Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hắn biết khúc mắc của Phương Tuyết Di không thể giải hết được một lần, dưới tình huống như vậy, cần phải tiến hành kích thích và hấp dẫn.

Kích thích của thân thể có đôi khi có thể thúc giục sự thay đổi của cảm thục trong lòng.

Phương Hạo Vân quyết định, hiếp trước tính sau.

Đương nhiên, cái này cũng không thể gọi là hiếp được. Trên thực tế, trong lòng của Phương Tuyết Di cũng có tâm tư kia, bằng không, lúc tự an ủi cô cũng không nghĩ đến Phương Hạo Vân được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vấn đề lớn nhất của cô bây giờ chính là không thể xóa hết mọi cố kỵ trong lòng trong một khoảng thời gian ngắn được.

"Chị Tuyết Di, thân thể của chị hấp dẫn quá, có phải là muốn rồi không... Nói cho em biết đi, trong mơ, chúng ta có phải là thường xuyên làm như vậy không?" Phương Hạo Vân vừa vuốt ve cơ thể của Phương Tuyết Di, vừa dùng những thứ ngôn ngữ mờ ám để kích thích thần kinh của cô.

Phương Tuyết Di nghe thấy thế, thẹn thùng từng đợt, chợt nhớ đến những bộ phim hay tiểu thuyết mình coi, liền cảm thấy xấu hổ muốn chết...

"Không được nói bậy!" Phương Tuyết Di khẽ cáu một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại.

"Để cho em xem chổ này đi..." Phương Hạo Vân thừa dịp cô không chú ý, đã nhanh tay cởi áo lót của cô ra, cố ý dùng ngón tay trêu chọc bộ ngực sữa của cô.

Thân thể của Phương Tuyết Di lập tức run lên, và thở gấp liên tục.

Và Phương Hạo Vân nhanh chóng nhận ra,đây là chổ mẫn cảm nhất của cô.

"Chị Tuyết Di, không nói gạt chị... mấy ngày trước em nằm mơ thấy em ở chung với chị và như thế này... em cởi đồ của chị ra, cởi áo lót của chị, cởi quần lót của chị.... Tay của em hướng về chổ này này..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân cũng đã hướng về chổ ướt át của cô, vì muốn đạt được mục đích nên Phương Hạo Vân đã vận chân khí vào tay, dùng chân khí nội gia để kích thích phần dưới của cô.

Theo như lời của Phương Hạo Vân vừa nói, trong đầu của Phương Tuyết Di lập tức hiện ra những cảnh tượng trong mơ.

Dần dần, hồi tưởng lại những chuyện đó, Phương Tuyết Di cũng đã bắt đầu buông xuông, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, hai mắt đã khép hờ lại.

"Chị Tuyết Di, ba muốn chúng ta sinh một đứa nhỏ, kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm, không bằng hôm nay chúng ta làm chuyện có thể sinh con đi?" Phương Hạo Vân vừa nói vừa vỗ về phần dưới của Phương Tuyết Di.

"Ơ..."

Bị ngón tay xâm nhập, Phương Tuyết Di không khỏi rên khẽ một tiếng.

Cảm nhận được sự trơn tuột của nó, Phương Hạo Vân cố ý khiêu khích nhanh hơn.

"Sao nhiều nước quá vậy" Phương Hạo Vân hỏi.

Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạo Vân, thật sự là hận không thể cắn chết được hắn, rõ ràng là hắn gây họa, mà lại làm ra vẻ ngây thơ chẳng biết gì.

Bị Phương Hạo Vân khiêu khích, dục vọng trong lòng Phương Tuyết Di hoàn toàn bộc lộ ra, áp lực bấy lâu nay cũng tràn ra như thủy triều.

"Chị Tuyết Di, có thể chứ?" Phương Hạo Vân lại hỏi.

Bây giờ Phương Tuyết Di đã khó chịu toàn thân rồi, nhất là ở dưới, cảm giác trống rỗng tê dại khiến cho chút lý trí còn sót lại trong đầu của cô bị trôi mất.

"Hạo Vân... chị ... chị muốn..." Rốt cục Phương Tuyết Di đã bất chấp sự rụt rè, đỏ mặt nói : "Chị nghe ba..."

"Cốc cốc..."

Thấy Phương Tuyết Di đã chịu, Phương Hạo Vân chuẩn bị bắt đầu vận động, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng Phương Hạo Vân vẫn có thể nghe thấy được.

"Phương thiếu gia, cậu có ở đó không. Tôi là Bạch An Viễn đây... Có chuyện quan trọng muốn báo cáo với cậu..." Tiếng đập cửa dồn dập hơn, và bên ngoài truyền đến giọng nói của Bạch An Viễn.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, Bạch An Viễn rõ ràng là nhìn thấy mình mang theo Phương Tuyết Di đi vào, nếu không phải là chuyện rất khẩn cấp, thì ông ta không có khả năng vừa gõ cửa vừa la làng như vậy.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội buông Phương Tuyết Di ra, xin lỗi : "Chị Tuyết Di, Bạch tiên sinh tìm em, có thể là có chuyện quan trọng, em phải đi một chút..."

"Ừ, em đi đi..."

Khóe miệng của Phương Tuyết Di cố gắng hiện lên một nụ cười gượng, nói : "Đi nhanh về nhanh, chị chờ em..."

Sửa sang lại quần áo, Phương Hạo Vân đi ra ngoài, mở cửa văn phòng ra, và vẻ mặt đầy lo lắng của Bạch An Viễn xuất hiện trước mặt hắn.

"Phương thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi..." Thấy Phương Hạo Vân đi ra, Bạch An Viễn vội nói : "Phương thiếu gia, mấy tập đoàn lớn bên châu Âu đột nhiên đồng thời ngăn chặt thị trường chuyển nhượng của chúng ta, bắt Đằng Phi phải bỏ một trăm triệu đô ra mới cho rút về..."

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền nhíu mày : "Sao lại nhiều như vậy?"

Bạch An Viễn hổ thẹn nói : "Tôi căn bản là không nghĩ bọn họ sẽ liên hợp lại đối phó với chúng ta... Theo sự tìm hiểu của tôi, mấy tập đoàn lớn tại châu Âu vốn không có liên kết gì với nhau, bây giờ bọn họ đột nhiên liên minh lại, làm cho tôi chuẩn bị không kịp..."

"Gia tộc Morgan!" Phương Hạo Vân lập tức nghĩ ra một vấn đề mấu chốt.

Lời này vừa nói ra, Bạch An Viễn cũng gật đầu đồng ý : "Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không phải là gia tộc Morgan, thì các thế lực khác căn bản là không thể liên kết các tập đoàn vốn tràn ngập mâu thuẫn lại với nhau trong một thời gian ngắn như vậy..."

"Ông sai rồi!"

Phương Hạo Vân nói : "Theo tôi thấy, mấy tập đoàn đó vốn đều cùng một nhóm, bọn họ đều là của gia tộc Morgan... Nếu không như vậy thì không có khả năng đồng loạt tấn công chúng ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK