể ác độc nhưng phải lấy thủ đoạn tàn ác nhất để mưu thành đại sự. Ngay cả Phật gia cũng có... A Tu La Phật. Đó chính là điều mà dì muốn nói với con.

Phương Hạo Vân gật đầu:

- Dì, con đã hiểu!

Dì Bạch cười cười, nhìn lên trời, dường như không hề chú ý đến Phương Hạo Vân. Bầu không khí nhất thời lâm vào yên lặng lạ thường.

- Hạo Vân, bất kể trong tương lai con gặp nguy hiểm gì thì dì cũng sẽ kề vai sát cánh với con.

Bỗng dưng ánh mắt dì Bạch kiên định nhìn Phương Hạo Vân nói.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng thở dài. Sự thật đã chứng mình, không có dì Bạch, Phương Hạo Vân không thể làm được chuyện gì.

Mọi người đều nói sau lưng người đàn ông thành đạt sẽ có bóng dáng của một người phụ nữ. Dì Bạch không phải vợ của Phương Hạo Vân, càng không phải tình nhân, nhưng dì Bạch nguyện sau lưng Phương Hạo Vân làm mọi việc vì hắn.

- Dì Bạch, đoạn đường này cho dù có chông gai nhưng... có dì cùng đi với con, con tin không có gì là không làm được!

Ánh mắt Phương Hạo Vân tóe ra một tia tự tin, nhìn dì Bạch, chân thành nói.

Dì Bạch cười, nói:

- Hạo Vân, dì có thể gặp được con là may mắn nhất trong cuộc đời dì. Con khiến cho dì thấy, cuộc sống thật có ý nghĩa.

Phương Hạo Vân đột nhiên cười cười, nửa thật nửa đùa:

- Dì Bạch, chẳng lẽ cả đời này dì không định kết hôn sao? Theo Trác Nhã nói là không có người phụ nữ nào là không cần đàn ông cả?

Dì Bạch nghe vậy, cũng không nói nữa, khuôn mặt biến sắc. Phương Hạo Vân không dám hỏi tới, thủy chung nhìn biến đổi trên khuôn mặt của dì Bạch. Chẳng biết tại sao, đối với câu trả lời của dì Bạch, Phương Hạo Vân rất chờ mong.

Một lúc lâu sau, dì Bạch nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

- Hạo Vân, dì Bạch là người bảo vệ Thiên Phạt, cũng chính là người bảo vệ con, ta sẽ không lập gia đình cho đến khi con hoàn thành nghiệp lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK