Mục lục
Hoán Kiểm Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không nói nữa, gật đầu theo sát Long Hi Phượng, tiếp nhận kiểm tra.

Dọc đường đi, Long Hi Phượng không ngừng giới thiệu tình huống của Ngũ Gia cho Phương Hạo Vân.

Nghe nói người này nắm giữ toàn bộ kinh tế của phố D, tất cả việc ăn, ở, đi lại của phố D hầu như đều không rời khỏi sự khống chế của ông ta. Hơn nữa trong tay ông ta còn nắm giữ một lực lượng vũ trang không nhỏ. Cho nên có đôi khi ông ta thích được gọi là Ngũ tướng quân.

"Hạo Vân, Ngũ Gia rất thích được khen, đợi lát nữa khi em gặp mặt, nhớ phải nói tốt một chút, ngàn vạn lần đừng gây mâu thuẫn. Lúc ông ta nói nhảm, em cứ nhắm một con mắt lại, coi nhưng không biết gì hết, tất cả hãy nghĩ cho đại cục" Lúc đi vào hội trường, Long Hi Phượng lại dặn dò một câu.

Phương Hạo Vân gật đầu : "Yên tâm đi, em hiểu nên làm thế nào mà , em có chừng mực của em, có điều, nếu Ngũ Gia có biểu hiện quá đáng, thì em cũng không cam đona là em có thể chịu được"

"Đó là đương nhiên... chị nhất định sẽ không để em chịu thiệt" Long Hi Phượng cười nói : "Chị nhất định sẽ chăm sóc cho em"

Trong hội trường cũng đã đầy khách, Phương Hạo Vân nhìn kỹ một vòng, loại người nào cũng có thể gặp tại đây, hơn nữa xung quanh còn có những vệ binh xách súng lên vai nữa.

Ngũ Gia dường như vẫn chưa xuất hiện, khách mời đang tụ năm tụ ba nói chuyện, cũng có một số ít thiếu gia công tử đang gạ tình, hoặc gái lầu xanh đang dụ tình những kẻ ngốc.

"Hạo Vân, chúng ta qua bên kia ngồi đi, chưa đến phút cuối cùng thì Ngũ Gia chưa xuất hiện đâu..." Long Hi Phượng chỉ vào một vị trí trong góc, mang Phương Hạo Vân đến.

Sau khi ngồi xuống, Long Hi Phượng tự mình mở một chai rượu vang ra, tự mình rót cho Phương Hạo Vân rồi cười nói : "Hạo Vân, chúng ta lại có thể cùng ngồi uống tại một nơi xa lạ như vậy..."

"Ừ, cũng nên làm vài ly" Phương Hạo Vân cười : "Vì sự kết nghĩa của chúng ta" Sau vài ly rượu, hai người đã trở nên thân thiết rất nhiều, người không biết còn tưởng đây là hai chị em thật nữa.

"Hạo Vân, chị Phương có lời không nên nói muốn nói, không biết em có muốn nghe không?" Buông ly rượu trong tay xuống, Long Hi Phượng nghiêm mặt hỏi : "Em thật sự bán mạng cho cấp trên cả đời sao? Theo chị biết, phàm là những tổ chức hay cá nhân làm việc cho cấp trên, cuối cùng đều không có kết quả tốt. Chị cũng không gạt em, chị đã cho người điều tra thế lực của em, chị thấy rằng với thế lực bây giờ của em, hoàn toàn không cần phải hợp tác với cấp trên, em có thể tự mình làm ra sự nghiệp riêng..."

"Haha, chị Phương... em hiểu ý của chị, nhưng em cảm thấy bây giờ rất tốt. Nếu để em làm việc một mình, sợ rằng có vài chuyện không dễ dàng như vậy" Phương Hạo Vân cười nói : "Phố D không giống như trong nước, công ty bảo an của em có tính chất xã hội đen, tuy rằng em không dính vào chất độc, nhưng em cũng cần lực lượng của cấp trên để lớn mạnh. Nếu không như vậy, em vĩnh viễn không thể ra ngoài Hoa Hải. Mà Nam Cung thế gia của chị thì khác, nói thế nào thì Nam Cung thế gia của chị cũng là một gia tộc mang tính chất hắc đạo. Chẳng qua đã tẩy trắng rồi, cho nên có đôi khi làm việc cũng không bị kiêng kị gì. Bây giờ em đang cố gắng đi theo hướng của Nam Cung thế gia... cho nên em không có khả năng từ bỏ hợp tác với cấp trên!"

"Kiến thức rộng rãi!"

Long Hi Phượng thản nhiên cười : "Thường nói là gừng càng già càng cay, nhưng chị thấy em còn trẻ tuổi như vậy mà cũng có suy nghĩ như thế, quả thật nếu làm kẻ địch với em thì đúng là đáng sợ. May là bây giờ chúng ta đã trở thành chị em... Hạo Vân, chị Phượng hy vọng rằng cả đời này không làm kẻ địch với em..."

"Em cũng vậy!"

Phương Hạo Vân cười nói :"Nói thật, người giống như chị Phượng, luôn làm cho người ta có xúc động muốn che chở, nếu không cần thiết, em cũng không có khả năng làm tổn thương chị"

Long Hi Phượng thở dài một tiếng : "Hạo Vân, hỏi em thêm một chuyện, thời gian trước em có nghe tin đồn không?"

"Tin đồn gì?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

"Về Đà Ông!" Long Hi Phượng rót cho Phương Hạo Vân một ly, sau đó nhắm đến hai chữ này.

Phương Hạo Vân hơi bất ngờ, hắn không ngờ Long Hi Phượng lại chủ động nhắc đến chuyện này.

Cầm lấy ly rượu do Long Hi Phượng đưa qua, Phương Hạo Vân nhấp một ngụm, cười nói : "Chị Phượng, chị cũng biết rồi, vậy chị tính nói gì với em..."

"Đà Ông không phải do chị thuê, em tin không?" Long Hi Phượng hỏi.

"Em không biết!"

Phương Hạo Vân cười : "Chuyện này em không thể phán đoán, những cái em biết đều là do người khác nói"

"Hạo Vân, xin em tin tưởng chị. Chị Phượng tuyệt đối không phái người đi ám sám em, chị không có ý thử em. Từ đầu đến cuối, chị đều nói thật với em, em diệt Long gia, chị rất cảm kích em. Chuyện này vốn dĩ chị không muốn nói, nhưng mà bây giờ, chị không thể không giải thích được..." Nói đến đây, Long Hi Phượng nhỏ giọng : "Hạo Vân, chị cũng có đủ bằng chứng để xác định Đà Ông là do cấp trên phái đến..."

"Không có khả năng!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Bọn họ không có lý do giết em!"

"Em sai rồi!"

Long Hi Phượng phân tích : "Bọn họ không giết em, bởi vì bọn họ rất rõ thực lực của em, bọn họ làm vậy, là muốn giá họa cho chị, làm chúng ta trở mặt"

"Vì sao?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Rất đơn giản, khống chế!"

Long Hi Phượng uống cạn ly rượu trong tay, nói :"Em giao tiếp với bọn họ nhiều, chị nghĩ em cũng hiểu được một chút về họ. Bọn họ thích nhất là chơi trò khống chế. Cho nên những năm gần đây, giữa các gia tộc lớn luôn xuất hiện một số va chạm vô lý. Em có hiểu lầm với chị như vậy cũng là bình thường. Cấp trên không hy vọng Nam Cung Thế gia hoặc là lực lượng của em phát triển thêm một bước nữa, cho nên bọn họ hy vọng hai chúng ta gây mâu thuẫn với nhau, sau đó lưỡng bại câu thương, rồi tiến hành khống chế cả hai"

Không thể không nói, phân tích của Long Hi Phượng vô cùng có đạo lý.

Nhưng mà Phương Hạo Vân không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chuyện của Đà Ông, Hà Thanh, dì Bạch cũng đã đưa ra kết luận rồi. Là do Long Hi Phượng gây ra. Điểu này hầu như đã có thể xác định rồi. Cho dù Phương Hạo Vân không tin Hà Thanh, thì hắn cũng không thể hoài nghi dì Bạch được.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân sẽ không nhắc đến dì Bạch trước mặt Long Hi Phượng.

Vì thế, hắn làm ra vẻ nghi ngờ, hỏi : "Chị Phương, theo lời chị nói, vậy thì quan hệ của Nam Cung thế gia và cấp trên cũng không được tốt?"

"Hì hì!"

Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng : "Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn... Trong tình huống không cùng lợi ích, cho dù là anh em ruột, thì cũng có thể trở mặt thành thù. Đương nhiên, Nam Cung thế gia của chị đã tẩy trắng nhiều thế hệ, trở nên có quy định hơn, cấp trên dù muốn đụng vào bọn chị, cũng phải cẩn thận. Cho nên bọn họ chọn em, hy vọng em có thể đi đối phó với Nam Cung thế gia..."

"Chị Phương, xem ra cấp trên quả nhiên là có thù oán với chị rồi. Có điều chị cứ yên tâm, em sẽ không ngốc đến nổi bị người ta lợi dụng đâu" Phương Hạo Vân cho Long Hi Phượng một cái nhìn nghiêm túc : "Yên tâm đi, em biết nên làm thế nào. Đúng rồi, chị tính xử lý Nam Cung Kiếm thế nào?"

"Chị đã giam hắn lại... Phương thiếu gia, nếu em muốn nhận bồi thường kinh tế, chị nghĩ chị sẽ cho một cái giá không tồi..." Long Hi Phượng cười nói : "Trừ cái này ra, chị không nghĩ ra biện pháp bồi thường nào cả... Sau lưng Nam Cung Kiếm là Mộc Nguyệt Dung, Mộc Nguyệt Dung là một người bao che khuyết điểm. Chuyện này chị chỉ có thể xử lý như vậy..."

"Không thành vấn đề!'

Phương Hạo Vân cũng không từ chối việc Long Hi Phượng bồi thường kinh tế. Bây giờ là xã hội kinh tế, dùng tiền bồi thường cũng là một biện pháp không tồi.

Huống hồ, chuyện này đó mình cũng không bị thương, ngược lại còn đánh cho Nam Cung Kiếm hộc máu.

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách Phương Hạo Vân, mà do năng lực của Nam Cung KIếm không đủ.

Tài không bằng người, lại tỏ ra nguy hiểm như thế, thì sẽ có kết quả này thôi.

"Chị Phượng, theo em được biết, Nam Cung Thế gia bây giờ là thiên hạ của chị và Mộc Nguyệt Dung... Chẳng lẽ chị không muốn thống nhất thiên hạ? Hoặc là, mượn Nam Cung Kiếm để thống nhất thiên hạ?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Long Hi Phượng đột nhiên cười, cười một cách kỳ quái : "Câu hỏi này, em không phải là người đầu tiên hỏi, có điều trước giờ chị chưa từng nói thật với người khác. Nhưng đối với em, Hạo Vân, chị có thể thành thật. Thống nhất thiên hạ là giấc mộng chị, có điều, Nam Cung Kiếm lại không có tác dụng gì trong đó..."

Nói đến đây, Long Hi Phượng đột nhiên cười : "Hạo Vân, nếu em có hứng thú, thì chúng ta có thể hợp tác với nhau, em cảm thấy thế nào?"

"Chúng ta? Hợp tác?" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Em không muốn tranh gì trong Nam Cung thế gia...."

Long Hi Phượng cúi đầu, làm ra vẻ suy nghĩ, chậm rãi nói : "Hạo Vân, trời sinh em là một người làm ăn... hay là chúng ta làm giao dịch đi? Chị em chúng ta kết hợp lại, chờ khi chị lấy được quyền khống chế Nam Cung thế gia, Nam Cung thế gia sau này sẽ trở thành một đồng minh mạnh mẽ của em, cùng sống cùng chết, em cảm thấy thế nào?"

Đối với câu cam đoan của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân không tin.

Hắn phỏng chừng rằng, sau khi Long Hi Phượng khống chế Nam Cung thế gia, thì bản thân tuyệt đối không nhận được báo đáp, mà là báo thù. Đây là một người đàn bà có thù tất báo.

Chỉ là, bà ta giỏi ngụy trang thôi.

"Chị Phượng... em đang nghĩ, sau khi chị khống chế được Nam Cung thế gia, chị có quay lại cắn em một phát hay không?" Phương Hạo Vân đột nhiên cười hỏi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia khác thường, thản nhiên cười mị nói : "Ha Ha... Hạo Vân, em quả nhiên là một người hài hước, em không nói giỡn chứ, trừ tình nghĩa của chúng ta ra, với thực lực của Phương đại thiếu gia em thôi, chị cũng đã không dám làm gì em rồi... Em không cần nghi ngờ, thật sự không được, chị có thể bảo đảm với em... hoặc là chị sẽ tăng thêm một chút điều kiện, em thấy thế nào?" T

"Vậy phải xem điều kiện của chị có lớn không, có nặng không" Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười, làm ra vẻ mê đắm, con mắt nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất của Long Hi Phượng.

Long Hi Phượng cười hiểu ý, nói : "Nếu em đồng ý giúp chị, sau khi xong việc, chị sẽ giao thứ quý nhất cho em..."

"Là cái gì?" Thứ quý nhất của đàn bà là con tem của bản thân, Phương Hạo Vân đương nhiên là biết rồi.

"Hì hì!"

Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng, trên người toát ra một khí thế kiêu hùng: "Hạo Vân, nếu em không chê chị già thì đến lúc đó, đến lúc đó, em sẽ trở thành người tình của chị. Chị cam đoan em sẽ không chịu thiệt, em sẽ hưởng thụ những mùi vị đàn bà khác nhau..."

Nghe cách nói kiêu hùng của Long Hi Phượng như vậy, Phương Hạo Vân rất buồn bực, không phải là thích chơi trò nữ vương và sex slave chứ? Bố không muốn làm cái sex toy bằng thịt đâu...

"Cái này... ặc... à... chị Phượng, em cũng không phải loại người tùy tiện... Như vậy đi, đề nghị của chị em sẽ cẩn thận xem xét. Chị cho em chút thời gian đến em suy nghĩ" Trước khi chưa được điều tra rõ ràng thì Phương Hạo Vân sẽ không lên tiếng, hắn cảm thấy rằng trước khi đồng ý với Long Hi Phượng, cần phải điều tra lại một phen, nhất là tình huống của Mộc Nguyệt Dung, càng cần phải điều tra rõ ràng.

Hợp tác với Long Hi Phượng, giống như là ngồi trên lưng cọp, ngàn vạn lần không thể mất cảnh giác.

"Đương nhiên..." Long Hi Phượng gật đầu đồng ý, lập tức nhìn nhìn Phương Hạo Vân một cách đầy ẩn ý, hai má ửng hồng, nhỏ giọng nói : "Tâm nguyệt lớn nhất của đàn bà, là tìm được một người đàn ông thương mình, yêu mình... Thật ra, quyền thế ngập trời đối với chị mà nói, cũng chẳng al2 gì. Thật ra có đôi khi, chị cũng muốn mình làm một người phụ nữ bình thường..."

Sự kiều mị của Long Hi Phượng mang theo ba phần hấp dẫn, làm cho Phương Hạo Vân hơi động lòng. Có điều, hắn nhanh chóng khống chế xúc động trong lòng, ho khan một tiếng, sửa mặt nói : "Chị Phượng... thật ra em cảm thấy rằng, phần lớn đàn bà trong thiên hạ đều rất hâm mộ chị..."

"Em nói là phần lớn thôi... ít nhất là những người đàn bà của em không hâm mộ chị, bởi vì bọn họ có em..." Nói đến đây, mặt của Long Hi Phượng trở nên u oán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK