Tuy nhiên, không giống sự thật ở chỗ, lời đồn này là, Lãnh Tâm Nhiên vì không ưa tính cách chuyên quyền của chủ nhiệm nên dùng trò đùa giỡn hãm hại ông ta, nhưng cái bẫy này lại bị những học sinh khác trong lớp vạch trần. Vì thế, Lãnh Tâm Nhiên và các bạn trong lớp to tiếng một phen.
Từ sau chuyện đó, cả lớp A bắt đầu bài xích cô lập người kia. Thậm chí ngay cả khi học, thầy giáo cũng gây phiền toái cho Lãnh Tâm Nhiên, nếu không phải là đặt vấn đề cho cô trả lời thì là tìm cách chê cười cô.
Những người xem chuyện vui do Bắc Âu Hân cầm đầu đương nhiên là có chút hả hê, nhưng người trong cuộc Lãnh Tâm Nhiên lại không hề để những chèn ép này vào mắt. Cô biết, những người này đều đang chờ đến cuộc thi cuối tháng. Chờ có thành tích của cuộc thi, sẽ danh chính ngôn thuận đuổi mình ra khỏi lớp này.
Mặc dù trong lòng quyết định không quan tâm đến chuyện của cô, nhưng nhìn đến dáng vẻ lẻ loi trong lớp của bóng dáng gầy yếu đó, Bắc Âu Hàn vẫn có chút không đành lòng. Hắn cảm thấy mình trở mình rất kỳ quái, luôn không khống chế được chú ý đến tin tức của người kia. Trước kia lúc cô dùng mọi cách lấy lòng thì hắn không chút để ý, bây giờ cô không còn chạy theo mình nữa thì mình lại bắt đầu chú ý, thật là rối rắm.
"Bạn Bắc Âu Hàn, tình hình học tập trong lớp thế nào? Đã chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối tháng chưa?"
Bên trong phòng làm việc, nhìn học trò cưng của mình, nụ cười của chủ nhiệm đầu ngốc rực rỡ như một đóa hoa cúc.
Bắc Âu Hàn gật đầu một cái: "Cũng không tệ. Chẳng qua là............."
Nghe được từ 'chẳng qua là' của hắn, chủ nhiệm tò mò hỏi: "Chẳng qua là cái gì?"
Bắc Âu Hàn biết bây giờ chủ nhiệm rất ghét Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nhìn thấy cô bị cả lớp chèn ép, thật sự là không thể không làm gì.
"Các bạn trong lớp dường như rất có thành kiến với Lãnh Tâm Nhiên, em sợ kỳ thi lần này............ "
Vừa nghe đến Lãnh Tâm Nhiên ngày đó cực kỳ hỗn láo với mình, nụ cười trên mặt chủ nhiệm liền biến mất, hừ lạnh: "Chuyện đó không cần phải để ý đến. Dù sao em đó cũng không thể ở lại lớp A. Chỉ cần tình trạng của những bạn học khác không tệ là được."
"Nhưng mà............ "
Bắc Âu Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không vui của chủ nhiệm, cuối cùng im lặng. Tuy nhiên câu nói cuối cùng của chủ nhiệm, khiến cho hắn có một cảm giác rất kỳ quái.
"Thầy, sao thầy lại nói bạn Lãnh Tâm Nhiên sẽ không ở lại lớp A? Nếu kỳ thi lần này cậu ấy đạt kết quả tốt............ "
"Không thể nào!"
Thầy giáo đầu ngốc nhanh chóng phản bác, nhưng ngay lập tức liền cảm giác được mình nói hớ, ho khan một tiếng để che giấu: "Ý của thầy là, trong khoảng thời gian này thầy nhận được rất nhiều phê bình từ các thầy cô khác. Em đó mỗi ngày đều ngủ trong giờ học, chưa từng nghe giảng bài, sao có thể thi tốt? Học sinh như vậy, chỉ có lớp F mới thích hợp với em ấy. Thầy đi dạy nhiều năm như vậy, lần đầu tiền thấy được một người không có giáo dục như thế!"
Bắc Âu Hàn rất muốn nói thay Lãnh Tâm Nhiên, nhưng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thở dài không nói gì. Vì vậy hắn cũng không chú ý tới chút phản ứng hốt hoảng của chủ nhiệm đầu ngốc.
Ông ta đã sớm bàn bạc kỹ với các giáo viên khác, đợi đến lúc chấm bài, cho dù Lãnh Tâm Nhiên thi như thế nào, đều không cho cô điểm cao. Dù sao phần lớn bài thi đều là đề chủ quan, không có thang điểm, chỉ cần tổng điểm của cô không quá 50, sẽ trực tiếp bị đá đi. Vừa nghĩ đến kết quả bi thảm của con nhỏ đó, chủ nhiệm liền không nhịn được lộ ra nụ cười âm hiểm.
Trong khoảng thời gian này Lãnh Tâm Nhiên bận rất nhiều việc, không giống những bạn học khác, cô không bận ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, mà là cuối cùng cô cũng tìm được việc làm. Công việc làm người pha chế trong quán bar, ý định ban đầu của cô là muốn làm phục vụ, nhưng xui xẻo là bar này không tuyển phục vụ, mà cần người pha chế. Bây giờ cô mới mười bảy tuổi, không được phép ra vào quán bar. Nhưng cô lại quyết định muốn đến quán này thử vận may, vậy nên cô đã tìm một nơi làm chứng từ giả mua một giấy chứng minh mới. Số tuổi không khác biệt lắm, là mười chín tuổi.
Thân phận mà cô nói với ông chủ, chính là một sinh viên học đại học, bởi vì điều kiện gia đình không tốt nên mới đến đây làm người pha chế.
Nếu như không phải nhìn thấy được bản lãnh pha chế rượu cao siêu của cô, ông chủ KING cũng sẽ không tuyển người như cô.
Còn chuyện về trễ, cô sẽ tìm một cái cớ tốt để ứng phó với người đàn ông kia. Từ sau buổi nói chuyện hôm đó, thái độ của người đó đối với cô cũng tốt hơn nhiều, tương đối rộng rãi. Vậy nên, cũng giảm đi được không ít phiền toái.
Ban ngày đi học, buổi tối đi làm, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục dùng thời gian đi học ban ngày để bổ sung giấc ngủ. Dù sao các giáo viên cũng không buông tha cho cô, mặc dù cũng cố ý gây khó dễ, nhưng bởi vì cảm thấy cô sẽ bị đuổi khỏi lớp A, nên cũng mặc kệ cô.
"Hừ, trước kia cả ngày lẫn đêm đều muốn quyến rũ đàn ông. Bây giờ cả ngày lẫn đêm đều ngủ, chẳng lẽ buổi tối làm chuyện gì đó với đàn ông, quá mệt mỏi?"
Trong giờ học, nhìn thấy con nhỏ đó nằm trên bàn ngủ say sưa, mắt to quyến rũ của Bắc Âu Hân thoáng qua tia chán ghét, xoay người nói chuyện với mấy nữ sinh có quan hệ tương đối tốt với mình.
Mấy nữ sinh kia cũng chú ý tới ánh mắt của cô, không ngừng phụ họa nói: "Đúng vậy, người nào đó thật là bản lãnh, không biết mê hoặc được bao nhiêu đàn ông!"
"Như vậy thật thoải mái nha, không cần lo lắng đến kỳ thi cuối tháng. Không giống chúng ta, mỗi ngày đều miệt mài đọc sách ôn tập, thật là mệt mỏi. Thầy giáo còn đặc biệt nói với mình, cuộc thi lần này vẫn phải giữ vững là một trong mười người đứng đầu toàn khối, nếu lớp A không có mình, thầy ấy sẽ rất thương tâm."
Nghe được các nữ sinh nói chuyện, các nam sinh cũng bu lại theo. Dĩ nhiên, ý không ở trong lời nói, mục đích cuối cùng của họ vẫn là hấp dẫn sự chú ý của hoa khôi Bắc Âu Hân.
"Không biết nhỏ đó 'hành nghề' ở đâu nữa? Nếu biết, anh em chúng ta đến đó thử một chút."
Một nam sinh xấu xí lộ ra nụ cười dâm tà.
Những nam sinh khác cũng gật đầu phụ họa, các nữ sinh mặt dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn che miệng cười trộm.
"Loại háo sắc này mà các cậu cũng dám muốn? Nếu dính phải bệnh gì đó thì làm sao bây giờ?"
Bắc Âu Hân mở to mắt, quyến rũ phong tình khiến cho các nam sinh mê đến thần hồn điên đảo.
Nhìn ánh mắt si mê của các nam sinh, cô đắc ý đến nỗi muốn cười to. Cô mới thật sự là thiên chi kiêu nữ (con gái của trời), người những nam sinh này thích là cô. Không giống kẻ khác, nghĩ mọi cách hấp dẫn chú ý của nam sinh, quyến rũ nam sinh, thật là không biết xấu hổ.
Giọng nói của bọn họ cũng không nhỏ, mọi người trong phòng nghe được chuyện này, đều quay đầu sang nhìn. Chẳng qua là người ngồi chỗ đó, vẫn ngủ rất ngon lành như cũ, không bị ảnh hưởng chút nào.