Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên thực tế, những chuyện Hương Hương biết cũng không nhiều. Nhất là những bí mật trong đó, biện pháp duy nhất có thể làm chính là để cô lập công, tiến vào bên trong.

Đương nhiên, kế hoạch này cần dì Bạch tán thành mới được, nếu không thì không thể nào tiến hành được, bởi vì người nằm vùng bên trong gia tộc Morgan là do dì trực tiếp phụ trách.

"Hương Hương, liên hệ với cấp trên của cô, tôi và tiểu thư thương lượng một chút, chờ có kết quả rồi, tôi sẽ tìm đến cô, nhớ kỹ, đừng có ý đồ phản bội tôi, nếu không, hậu quả cô tự biết" Sau khi Phương Hạo Vân mặc đồ vào rồi cố ý dặn dò một câu.

Hương Hương đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu tỏ thái độ.

Khi Phương Hạo Vân đi ra ngoài, còn đặc biệt quay lại liếc nhìn Hương Hương một cái. Cái liếc nhìn kia làm cho Hương Hương rung lên, cô dường như cũng đã nghĩ đến kết quả khi mình phản bội.

Thật ra, bây giờ Phương Hạo Vân khá là yên tâm với Hương Hương. Hôm nay uy hiếp đã uy hiếp, an ủi cũng đã an ủi, thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt luôn dùng được vào mọi thời điểm.

Lúc gặp mặt dì Bạch, Phương Hạo Vân đã đem chuyện của mình nói ra, hy vọng sẽ có được sự ủng hộ của dì. Có điều, hắn không dám nói chuyện quan hệ xác thịt của hắn và Hương Hương cho dì nghe.

Dì Bạch dường như nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói : "Hạo Vân, nếu dì đoán không sai, con đã chinh phục thân thể của Hương Hương rồi đúng không? Chiêu này lần nào cũng dùng được..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc nói : "Tại cái này không còn biện pháp chứ bộ. Có mấy người không sợ chết, dùng thủ đoạn quá cứng thì lại không có tác dụng... thật ra con cũng không muốn vậy đâu..."

Dì Bạch che miệng cười, nhìn vẻ mặt buồn bực của Phương Hạo Vân, nói : "Được rồi, có tiện nghi mà còn khoe mẽ..."

Phương Hạo Vân nháy mắt, nhún vai nói : "Thật ra cũng không phải con có tiện nghi mà khoe khoang đâu, chỉ là... chỉ là Hương Hương kia quả thật rất ngông nghênh... Dì Tố, dì tin sự tồn tại của Darkness?"

"Tin!"

Dì Bạch gật đầu : "Chuyện này thật ra dì cũng biết. Nhưng dì không có nghĩ đến, lần này Darkness lại tiếp quản gia tộc Morgan... xem ra lúc này chúng ta gặp phiền toái lớn rồi..."

"Thế chúng ta nên làm gì?" Phương Hạo Vân nhíu mày, trên mặt hiện ra một vẻ lo lắng. Ngay một giây trước, hắn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết.

Chỉ là tất cả đã được dì Bạch chứng thật.

"Chúng ta đi qua kia nói chuyện..." Dì Bạch chỉ vào cái chòi nghỉ mát phía trước, ý bảo Phương Hạo Vân đi qua.

Đợi khi Phương Hạo Vân ngồi xuống, dì Bạch bất ngờ ngồi dựa vào người hắn, tựa đầu lên vai của hắn, một hồi lâu sau mới nói : "Cơ hội của chúng ta nằm trong bí mật của Thiên Phạt"

"Bí mật của Thiên Phạt?" Phương Hạo Vân hỏi : "Bây giờ con đã biết một số bí mật rồi, nhưng mà con cảm thấy rằng những cái con đang nắm giữ, căn bản là không đủ để chống lại Darkness..."

"Yên tâm đi, bí mật cuối cùng của Thiên Phạt tuyệt đối đủ sức chiến thắng Darkness..." Dì Bạch nghiêng đầu cười nói : "Điều kiện đầu tiên là con phải trở thành tôn giả của gia tộc thủ hộ, trở thành vua..."

Phương Hạo Vân lớn mật đưa tay vuốt ve mái tóc đen của dì Bạch, nói : "Dì Tố, dì cứ yên tâm con sẽ không khiến dì thất vọng..."

Vận mệnh thôi thúc Phương Hạo Vân đến bước này, hắn cũng đã thuận theo sự an bài của vận mệnh.

Đương nhiên, vận mệnh sau này thì hắn muốn tự mình nắm giữ.

Hắn tin rằng sau này hắn sẽ có đủ lực lượng để nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Cảm nhận được hào khí trên người Phương Hạo Vân, dì Bạch hào phóng vươn tay ôm lấy cổ của hắn, nói : "Hạo Vân, dì Tố cũng tin tưởng con thành công. Từ ngày đầu tiên mà dì chọn con, dì đã biết con sẽ thành công rồi..."

Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át của dì Bạch, Phương Hạo Vân có xúc động muốn hôn xuống, có điều sự tôn kính dành cho dì Bạch khiến hắn mất đi ý niệm này trong đầu một cách nhanh chóng.

"Dì Tố, trong khoảng thời gian không gặp con, dì có nhớ con không?" Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân hỏi. Hai tay cũng khẽ vuốt lên lưng của cô.

"Có!" Dì Bạch đáp một tiếng, rồi dựa cả người vào trong sự ôm ấp của hắn. Trên mặt đã ửng đỏ, cảm giác giống như là thiếu nữ hoài xuân vậy.

Lá gan của Phương Hạo Vân dường như càng lúc càng lớn, hai tay chảy dài xuống lưng của dì Bạch, khoát lên cái mông đầy co dãn kia.

Thân hình dì Bạch giống như bị điện giật vậy, nhẹ nhàng run lên một chút, hai tay không khỏi ôm chặt Phương Hạo Vân hơn, một cảm giác nóng như lửa truyền từ mông lên khắp toàn thân. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dưới sự kết nối của Thiên Phạt, và bị Phương Hạo Vân xâm phạm, thân thể của dì Bạch còn mẫn cảm hơn cả người bình thường, cô vội vàng cầu xin : "Hạo Vân, bây giờ dì Tố vẫn không thể cho con, về sau được không?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, mới dừng xâm phạm lại, mà lúc này mắt của dì Bạch cũng trở nên mê hoặc, đang thở hồng hộc.

"Hạo Vân, về sau dì sẽ cho con, tính luôn cả Tố Nữ Công của dì..." Dì Bạch nâng mặt của hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK