Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có người nói, người yêu có cảm giác tâm linh tương thông, Phương Hạo Vân từ trước đến giờ luôn tin tưởng những người này, bởi vì, hắn và người hắn yêu cũng đã từng có cảm giác như vậy.

Khi bóng đêm dần ảm đạm, không biết vì sao, khi đứng bên cạnh cửa sổ của tập đoàn Đằng Phi, trong lòng Phương Hạo Vân luôn có một cảm giác lạ. Luôn cảm thấy rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, thì không thấy rõ ràng điều gì.

Giật mình, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, để bảo đảm là điện thoại luôn được mở, có lẽ sẽ nhanh chóng có điện thoại.

Nhìn cảnh trời tối, cảm giác nguy hiểm trong lòng Phương Hạo Vân càng lúc càng mãnh liệt, tim cũng đập nhanh hơn.

Cùng lúc đó, Hàn Tuyết Nhi nhận được điện thoại của Tần Tú Văn : "Tuyết Nhi, con đang ở đâu? Nhanh về nhà đi, ba con xảy ra chuyện rồi..."

Mấy ngày nay Hàn Tuyết Nhi luôn buồn bực, hôm nay vừa mới tốt được một chút, hẹn Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa đi dạo phố, đột nhiên nhận được một tin dữ.

Sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, cơ thể run nhẹ lên : "Mẹ, ba bị gì thế, con lập tức về ngay..."

Tần Tú Văn nói dồn dập : "Con về nhà trước, về chuyện của ba con, đợi khi về đến nhà, mẹ sẽ dặn dò lại con..."

"Dạ, con biết, con về ngay..." Hàn Tuyết Nhi đã khóc thành tiếng, làm cho Trương Hoa Hoa và Nhiếp Phi bên cạnh bối rối, không biết nên làm cái gì.

"Tuyết Nhi, cậu liên hệ với anh Hạo Vân đi, để anh ấy đi cùng cậu" Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Trương Hoa Hoa cảm thấy Phương Hạo Vân là người đàn ông có thể tin được. Bây giờ điều Tuyết Nhi cần nhất chính là sự an ủi và chăm sóc, có hắn bên cạnh thì cũng tốt.

Câu nhắc nhở của Trương Hoa Hoa đã làm cho Hàn Tuyết Nhi tỉnh táo, vội vàng gọi điện cho Phương Hạo Vân, đem việc Hàn Sơn xảy ra chuyện báo cho hắn biết, hy vọng hắn có thể đến đây với cô.

Phương Hạo Vân nhận được điện thoại xong, không nói hai lời, vội vàng lái xe lại đây, đón Hàn Tuyết Nhi ở giữa đường, cô lập tức nhào vào lòng hắn khóc, thân thể run lên không ngừng.

Dừng một chút, hắn vươn tay ra ôm lấy Hàn Tuyết Nhi vào lòng, an ủi : "Không cần lo lắng, có lẽ ba em sẽ không sao đâu... bây giờ chúng ta đến bệnh viện hay là về nhà em?"

"Về nhà em..." Hàn Tuyết Nhi vội vàng buông hắn ra, để tránh ảnh hưởng đến việc hắn lái xe.

Phương Hạo Vân vội vàng khởi động xe, đổi hướng, chạy thẳng đến nhà họ Hàn.

Tần Tú Văn ngồi chờ đợi con gái trong phòng khách, thấy Phương Hạo Vân cũng đến cùng, trong lòng lập tức yên tâm một chút.

Có điều, nước mắt vẫn chảy ra như cũ, hiển nhiên, trước khi Hàn Tuyết Nhi về, bà đã khóc rất nhiều.

"Mẹ!"

Hàn Tuyết Nhi vội chui đầu vào cái ôm của Tần Tú Văn, lo lắng hỏi : 'Xảy ra chuyện gì, ba rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nói cho con biết đi...'

Tần Tú Văn thấy con gái khóc rất thương tâm, sóng mũi cay lên, và lập tức nức nở theo.

Phương Hạo Vân thấy thế, liền đoán rằng Hàn Sơn khẳng định đã gặp chuyện rất lớn, nói không tốt có lẽ đã ngủm luôn rồi, nếu không thì Tần Tú Văn cũng không có khả năng như vậy được.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, nhìn lại, là Trần Thiên Huy gọi đến, Phương Hạo Vân vội vàng nghe, trong điện thoại truyền ra giọng nói đầy lo lắng của Trần Thiên Huy : "Hạo Vân, bây giờ con đang ở đâu? Hàn Sơn xảy ra rồi, có lẽ là không được... Con tốt nhất nên tìm Tuyết Nhi đi, đừng để nó xảy ra chuyện gì..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng rung mạnh, Hàn Sơn quả nhiên đã có vấn đề.

Nhìn mẹ con Tần Tú Văn bên cạnh, Phương Hạo Vân vội vàng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói : "Chú Trần, rốt cục là chuyện gì... bây giờ con đang ở Hàn gia, dì Tú Văn và Tuyết Nhi đang ở bên cạnh con, chú nói tình huống cụ thể cho con biết đi..."

Trần Thiên Huy vội nói : "Là tai nạn giao thông... có điều chú kiểm tra thấy rằng, hẳn là có người đã động tay vào xe của ổng... Hạo Vân, chú thấy có người muốn xuống tay với Hàn gia, con nên chú ý an toàn của Tuyết Nhi..."

Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Chú yên tâm, con đã sớm phái người âm thầm bảo vệ cho Tuyết Nhi rồi, nhưng con không ngờ có người lại lợi dụng tai nạn giao thông để đối phó với chú Hàn... Đúng rồi, chú Hàn có được không? Tìm bác sĩ tốt nhất cứu ch1u ấy, chưa đến thời điểm cuối cùng, chúng ta không dễ dàng từ bỏ được..."

"Bên bệnh viện xin nhờ chú..." Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền đi vào phòng khách.

Hai mẹ con vẫn còn ôm nhau khóc trong phòng, cũng không biết nói sao với hai người luôn.

Hắn cảm thấy rằng, Hàn Tuyết Nhi hẳn là nên đến bệnh viện để nhìn Hàn Sơn, nói không chừng đây là lần gặp mặt cuối cùng.

Khóc một hồi, Tần Tú Văn mang Hàn Tuyết Nhi vào trong phòng của Hàn Sơn, khoảng năm phút sau, hai mẹ con đi ra, Hàn Tuyết Nhi liền nhào vào lòng của Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân... anh giúp em, giúp ba em với... Tuyết Nhi không thể không có ba"

Phương Hạo Vân đang muốn nói cái gì đó, thì lại nghe Tần Tú Văn nói : "Hạo Vân, Tuyết Nhi và tập đoàn Hàn thị xin nhờ con, bây giờ dì phải đến bệnh viện!"

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân gọi Tần Tú Văn lại : "Cùng đi đi... mặc kệ thế nào, con cũng cảm thấy rằng Tuyết Nhi nên gặp mặt ba mình lần cuối"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần Tú Văn liền thay đổi, Hàn Tuyết Nhi dường như cũng hiểu được gì đó : "Mẹ, vết thương của ba rốt cục có nặng không, có phải mẹ đang giấu con điều gì không?"

"Dì Tú Văn, con biết tâm tư của dì, nhưng mà dì không nghĩ rằng, nếu dì không để cho em nó gặp mặt ba mình lần cuối, có lẽ nó sẽ hận dì cả đời. Loại chuyện này không thể lừa gạt được" Phương Hạo Vân khuyên, lập tức nói thêm : "Có con ở đây, dì đừng lo lắng về an toàn của Tuyết Nhi, chúng ta đi trước đi..."

Tần Tú Văn nghe thấy thế, thở dài yếu ớt một tiếng, không nói gì nữa. Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini chở hai mẹ con Tần Tú Văn đến bệnh viện

Trong hành lang của bệnh viện đã đầy người của Trần Thiên Huy.

Mặt của Trần Thiên Huy bây giờ rất là khủng bố, hai mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi đầy lên, ông ta đang gào lên với cái điện thoại : "Tra cho tao, tìm hung thủ là ai..."

Hàn Tuyết Nhi vội vàng hỏi : "Chú Trần, ba con rốt cục thế nào rồi? Ba đang ở đâu?"

Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói : "Vết thương của ba con quá nặng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ đang toàn lực cứu chữa, tình huống thế nào thì bây giờ khó mà nói. Có điều ba con là người cát nhân thiên tướng mà, hẳn là sẽ không gặp chuyện gì đâu"

"Tú Văn... em lại đây..." Trần Thiên Huy nhìn Tần Tú Văn, ý bảo bà qua một góc.

"Anh Hàn lần này sợ rằng là lành ít dữ nhiều, chuyện tập đoàn Hàn thị em tính thế nào?" Trần Thiên Huy trầm giọng hỏi : "Em tính cho Tuyết Nhi tiếp nhận xử lý, hay là..." Nói đến đây, Trần Thiên Huy liền nhìn Phương Hạo Vân.

"Em tính để Tuyết Nhi tiếp nhận tập đoàn, có điều tuổi nó còn nhỏ quá, sợ là kẻ dưới khó phục. Em lo người khác sẽ nhân cơ hội nổi loạn..." Tần Tú Văn nói : "Chuyện này, xin nhờ anh và Hạo Vân... em không thể làm gì hơn..."

"Yên tâm đi, chuyện này anh không mặc kệ đâu..." Trần Thiên Huy nghiêm túc nói. Hàn Sơn đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết thế nào còn chưa biết, Phương Hạo Vân vẫn ngồi bên cạnh Hàn Tuyết Nhi, an ủi cô, cổ vũ cho cô.

Hàn Tuyết Nhi vô cùng lo lắng, tuy rằng không ai nói gì, nhưng từ tình huống trước mắt, tựa hồ lần này là lành ít dữ nhiều.

"Haizzz...."

Thở dài một tiếng, Hàn Tuyết Nhi đau khổ nói : "Rốt cục là tại sao, tại sao lại đối với em như vậy..."

Nhớ đến lần bắt cóc, rồi những sự cố khác, trong lòng cô khó chịu đến cực điểm. Có đôi khi, giàu quá sang quá cũng chưa chắc là chuyện tốt. Ngược lại, một gia đình bình thường vậy mà sống được vui vẻ hơn.

Hàn Tuyết Nhi thấy Hàn Tuyết Nhi đau khổ, bây giờ cũng không có biện pháp nào an ủi, âm thầm thở dài, tiếp tục cùng Hàn Tuyết Nhi ra ngoài ban công ngắm sao.

"Mình nên làm gì đây?" Hàn Tuyết Nhi thở dài yếu ớt, nước mắt cũng không nhịn được nữa, rơi xuống theo khóe mắt. Dòng nước mắt trên mặt được ánh trăng chiếu vào, làm cho người ta cảm thấy chua xót, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

"Anh Hạo Vân, anh sẽ giúp em chứ? Anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.

Phương Hạo Vân đột nhiên bị hỏi, vội vàng nói : "Anh sẽ, anh vẫn sẽ cùng em, ở bên cạnh em..."

"Cảm ơn anh, anh Hạo Vân!" Hàn Tuyết Nhi xoay người lại, nhào vào ngực Phương Hạo Vân, ôm chặt lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn, nước mắt đã ướt đẫm vạt áo của hắn.

Phương Hạo Vân hơi động tâm, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Nằm trong ngực của hắn, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy tất cả những nổi khổ của mình đều biến mất, giờ phút này, cô rất an toàn, rất hạnh phúc.

Ôm thật lâu, hai người mới tách ra.

"Tuyết Nhi, đi xem ba con đi, ổng vừa tỉnh..." Lúc này Trần Thiên Huy đi đến, nói một câu.

Hàn Tuyết Nhi vội vàng lau khô nước mắt, chạy nhanh về hướng phòng bệnh.

Phương Hạo Vân nhìn Trần Thiên Huy, nói : "Tình huống của chú Hàn thế nào?"

"Hồi quang phản chiếu*... Bác sĩ đã cố gắng hết sức" Trần Thiên Huy cắn răng : "Chú nhật định sẽ bắt tên gây ra chuyện này trả giá. Mặc kệ tên đó là ai, chú cũng không bỏ qua"

"Chú Trần, ngày mai con phải đến nước Z rồi, chuyện của Hàn gia giao cho chú, người của công ty bảo an chú cứ dùng, chỉ cần bắt được hung thủ thôi" Phương Hạo Vân nói.

"Hạo Vân, ba gọi anh..." Hàn Tuyết Nhi chạy ra : "Ba em muốn gặp anh..."

Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, vội vàng theo sau Hàn Tuyết Nhi. Trong phòng bệnh lúc này đã có vài vị bác sĩ trực sẵn, toàn thân của Hàn Sơn đầy băng gạc, trên người có đâm ba lổ truyền dịch, mũi để ống thở, vừa nhìn là đã biết tình huống không được tốt rồi.

"Các người ra ngoài đi..." Hàn Tuyết Nhi thấy ba muốn nói gì đó, vội vàng nói với các bác sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phương Hạo Vân vội vàng vây lại, nắm lấy cổ tay của Hàn Sơn, hơi thở rất yếu, cơ hồ như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Hắn vội vàng thúc giục chân khí trong người, chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Hàn Sơn, giúp bảo vệ trái tim của ông.

Tình huống của Hàn Sơn lúc này vô cùng không tốt, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào xoay chuyển càn khôn được nữa rồi, Phương Hạo Vân bảo vệ tim mạch ông ta là không để ông chết ngay tại chổ.

Được sự giúp đỡ của chân khí, mạch đập của Hàn Sơn đã trở nên vững vàng một chút, trong đôi mắt cũng không còn vô lực như lúc đầu.

"Hạo Vân... Tuyết Nhi... giao cho con..." Bây giờ Hàn Sơn nói chuyện cũng đã cố sức rồi, giọng rất yếu, hơn nữa còn phải nói từng chữ, có điều, Phương Hạo Vân vẫn nghe rõ ý của ông.

"Chú Hàn, chú cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi. Bây giờ con hứa trước mặt chú, Tuyết Nhi sau này nhất định sẽ trở thành vợ của con, con sẽ giúp cô ấy để ý đến tập đoàn Hàn thị" Phương Hạo Vân vội tỏ thái độ.

Tâm tư của hắn rất đơn giản, nếu đã không thể cứu được mạng của Hàn Sơn, thì làm cho ông ta đi không còn đau khổ, hoặc nói chính xác hơn là đi bớt đau.

Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sắc mặt của Hàn Sơn liền tươi cười.

"Tuyết Nhi... nghe... nghe ... lời ... anh Hạo Vân... của con..." Sau đó, Hàn Sơn lại dặn dò một câu.

Hàn Tuyết Nhi vội vàng gật đầu : "Ba... ba yên tâm, ba nói cái gì con cũng đồng ý. Nhưng ba phải đồng ý với con, không được đi... ba phải ở lại nhìn bọn con kết hôn sinh con..." Câu nói này, trong trường hợp bình thường, Hàn Tuyết Nhi có đánh chết cũng không dám nói ra vì nó quá xấu hổ, nhưng hôm nay, vì để an ủi ba, cô cũng bất chấp nhiều như vậy.

Nghe con gái nói vậy, Hàn Sơn lại nở nụ cười vui mừng.

"Tuyết Nhi... con ra ngoài... ba... muốn.... nói chuyện một mình... với ... Hạo Vân..." Dừng lại một chút, Hàn Sơn thì thào nói.

Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, không dám cãi lời, vội vàng lui ra cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Thấy con gái rời đi, Hàn Sơn nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân... vô dụng thôi... chú... sắp chết rồi... không cần lãng phí.... chân khí của con..."

"Chú biết?" Phương Hạo Vân kinh hãi : "Làm sao chú biết?"

Hàn Sơn cười thản nhiên, nói : "Hạo Vân... nói cho chú biết... lần chú bị bắt... là con cứu... con là... con là người đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK