Cô gái trong phòng học, đang chuyên tâm chấm bài thi, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, không nhìn ra vui giận, cũng không nhìn ra oán hận hay phiền não. Vẫn luôn bình tĩnh, cũng khiến cho Dung Thiếu Tuyệt và Triệu Nghị bình tĩnh trở lại.
Dung Thiếu Tuyệt biết lúc này cô vô cùng chuyên tâm, nếu không, cô tuyệt đối sẽ phát hiện bên cạnh có người. Nghĩ tới đây, tâm tình của Dung Thiếu Tuyệt càng thêm phức tạp.
Cô gái này, dùng một phương thức không tầm thường xuất hiện giữa cuộc sống của anh. Sau đó lại lấy tư thái mạnh mẽ vang dội đến bên cạnh anh. Sự kiện đánh giáo viên kia anh nhớ rất rõ ràng, anh biết mình sẽ không thể nào vì việc này mà đi cầu người kia, cho nên cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng bị đuổi học. Nhưng mà, sự thật lại khác xa trí tưởng tượng của nah. Chuyện này, xảy ra vô cùng vang dội, nhưng lại được xử lý rất nhẹ nhàng. Trường học không có bất kỳ thông tin nào về chuyện xử phạt, mấy giáo viên bị đánh kia, cũng không tiếp tục náo loạn nữa. Hết thảy mọi chuyện, cứ như vậy được giải quyết, lặng lẽ đến mức khiến người ta không dám tin.
Lớp F vẫn tồn tại như cũ, mà người kia, thậm chí còn lấy thân phận đại diện cho trường tham gia cuộc thi toán nâng cao lần này.
Chuyện không tầm thường này, khiến cho anh bị kích thích rất lớn. Cho tới nay, anh luôn nỗ lực bảo vệ đám bạn học này. Anh có cảm giác bọn họ lệ thuộc vào mình, cảm giác được bọn họ tin tưởng mình, loại cảm giác này dần dần đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Vì thế, anh cũng cố gắng rất nhiều, anh tìm hiệu trưởng, đạt thành hiệp nghị với hiệu trưởng, sẽ phụ trách lớp F, mục đính là không muốn lớp này bị giải tán. Vì thế, có rất nhiều chuyện anh cũng rụt rè không dám vọng động, nếu không nhất định sẽ phải trả giá rất lớn.
Nhưng mà hiện tại, sau khi nhìn thấy một loạt chuyện xảy ra với cô gái này, rốt cuộc anh cũng tìm được điểm then chốt. Việc bị trường học ràng buộc, phải hành động dè dặt, việc vẫn lo lắng lớp F sẽ bị giải tán, nguyên nhân rất đơn giản, vô cùng đơn giản, là vì anh không đủ mạnh!
Nếu như anh đủ mạnh, có thể nắm hết mọi việc trong tay, nắm hết mọi thứ xung quanh trong tay, khiến cho tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, cũng sẽ không phải lo lắng như vậy.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn luôn ngây ngô dại dột, vào giờ phút này, đã tìm được mục tiêu và động lực để tiếp tục sinh tồn.
Từ từ đẩy cửa phòng học ra, thanh âm kẽo kẹt khiến cho Lãnh Tâm Nhiên phục hồi lại tinh thần.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn hai người đứng ở cửa, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn không nói gì.
Dung Thiếu Tuyệt đi thẳng đến chỗ bên cạnh ngồi xuống. Triệu Nghị cũng tiến lên, ôm theo máy tính bảo bối của mình, cười híp mắt nói: "Nữ vương, không biết mình có vinh hạnh ra sức vì nữ vương hay không? Chấm bài thi thì mình làm không được, nhưng mà thống kê điểm là sở trường của mình."
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên không biết bọn họ đã đứng bên ngoài bao lâu. Tuy nhiên, có người giúp một tay thì tốt rồi, đặc biệt khi người này là thiên tài máy tính, thông kê điểm so với việc chấm đám bài thi lộn xộn này dễ hơn nhiều.
Phòng học ba người, một lúc sau liền trở lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh viết tay và gõ bàn phím.
Dung Thiếu Tuyệt ngồi ở một bên, cũng không ngũ, chỉ mở mắt ngẩn người. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện cả người anh đã trải qua một cuộc lột xác cực kỳ quan trọng. Ánh mắt trong suốt lạnh lùng kia, lấp lánh chói mắt, trở nên kiên định và tự tin. Gương mặt non nớt tuấn tú kia, cũng trở nên thành thục trong nháy mắt. Anh đã tìm được động lực sống, cũng đã tìm được mục tiêu để phấn đấu.
Có người giúp một tay, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Lãnh Tâm Nhiên chấm bài rất nhanh, gần như đọc nhanh như gió. Triệu Nghị thống kê điểm còn nhanh hơn, cậu tiện tay soạn ra một chương trình, việc thống kê điểm mất không tới một phút.
Đợi đến khi chấm và thống kê tất cả bài thi xong, đã gần mười giờ.
Nhìn một màu đen kịt ngoài cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên duỗi người, làm xong chuyện, cả người đều nhẹ nhõm: "Đói bụng, có muốn đi ăn gì đó hay không?"
"Để mình mời, mình biết một quán ăn không tệ."
Dung Thiếu Tuyệt nói.
Nhìn nam sinh mình quen lâu nhất trong lớp F, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có cảm giác kỳ quái, giống như trở nên khác hẳn. Không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, bất quá, cô cảm giác được, đây là một chuyển biến tốt.
"Đi thôi."
Ba người nhìn nhau một cái, không khỏi có cảm giác cùng chung hoạn nạn.
Nơi Dung Thiếu Tuyệt giới thiệu chính là một tiệm mì thịt bò nhỏ, ở gần trường. Chỉ là muốn đi đến quán ăn nhất định phải đi qua một con hẽm nhỏ, mà bên kia con hẽm, là một thế giới hoàn toàn khác. Hỗn loạn, nghèo khó, tốt xấu lẫn lộn, rất nhiều người lui tới, vô cùng huyên náo.
Đây là nơi Dung Thiếu Tuyệt thường tới, nhưng là lần đầu tiên anh dẫn bạn học đến đây. Dĩ nhiên, trừ Triệu Nghị vẫn luôn đi theo anh. Đột nhiên anh rất khẩn trương, anh sợ nơi này sẽ khiến cho cô gái vừa giác ngộ cho anh cảm thấy thất vọng. Nhưng mà, từ khi vừa đến thế giới này, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên luôn lạnh nhạt như băng, cả người tản mát ra khí lạnh, giống như còn quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh hơn cả anh.
Cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên bỗng nhiên quay lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
"Cậu không cảm thấy nơi này rất hỗn loạn rất nguy hiểm sao?"
Từ lần trước sau khi chuyện mấy giáo viên bị đánh được giải quyết nhẹ nhàng, anh đoán được nhất định Lãnh Tâm Nhiên có một bối cảnh hùng mạnh chống lưng, không phú thì quý. Người có bối cảnh như vậy, lúc nhìn thấy thế giới tăm tối này, lại biểu hiện trấn tĩnh như thế, càng ngày anh càng không thể hiểu nổi người này.
"Không."
Lãnh Tâm Nhiên quả quyết lắc đầu. Chỉ cần cậu đú mạnh mẽ, trên thế gian này sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.
Trên mặt Dung Thiếu Tuyệt và Triệu Nghị đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Tiệm Dung Thiếu Tuyệt giới thiệu là một quán mì thịt bò nhỏ, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông rất cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt ông ta có một vết sẹo rất sâu. Mà vợ của ông ta, lại ôn nhu dịu dàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười. Giữa hai người, có một loại không khí rất ấp áp.
Mặc dù đã hơn mười giờ tốt, nhưng nơi này vẫn rất đông đúc. Trên phố đều là tiếng bán hàng, tiếng rao hàng không ngừng, cũng có nhiều quán ven đường, các loại thức ăn vặt, tỏa ra một mùi thơm mê người. Người trong quán mì này cũng rất nhiều, ông chủ còn dọn thêm một bàn ở cửa tiệm, ngay cả nơi đó, cũng đầy người ngồi.
Lúc Dung Thiếu Tuyệt tới, hai người chủ cũng bước tới, vừa nhìn đã biết là người quen.
"Thiếu gia."
Lãnh Tâm Nhiên nghe được bọn họ gọi như vậy, khuôn mặt trắng noãn lộ ra một chút kinh ngạc.
"Đây là bạn học của cháu, cháu dẫn cô ấy đến ăn chút gì đó."
Người luôn lạnh nhạt ít nói như Dung Thiếu Tuyệt, ở trước mặt ha người này lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với ông chủ.
"Chúng ta vào thôi."
Dưới sự hướng dẫn của ông chủ, mấy người Lãnh Tâm Nhiên đi xuyên qua một lối nhỏ hẹp lên lầu hai, lầu hai cũng có một cái bàn, bên cạnh là phòng ngủ, rất hiển nhiên đây là bàn ăn của hai người chủ, chắn chắn sẽ không cho người thường dùng, vậy tất nhiên Dung Thiếu Tuyệt là khách VIP nơi này.
"Thiếu gia, tiểu thư, các người chờ một lát, đồ ăn sẽ được đưa lên rất nhanh."
Người đàn ông lộ ra nụ cười ngắn ngủi.