Triệu Nghị kích động nhảy lên bàn học hét lớn, vừa hét vừa nhảy múa giống một người điên.
Đến cả những người khác, cũng giống thế. Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười và những giọt nước mắt, thỏa sức giải phóng cảm xúc mừng rỡ của mình.
Cả phòng học, đều chìm trong không khí vui mừng không ngớt. Lãnh Tâm Nhiên đứng bên cạnh nhìn, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt vẫn trong suốt và lạnh như băng, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, cảm giác, cũng không phải lạnh lùng, thờ ơ như vậy.
Đám nhóc này, thật sự đã làm được rồi! Có lẽ trong mắt người khác sự tiến bộ này không đáng kể gì, nhưng đây là lần đầu tiên họ thực hiện được mục tiêu của mình, cũng là lần đầu tiên họ chứng minh mình có thể làm được. Thất vọng đã lâu, giờ nhìn thấy một chút hi vọng, giống như có được cả thế giới vậy.
Là Thần bảo hộ của lớp F, Dung Thiếu Tuyệt cảm thấy mình nên nói gì đó. Xoay người đi đến bên cạnh nữ sinh chỉ cao đến vai của mình, trên khuôn mặt trắng nõn của cô luôn lộ ra vẻ thần bí. Hoặc là, cả người cô đều là bí mật. Cô có một người cha nuôi có tiền, nhưng mạng lưới quan hệ của cô lại lớn đến mức khiến cho rất nhiều người lớn thấy mặc cảm. Chỉ riêng mối quan hệ với Bertrand thiếu chủ Mafia thôi, đã đủ để 'miểu sát' (giết người ngay tức khắc) đại đa số mọi người rồi. Cô rất mạnh! Vô cùng vô cùng mạnh.
Tuy vóc dáng cô không cao, nhìn thì gầy gầy nhỏ nhỏ. Nhưng sức mạnh của cô, lại hoàn toàn trái ngược với thân thể suy yếu bên ngoài. Một quả đấm của cô, có thể thực tiếp ném một người lớn vào viện một tháng. Xét về đánh nhau, năm sáu người lớn cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô, hoặc là, còn có thể hơn nữa. Một người như vậy, lại là bạn học của anh. Đột nhiên, anh cảm thấy vô cùng tự hào!
Anh cũng sẽ mạnh lên! Cho dù không thể vượt qua cô, ít nhất của có thể kéo gần khoảng cách với cô.
Trước kia, anh sống một cuộc sống vô tri vô giác, tuy biết sau này sẽ tiếp nhận sự nghiệp của gia gia, nhưng trong lòng vẫn luôn bài xích. Mâu thuẫn này vẫn luôn quấy nhiễu anh, mãi cho đên khi gặp được cô mới thôi. Hiện giờ, anh đã có giấc mộng mới, anh đã có một con đường mới để đi. Anh phải trở nên ngày càng mạnh mẽ, sau đó, cùng cô, tạo ra kỳ tích thống nhất hắc đạo Trung Hoa!
Lúc này, chủ nhiệm lớp cũng từ bục giảng đi xuống, bị các học sinh trong lớp vây quanh, la hét thật to.
Ông rất vui, rốt cuộc ông cũng chứng minh được, sự kiên trì cho tới bây giờ của mình là chính xác.
Đám nhóc này, không phải đồ bỏ đi. Bọn họ, đều rất lợi hại, chỉ là thiếu một người dẫn đường mà thôi. Hiện tại, người chỉ dẫn đã đến, sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên, đã thay đổi tình trạng một lớp học bị mọi người phỉ nhỗ, cũng khiến cho bọn họ dấy lên hi vọng với tương lai. Có thể có một học sinh giống như Lãnh Tâm Nhiên, là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời ông.
"Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, cảm ơn em!"
Dưới sự vây quanh của các học sinh trong lớp, thầy Thái đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chân thành nói cảm ơn.
"Nữ vương, cám ơn cậu!"
Mọi người trong lớp, đều đã đứng phía sau chủ nhiệm, tiếp lời ông, vừa nói vừa cúi đầu với Lãnh Tâm Nhiên.
"Đây là việc tôi nên làm!" Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiệm lời như cũ.
Tuy lúc này mọi người trong lớp đều đang cực kỳ vui vẻ, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói rõ chuyện cần làm tiếp theo.
"Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu muốn thật sự chứng minh bản thân, trình độ hiện tại vẫn còn rất kém. Bây giờ còn không tới một trăm ngày, tôi hi vọng trong khoảng thời gian một trăm ngày này mọi người sẽ dốc hết sức lực, để đạt được thành công lớn hơn nữa."
"Biết, nữ vương. Giờ cho chúng mình buông thả một chút đã."
Triệu Nghị cười hì hì nói. Sau đó dưới ánh mắt của cậu ta, mọi người trong lớp đồng loạt xông lên, tung Lãnh Tâm Nhiên không chút chuẩn bị lên cao, miệng thì không ngừng hét lớn: "Vạn tuế! Vạn tuế!" Âm thanh vui sướng của lớp F truyền tới mấy lớp học cách vách, khiến cho sắc mặt của chủ nhiệm và học sinh các lớp này càng thêm khó coi.
Nghĩ đến việc bị một lớp bỏ đi vượt mặt, cảm giác này giống như ăn phải phân vậy. Chủ nhiệm lớp E đứng trên bục giảng ném luôn cả xấp bài thi, bắt đầu gầm thét.
"Mấy người các cậu sao thế? Trong đầu toàn là rơm rạ hay sao? Nhìn thành tích cuộc thi lần này xem, thi cái gì chứ? Ngay cả lớp F cũng không bằng, mặt mũi của tôi đều bị các cậu vứt hết rồi!"
Mà tình cảnh của những lớp khác cũng không khác là bao. Lớp F vùng lên, không chỉ tạo ra kỳ tích, mà cũng khiến cho bọn họ cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có. Trên mặt các vị chủ nhiệm đều tỏ vẻ ngưng trọng, cho dù kết quả thi của lớp có tốt thì cũng không tươi cười được. Lần này vùng lên của lớp F là một dấu hiệu, là sự khởi đầu cho mấy chục ngày kết tiếp. Những ngày sau đó, họ sẽ càng thêm liều mạng lao đầu vào việc học. Lúc trước thì học cả trong giờ giải lao, giờ thì đi sớm về muộn, thời gian học một ngày, từ sáu giờ sáng đến mười một giờ tối. Bọn họ tiếp thu tri thức giống như bọt biển hút nước vậy. Lãnh Tâm Nhiên thì toàn lực hỗ trợ. Cô tóm lượt những nội dung trọng yếu, sau đó lên kế hoạch ôn tập chi tiết. Tuy mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, đôi khi cũng có phiền não, nhưng tinh thần của mọi người trong lớp F đều vô cùng dồi dào. Lúc mệt mỏi, thì tôi cổ vũ bạn bạn cổ vũ tôi. Lúc lười biếng, thì đốc thúc lẫn nhau. Bọn họ hận không thể biến một phút thành hai phút, mỗi học sinh đều như lột xác thành một người mới.
Lúc đi khi ở trường họ đều sợ hãi rụt rè bước thật nhanh, không dám nói chuyện với các bạn học xung quanh cũng không dám nhìn ngó khắp nơi, nhưng giờ thì khác, bọn họ xuất hiện trong trường với một tư thái hoàn toàn mới.
Đứng tụm năm tụm ba, nói chuyện rôm rả, trên mặt tràn đầy tự tin mang theo nụ cười tươi rói. Ngày thi đại học càng tới gần, bọn họ chẳng những không khẩn trương, ngược lại càng thêm tự tin. Mỗi ngày đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được để lột xác.
Một tháng sau kì thi tháng, lớp F không chỉ bảo vệ thành tích vượt mặt lớp E, mà còn, vượt qua cả lớp D, điểm trung bình xấp xỉ lớp C. Tiến bộ như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh. Rất nhiều người đều tò mò nguyên nhân khiến bọn họ tiến bộ được như thế, nên lén lút đi rình xem bọn họ học tập thế nào, thì đều bị kinh sợ đứng như trời trồng.
Đây là cái lớp bỏ đi trước kia sao?
Học sinh ở đây, chăm chỉ cố gắng, tích cực hướng về phía trước, nhiệt tình hoạt bát. Cho dù cách ngày thi đại học chỉ còn vài chục ngày, nhưng trên mặt bọn họ vẫn mang theo nụ cười thoải mái. Mỗi ngày đều lấy tinh thần tràn trề phấn khởi để học tập, tự tin mười phần. Bộ dáng của họ, khiến cho mọi người cảm thấy tin tưởng, tin tưởng họ thật sự có thể thành công!
Hai tuần trước khi thi đại học đã diễn ra kỳ thi thử lần cuối, thành tích lớp F lại được tăng cao, dùng số điểm trung bình chênh lệch 0.1 để vượt qua lớp C, trong năm hạng đứng đầu có ba người. Thành tích như vậy, khiến cho những người nhìn thấy quá nhiều kỳ tích đã trở nên vô cảm rồi. Bất quá, phần lớn mọi người đều thấy được, lớp F đã đi đến cực hạn rồi. Dù sau, phía trước chính là hai lớp tinh anh A, B. Học sinh hai lớp này, đại đa số đều thi được điểm cao, đa phần, đều có danh tiếng. Có thể nói, thành tích của cả trường học, đều dựa vào hai lớp này chống đỡ. Lớp B và lớp C, tuy là hai lớp liền nhau, nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Bởi vì, giữa lớp B và lớp C có một ranh giới, học sinh lớp B rất đông, chỉ cần có tiềm lực đều sẽ được nhận vào lớp B, cho nên học sinh lớp B đặc biệt nhiều. Lớp F có thể vượt qua lớp C, nhưng mà , muốn vượt qua lớp B, thì tuyệt đối không có khả năng!
Gần như tất cả mọi người đều cho là như vậy, thậm chí có người còn vụng trộm cá cượt xem cực hạn của lớp F tới cùng là ở đâu!
Cách kỳ thi đại học ngày càng gần, thời gian trôi ngày càng nhanh. Không lâu sau,đã đến ngày thi đại học rồi!
Kỳ thi đại học diễn ra trong ba ngày liên tục, bởi vì không có phân khoa, khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên đều phải thi, cả nước tiến hành thi trong hai ngày rưỡi, sau hai ngày rưỡi này, ai cũng thấy như bị lột mất một lớp da.
Tuy Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nhận được giấy báo nhập học, nhưng cô vẫn cùng các bạn trong lớp tham gia cuộc thi lần này. Nguyên nhân chủ yếu là cổ vũ cho họ, dù sao cuộc thi này đối với cô chỉ như một bữa ăn sáng. Kiếp trước, cô có thiên phú kinh người về mặt học tập, giống như thiên tài vậy. Cho nên đời này, càng thoải mái. Có tri thức tích lũy từ kiếp trước, lại thêm bình thường chăm chỉ đọc sách, cho nên càng ung dung thoải mái.
Ba ngày, tất cả mọi người đều đều như rơi vào địa ngục vậy, Lãnh Tâm Nhiên thì giống như chơi trò chơi thoải mái vượt qua. Sau khi thi xong, mọi người trong lớp hẹn nhau đi chơi.
Không ai nhắc đển chuyện kỳ thi, tất cả mọi người đều mặc sức vui chơi.
Uống rượu, ca hát, gào thét, vứt hết sách vở trong ba năm trung học như vứt tiền qua cửa sổ, tẩt cả mọi người đều điên cuồng, tận lực buông thả.
Tình cảm của các học sinh lớp F vốn đã sâu đậm hơn bình thường, lại thêm khoảng thời gian này mỗi ngày đều cùng học cùng khích lệ nhau, cho nên tình cảm càng thân, giống như người nhà vậy, chân thành mà sâu sắc.
Lúc mọi người đang ca hát, điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên rung lên.
Trên màn hình, là một dãy số xa lạ. Không chút do dự ngắt điện thoại, nhưng rất nhanh điện thoại lại vang lên. Cô ngắt điện thoại đến lần thứ mười, bên kia cũng không hề nổi giận mà tiếp tục gọi. Cuối cùng, Lãnh Tâm Nhiên đành phải báo với mọi người một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
"Alo?"
Điện thoại kết nối, Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt nói một tiếng.
"Là mình."
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc, chỉ là người đó, khiến cho cô rất bất ngờ.
"Bắc Âu Hàn?" Chần chờ hồi lâu, Lãnh Tâm Nhiên vẫn gọi tên đối phương ra.
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới phát ra âm thanh: "Đúng, là mình."
Lãnh Tâm Nhiên cũng không nói gì thêm. Trên thực tế, cô không tiếp xúc nhiều với Bắc Âu Hàn. Những gút mắc tình cảm này, cũng là chuyện của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ trước kia. Sau khi cô sống lại, cô đã hạn chế tiếp xúc với Bắc Âu Hàn rồi. Xét lại, có lẽ cô tiếp xúc với đứa em gái đáng ghét của hắn còn nhiều hơn.
Đối với kết cục của Bắc Âu Hàn, cô vẫn luôn cảm thấy buồn. Cho nên, sau khi rối rắm, cô quyết định cho hắn một cơ hội. Không phải không nghĩ tới chuyện hắn sẽ báo thù, chỉ là nếu hắn thật sự làm loại chuyện ngu xuẩn không phân biệt trắng đen đó, vậy thì có thể trực tiếp giải quyết hắn rồi. Lãnh Tâm Nhiên cũng không cho rằng Bắc Âu Hàn có thể gây cho mình bao nhiêu phiền toái, chút tự tin đó cô vẫn có.
"Mình nghe nói, là cậu giúp. Vì sao?" Trong khoảng thời gian bị giam trong ngục, Bắc Âu Hàn cảm thấy mình như sống trong địa ngục vậy, chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Lúc đầu, bởi vì giết người cộng thêm hắn đã trưởng thành, nên hắn bị phán tử hình, nhưng về sau, lại bị người phủ định, nói là không đủ chứng cứ, những người làm chứng lúc trước đã sửa lại khẩu cung, sau khi bị giam trong ngục mấy tháng, hắn được vô tội phóng thích!
Ra khỏi đó, hắn mới biết được, thì ra là Lãnh Tâm Nhiên giúp đỡ. Hắn rất tò mò, một nữ sinh trung học bình thường, sao có thể có quyền lực lớn đến thể, có thể cứu một tội phạm tử hình từ trong ngục ra?
Hơn nữa, sao cô ấy lại muốn cứu mình? Mình đã làm nhiều chuyện như thế, tìm phóng viên, hủy hoại thanh danh của cô. Em gái của hắn, gây phiều phức cho cô nhiều như thế, vì sao cô vẫn còn giúp mình?
Từ sau khi được phóng thích, Bắc Âu Hàn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Hiện giờ, hắn thật sự là cái gì cũng không có rồi. Không còn là thiếu gia của một gia đình giàu có, người thân cũng không có, ba đã chết, mẹ thì không biết tung tích, em gái đã bị điên cũng không biết tung tích, hiện, cũng chỉ còn một mình hắn. Hai bàn tay trắng, nhưng mà, trải qua khoảng thời gian bị giam trong ngục, lúc trước hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy cả thế giới đều thiếu nợ mình. Nhưng mà lúc này, hắn phát hiện, căn bản mình không có tư cách hận người khác.
Chuyện của Hân Hân Lãnh Tâm Nhiên không sai, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị điên hiện giờ rất có khả năng là Lãnh Tâm Nhiên. Nếu vậy, đến lúc đó, hắn nên đối mặt với cô thế nào đây?
Trong mắt người ngoài, hắn vẫn luôn là một người hoàn mỹ. Tướng mạo tốt, gia cảnh tốt, thành tích tốt, gần như không có khuyết điểm. Nhưng mà lúc này, hắn đã nhận ra được khuyết điểm của mình, rốt cuộc cũng nhận ra được những thứ lúc trước của mình đều là ngụy trang. Hắn, căn bản không là cái gì cả. Hắn không biết phân biệt trắng đen, hắn biết sai phạm sai, hắn không biết hối cải, hắn tự cho mình là đúng, trong nháy mắt, hắn thậm chí còn cảm thấy mình không ra gì, không thể nhìn mặt người khác!
Hắn không nghĩ tới, dưới tình cảnh như vậy, Lãnh Tâm Nhiên còn có thể giúp mình. Nếu là hắn của trước đây, có lẽ sẽ nắm lấy cơ hội này mà báo thù Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, hiện tại, hắn đã khôi phục lý trí, hắn biết cho đến giờ đều là lỗi của chính mình. Hắn vẫn luôn yêu thương em gái, để em gái làm nhiều chuyện như thế cũng không biết. Hắn thậm chí còn không có mặt mũi để báo thù, từ lúc bắt đầu, người sai đều là gia đình hắn. Lãnh Tâm Nhiên không biết nên trả lời Bắc Âu Hàn thế nào. Cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy đáng tiếc. Cho nên mới kêu Thẩm Quân làm chuyện này, đương nên, ở một mức độ nhất định , cũng đã được sự đồng ý của người đàn ông nào đấy. Huống hồ, cho dù cứu ra, về sau cũng không còn gặp mặt nữa.
"Không có nguyên nhân gì cả, chỉ thấy đáng tiếc. Chừng nào thì cậu đi?" Lãnh Tâm Nhiên nhớ, cô không chỉ kêu Thẩm Quân cứu hắn từ trong ngục ra, còn an bài cho Bắc Âu Hàn xuất ngoại. Dựa theo thời gian, thì chắc khoảng mấy ngày nữa.
"Ngày mai."
Nhìn căn phòng trống trải và valy trên đất, Bắc Âu Hàn cười. Cũng đúng, với tình cảnh hiện giờ, xuất ngoại là sự lựa chọn duy nhất của hắn. Tuy trong lòng đã nghĩ thông suốt, nhưng hắn vẫn cần thời gian để đối mặt với hiện thực. Nói hắn yếu đuối cũng được, nói hắn trốn tránh cũng được, hắn thật sự không muốn ở lại thành phố này nữa. Nơi này, chứa đựng hồi ức thống khổ nhất của hắn!
"À..." Lãnh Tâm Nhiên đáp lại một tiếng, không tìm thấy đề tài nào để tiếp tục. Cô vốn không giỏi nói chuyện, với Bắc Âu Hàn thì lại càng không có gì để nói, cho nên chỉ có thể trầm mặc, không khí dần trở nên lúng túng.
"Được rồi, mình phải đi thu xếp mọi thứ. Tạm biệt. Chúc cậu hạnh phúc."
Dường như cảm giác được sự lúng túng của cô, Bắc Âu Hàn bắt đầu tìm lý do cúp điện thoại. Lãnh Tâm Nhiên cũng nói tạm biệt hắn, chỉ là trong còn vẫn còn cảm giác rất kỳ quái, bồn bã, không biết nên miêu tả thế nào.
Trong chuyện của Bắc Âu Hàn, cô xem như đã hết lòng giúp đỡ rồi. Chỉ là nghĩ đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những biến cố hắn gặp phải, vẫn cảm thấy có chút buồn bả.
Làm việc hồ đồ, luôn luôn phải trả giá!
Cúp điện thoại, Bắc Âu Hàn trượt người từ trên vách xuống, ngồi thừ người trên đất, vùi đầu trong gối, thật lâu cũng không có bất kỳ động tác nào. Căn phòng trống trải, mang theo hơi thở tích mịch.
Ngày mai, hắn sẽ rời khỏi thành phố này, rời khỏi quốc gia này .
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ hắn sẽ không bao giờ trở về nữa. Vốn là, trong nhà cũng có kế hoạch cho hắn xuất ngoại, chỉ là không nghĩ tới tình huống lúc này lại thành ra như vậy!
Hắn nghĩ, cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ quên cô gái đó. Cô gái khiến hắn nếm đủ chua đắng ngọt bùi này, đã khắc rất sâu trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không phai mờ!
Hắn là người nhu nhược, biết rõ cô là kẻ thù của mình, là cô khiến cho mình cửa mất nhà tan, nhưng lại không muốn báo thù. Hắn là người nhu nhược, biết rõ là người nhà có lỗi với cô, nhưng vẫn không cách nào thản nhiên mà đối mặt được, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Trở lại ghế ngồi, cảm nhận được không khí vui sướng bên trong, so với cảm giác tịch mịch khi nói chuyện với Bắc Âu Hàn trước đó, trong lòng trở nên vô cùng chua xót.
Rõ ràng đều là những người cùng lứa tuổi, hiện giờ, lại phải đối mặt với những hoàn cảnh khác nhau. Ai đúng ai sai, vĩnh viễn cũng không thể có đáp án.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn yên tĩnh ngồi chơi trò chơi điện thoại bên cạnh, anh ta cũng sắp rời khỏi rồi. Nghĩ đến sự chia lìa sắp tới, nghĩ đến đám nhóc mà mình ở chung sớm tối trong mấy tháng này đã sớm đường ai nấy đi, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên chùng xuống.
Trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt và lạnh lùng hơi nheo lại, giữa trán, mang thoe một tia u buồn và mỏi mệt không xóa đi được.
Thời gian vui sướng qua đi rất nhanh.
Sau khi vui vẻ, sẽ tránh không được sự biệt ly. Dưới tình cảnh này, Dung Thiếu Tuyệt nói chuyện mình sẽ ra nước ngoài. Triệu Nghị và Lãnh Tâm Nhiên đã sớm biết tin này, nên không hề thấy ngạc nhiên. Nhưng những người khác, vừa nghe đến chuyện vị vương bảo vệ họ ba năm muốn xuất ngoại, liền có vài nữ sinh khóc nấc lên.
Sau đó, không chỉ có nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng khóc theo, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Lãnh Tâm Nhiên chưa từng trải nghiệm cảnh chia ly với bạn học này, trên thực tế, kiếp trước quan hệ giữa cô và bạn học không hề thân mật. Tính cách cô vốn lạnh nhạt, bạn học có thể thân thiết với cô rất ít. Thậm chì lúc học đại học, phần lớn tiết học trên lớp cô đều không đi, chỉ có những lúc nhàn rỗi mới đi học vài tiết. Nhưng dù vậy, thành tích của cô vẫn cực kỳ xuất sắc, cái này, chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người thường. Người thường dù có bỏ ra mười phần sức lực, cũng chưa chắc có thể đạt được cái mà cô tùy ý làm. Sự tồn tại của cô trong trường giống như truyền kỳ vậy, gần như tất cả mọi người đều biết có một nữ sinh, không đi học bất kỳ tiết nào, nhưng thành tích tốt đến đáng sợ.
Chỉ cần bạn có đủ thực lực, quy tắc gì gì đó đều chỉ là thùng rỗng kêu to (có cũng như không). Giống như cô, bởi vì thành tích tốt, giáo viên và lãnh đạo trong trường đều nhắm một con mắt, mở một con mắt với cô, tự do hơn nhiều so với những học sinh khác.
Lúc Bắc Âu Hàn xuất ngoại, Lãnh Tâm Nhiên cũng không xuất hiện, thậm chí cô còn không hỏi thời gian hắn bay. Trên thực tế, trong lòng cô, Bắc Âu Hàn chỉ như một người cực kỳ xa lạ. Bắc Âu Hàn đi lần này, chính là triệt để biến mất khỏi cuộc sống của cô. Trong khoảng thời gian này, Lãnh Tâm Nhiên đã thông qua ám hiện mà liên hệ với Bertrand. Hơn nữa, còn nói ra chuyện muốn nhờ hắn giúp, Bertrand đáp ứng lời thỉnh cầu của cô, tuy nhiên cũng đưa ra yêu cầu, nếu biểu hiện của Dung Thiếu Tuyệt không vừa ý hắn, vậy thì hắn có thể tùy thời đá Dung Thiếu Tuyệt về nước. Điều kiện này Lãnh Tâm Nhiên đã đoán được từ trước, cho nên không chút do dự liền đáp ứng. Đó là một điều kiện rất bình thường, huống chi, nếu Dung Thiếu Tuyệt thực sự làm không được, cô cũng không còn mặt mũi nhờ Bertrand lần nữa. Điều khiến cho cô ngạc nhiên chính là, Bertrand cư nhiên lại biết chuyện cô đã chết. Vì vậy, cô đành dành ra thời gian giải thích quan hệ giữa mình và mình của kiếp trước. Đương nhiên cô sẽ không nói thật, cô chỉ nói mình là người mà Huyết sư cực kỳ tín nhiệm, dựa theo di ngôn của cô mà làm chuyện vô cùng quan trọng đối với cô. Tên tiếng Anh của Lãnh Tâm Nhiên là Bnendon, lấy từ tên viết tắt của cô và biệt danh Huyết sư, ý tứ gần giống như lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén).
"Bnendon là người phụ nữ tôi tán thưởng nhất, yêu cầu của cô ấy tôi nhất định sẽ đáp ứng."
Đây là câu trả lời của Bertrand.
Một tuần sau kỳ thi đại học, Dung Thiếu Tuyệt xuất ngoại.
Lúc anh ta ra phi trường, không chỉ có ông của anh ta và người trong nhà đến, Lãnh Tâm Nhiên đến, mà tất cả các học sinh lớp F cũng đến, không thiếu một ai, kể cả Thầy Thái chủ nhiệm lớp cũng có mặt. Cảnh này, không khác lắm so với cảnh minh tinh điện ảnh ra đường, dẫn đến sự kinh động thật lớn ở sân bay.
Trước lúc đăng ký, rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệt cũng nổi lên dũng khí làm chuyện mà anh muốn làm nhất nhưng vẫn không dám làm. Thừa dịp Lãnh Tâm Nhiên không để ý, tiến lên một tay ôm lấy cô, ngay khi cô đang cứng người thì thấp giọng nói: "Chờ mình, tối đa bốn năm, mình sẽ trở về!"
Hành động này của Dung Thiếu Tuyệt, không chỉ khiến cho Lãnh Tâm Nhiên mười phần ngạc nhiên, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đợi đến khi anh ta đi đăng ký rồi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên, suy đoán giữa họ có che giấu mối quan hệ mập mờ nào hay không. Trong đó, người quan tâm nhất, chính là Dung lão gia.
Khi tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, ông rất vừa lòng và tán thưởng Lãnh Tâm Nhiên. Giờ nhìn thấy cháu trai làm ra hành động vô cùng thân thiết như thế, liền dùng ánh mắt như nhìn cháu dâu nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thấy Lãnh Tâm Nhiên liếc mắt tới thì cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.
Hơn mười ngày sau, kết quả thi đại học đã có.
Sau khi có kết quả, học sinh trong trường bị hai tin tức làm cho chấn kinh.
Một là, trường bọn họ có người là Trạng Nguyên đứng đầu thành phố. Người này, đương nhiên là Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên là tin tức tốt, khiến cho hiệu trưởng Nghiêm Triều vui mừng đến nhảy dựng lên. Một thành phố đông người như vậy, Trạng Nguyên chỉ có một, hơn nữa vì không có phân khoa, nên không tồn tại cái gọi là Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên hay Trạng Nguyên khối khoa học xã hội, ở đây, Trạng Nguyên chỉ có một, là người đứng đầu cả thành phố! Mặc kệ là trường nào, chỉ cần có học sinh là Trạng Nguyên, sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho tất cả học sinh, trở thành Thánh địa học tập trong mắt cha mẹ học sinh.
So với tin Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên, tin còn lại đối với người bên ngoài là một tin không đáng nhắc tới, nhưng mà, trong mắt của những người trong trường này, so với tin Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên còn động trời hơn, không ai dám tin!
Lớp F, lớp F bị mọi người xem là đồ bỏ đi, trong cuộc thi lần này, đã lập nên một kỳ tích mới. Thành tích trung bình của lớp bọn họ, vượt qua cả lớp A tinh anh trong tinh anh, chân chính trở thành lớp đứng đầu!
Tin này, khiến cho toàn bộ trường học đều sôi sục.
Kỳ tích này, còn hy hữu hơn chuyện hỏa tinh đụng trái đất nữa.
F hơn A, cái lớp rác rưởi kia, cư nhiên lại vượt qua lớp A? Chuyện này, sao có thể?
Trong lớp F, trờ bỏ Trạng Nguyên Lãnh Tâm Nhiên, còn một học sinh được chọn đến học tại trường đại học Đại Đích tốt nhất nước. Đó chính là thiên tài máy tính Triệu Nghị, tuy thành tích thi của cậu ta không tốt lắm, không đủ điểm trúng tuyển Đại Đích, nhưng cậu ta lại là thiên tài máy tính, chinh phục được giáo viên tuyển sinh, cho ngoại lệ, đặc biệt thu nhận Triệu Nghị!
Lúc nghe được tin này, Triệu Nghi cao hứng đến mức hận không thể bay lên. Là Đại Đích, là trường đại học đứng đầu cả nước, là trường đại học tập trung tất cả giáo viên và nhân tài đứng đầu cả nước, là trường học trước kia có nghĩ cũng không nghĩ tới, cậu ta cư nhiên trúng tuyển rồi hả? Hơn nữa khi biết Lãnh Tâm Nhiên cũng học trường này, tâm tình của Triệu Nghị giống như được ngồi trực thăng vậy, mỗi ngày đều bay lơ lửng, mơ mơ hồ hồ, giống như nằm mộng vậy!
Học sinh lớp F, tất cả đều trúng tuyển đại học, tỉ lệ đậu đạt 100%. Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt đã xuất ngoại, thành tích của anh ta, cũng là đậu hai trường. So với trước kia, tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Thành tích tốt như vậy, khiến cho cả trường như bùng nổ, vượt qua cả chuyện Lãnh Tâm Nhiên đạt được danh hiệu Trạng Nguyên! Dù sao, Lãnh Tâm Nhiên cũng là người đạt giải nhất tất cả các môn trong kỳ thi toàn quốc, cũng là người đứng đầu cả nước, được danh hiệu Trạng Nguyên thật sự là quá bình thường rồi!
Nhưng thành tích của lớp F thì khác.
Trong cái trường lấy thành tích để phán xét mọi việc này, lớp F đã tạo nên kỳ tích, làm lung lay tư tưởng vốn có trước nay trong trường. Đồ bỏ đi, cũng có thể biến thành người mới! Thành tích tốt, không phải vạn nắng Cho dù tất cả mọi người trong lớp F đều là đồ bỏ đi, cũng có thể dùng nỗ lực của chính mình, tạo ra thành tích còn sáng chói hơn cả lớp A!
Tin tức này, người cao hứng nhất chính là người được cử đi thay đổi chế độ trong trường Nghiêm Triều. Ba ngày sau khi có kết quả thi đại học, ông ta liền công bố nội quy mới chế độ chia lớp mới của trường. Vẫn dựa theo thành tích để chia lớp, nhưng điều khác là, có thêm lớp năng khiếu, học sinh giỏi được chia đều cho mỗi lớp. Chủ nhiệm lớp, đều được tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, phải là những giáo viên chân chính suy nghĩ cho học sinh, không lấy thành tích xét đoán mọi thứ.
Mà thầy Thái chủ nhiệm lớp F, cũng được chọn. Trong lúc chọn lựa, ông vẫn chọn làm chủ nhiệm lớp F. Chẳng qua là lúc này, lớp F không còn là lớp bỏ đi, ở lớp này, học sinh có đủ các sở trường khác nhau, còn có tấm gương sáng tạo kỳ tích, là một lớp học vô cùng đặc biệt!
Kết thúc này xem như tất cả đều vui vẻ, khoảng thời gian sau khi nữ vương hắc đạo Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh làm học sinh trung học chính thức kết thúc. Mà tiếp theo, chính là thời khắc cô đi đến thành phố A, làm rung chuyển đất trời, tạo ra huy hoàng, thực hiện giấc mộng của chính mình rồi!
Mặt khác, lần thi đại học này, còn có một chuyện bị người khác xem nhẹ, Giang Sảng luôn tự cao không xem ai ra gì của lớp A kia, thi rớt rồi! Không phải không thi được điểm cao, mà là chân chính thi rớt, cả hai nguyện vọng đều không thể đạt tới. Thành tích như vậy, không chỉ là người đứng bét của lớp A, mà còn đứng bét toàn trường.
Quả nhiên, giống như Lãnh Tâm Nhiên đã nói trước kia, làm việc hồ đồ, luôn luôn phải trả giá!
. . . . .
"Không nghĩ tới, Thẩm Quân tôi còn có thể trở về!"
Từ trên xe bước xuống, nhìn toàn cảnh quen thuộc mà xa lạ chung quanh, Thẩm Quân có cảm giác như đã trải qua mấy đời vậy.
Mấy tháng trước, anh vẫn còn là ông hoàng thương trường được mọi người để ý, hăng hái, phong quanh tột đỉnh. Nhưng mà, ngay tại thời khắc anh đang ở đỉnh cao danh vọng đó, anh đã gặp phải đả kích vô cùng lớn. Nhưng quả thật trời khôn tuyệt đường con người, anh, Thẩm Quân, đã trở lại! Mà lần này, anh sẽ lại trình diễn thần thoại thương trường một lần nữa, tạo ra huy hoàng còn chói mắt hơn nữa.
Diện mạo của Thẩm Quân tuấn tú, lịch sự, toàn thân tản mát ra một loại khí tức cao quý. Người đàn ông như vậy cho dù xuất hiện ở đâu, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Hơn nữa anh còn đi trên một chiếc xe sang trọng, lại càng giống như nam châm thu hút ánh mắt của mọi người.
Những phụ nữ xung quanh, đều dùng loại ánh mắt chảy nước miếng nhìn Thẩm Quân đang đứng cạnh xe.
Thẩm Quân đã sớm hình thành thói quen bị người khác nhìn ngó, tháo mắt kính xuống, cực kỳ bình tình quét mắt một vòng. Sau đó mới xoay người đi về phía bên kia xe, dưới ánh mắt không dám tin của mọi người cúi người xuống, dùng tư thế kính cẩn mở cửa ngênh đón người trong xe.
"Trời ơi! Một người đàn ông cực phẩm đẹp trai như thế lại là người hầu sao?"
Trong đầu mọi người đều hiện lên ý nghĩ không dám tin.
Bộ dáng và cách ăn mặc đều như kẻ có tiền, lạ là lái xe? Người trên xe kia còn cực phẩm thế nào nữa đây?
Mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh đều không nhịn được dừng bước, chờ mong sự xuất hiện của người trên xa. Trên thực tế, tại thành phố A, xe nổi tiếng có rất nhiều. Chẳng qua trai đẹp lái xe sang trọng lại rất ít, đa số những người lái xe sang, đều là cực phẩm mặt già bụng phệ, đẹp trai hiếm thấy như lúc này, càng trở nên hiếm lạ.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, một cái chân bước ra.
Khiến cho mọi người thất vọng chính là, chân của người nọ, chỉ mang một đôi giày Nike bình thường. Dựa theo kích cỡ giày, hẳn là nữ.
Tuy thấy thất vọng, nhưng lòng hiếu kỳ của con người lại vô cùng lớn, tất cả mọi người vẫn ôm cây chờ đợi sự xuất hiện của người trên xe.
"Ha........."
"Trời........"
Đến khi người trên xe rốt cuộc lộ ra diện mạo, quần chúng vây xem nhất loạt phát ra thanh âm thất vọng thổn thức.
Không phải trai đẹp còn chưa nói, tốt xấu gì cũng nên là mỹ nữ mới đúng chứ. Nhưng mà, cái người được mỹ nam hầu hạ bước xuống xe kia, chỉ là một cô bé gầy gầy nhỏ nhỏ, nhìn dáng người, đoán chừng còn chưa trưởng thành nữa.
Hiện thực vô cùng tàn khốc, mọi người thổn thức, tỏ ra tiếc hận cho vị trai đẹp kia, không tiếp tục nhìn nữa, trong phút chốc đường phố khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.
"Tiểu thư."
Cảm giác được sự thay đổi của những ánh mắt xung quanh, Thẩm Quân vẫn không thấy vui vẻ chút nào. Hoàn cảnh nghèo túng, xấu hổ anh cũng đã từng trải qua, nếu không nhờ có cô, chỉ sợ anh đã sớm trở thành cô hồn dã quỷ, sao còn có cơ hội trở lại thành phố mà anh quen thuộc nhất này?
Lãnh Tâm Nhiên ăn mặc rất đơn giản, áo tay ngắn, quần short, trên chân mang một đôi giày trắng, nhưng chính vì ăn mặc đơn giản như thế, nên dáng người lộ ra rất rõ. Mấy tháng sau khi trọng sinh, có thể là kết quả của việc thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, thân xác vốn chỉ cao 1m60 giờ đã lên được 1m65, và có xu hướng tiếp tục cao lên. Đây là kết quả mà Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ mong chờ, so với chiều cao kiếp trước của cô, 1m60 thật sự quá lùn, giống như tiểu đậu đỏ vậy. Thân hình cô cân đối, hai chân vừa dài vừa nhỏ, lộ ra dưới chiếc quần short, mang theo nụ cười khẽ vô cùng gợi cảm. Chiếc áo thun ngắn tay ôm sát thân người, lộ và vòng eo mảnh khảnh và vùng ngực hơi nhô lên.
Bởi vì cực kỳ chú ý khâu dinh dưỡng và bảo dưỡng, nên hiện tại làn da của Lãnh Tâm Nhiên trắng mịn như sữa, khác xa so với làn da trắng xanh không chút máu lúc vừa trọng sinh. Hơn nữa, dung mạo của cô càng động lòng người, hai trong mắt đen láy mà trong suốt, vừa lạnh lùng, vừa thanh thuần, thành thục, mang theo vẻ mê hoặc vô cùng khác biệt.
"Là nơi này sao?"
Khác với một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên trầm thấp, mang theo nét khiêu gợi.
"Đúng vậy, trước đây tôi đã nhìn trúng nơi này, chỉ là lúc ấy quá bận rộn nên chưa ra tay thôi. Nếu 'điêu tỷ' (chị giá gian xảo) muốn mở công ty ở thành phố A, tôi cảm thấy nơi này là lựa chọn rất tốt."
Đối với chuyện kinh doanh, Thẩm Quân luôn có vẻ đặc biệt tự tin. Lãnh Tâm Nhiên nhìn bốn phía, cô rất tin tưởng ánh mắt của Thẩm Quân. Nơi này, ngay sát trung tâm thành phố, xem như là một đoạn đường phồn hoa. Quan trọng nhất là, nó cùng gần sát các trường Đại học, mà điều này, chính là nguyên nhân chủ yếu Thẩm Quân nhìn trúng nó.
"Bên này ngay sát khu đại học. Hiện giờ mức độ tiêu tiền của sinh viên ngày càng cao, tuy không bằng những người đã đi làm, nhưng lại hơn rất nhiều người, hơn nữa, cũng xa xỉ hơn những người bình thường rất nhiều. Dựa theo điều tra trước đây của tôi, trong khu đại học có bốn trường dành cho quý tộc, học sinh trong đó, không giàu thì quý, số tiền chi tiêu lại càng kinh người. Cho nên mục tiêu lần này, chủ yếu là nhắm vào học sinh. Bây giờ có rất nhiều chỗ nhằm vào các nơi tiêu xài của học sinh, sinh viên, tôi muốn đề xướng một hướng mới, hơn nữa, còn muốn phát triển nó thành mạng lưới xuyên cả nước. Đây là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của tôi."
Thẩm Quân đi bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, vừa đi vừa giới thiệu. Anh cho rằng đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên tới thành phố A, còn xa lạ với nơi đây. Anh không biết, xét về sự quen thuộc với thành phố A, Lãnh Tâm Nhiên còn muốn vượt qua cả anh. Dù sau, cô lớn lên ở đây từ nhỏ, trong quá trình phát triển ở Diêm Môn đã từng không dưới một lần đi bôn ba ở khắp nơi trong thành phố. Bất quá, địa điểm này, lúc trước quả thật cô không chú ý tới.
Hiện tại đa số mọi người đều cho rằng người đi làm là những người tiêu xài xa xỉ nhất, cho nên chủ yếu đều nhằm vào bọn họ. Nơi này tuy ngay sát trung tâm thành phố, nhưng những công ty chung quanh lại không nhiều, về điểm này, ở thành phố A còn rất nhiều nơi tốt hơn nơi này. Nhưng mà, thay đổi suy nghĩ một chút, nếu xét từ góc độ của học sinh, sinh viên, thì quả thật đây là một lựa chọn không sai.
Những trường học bây giờ, đều thích xây dựng ở vùng ngoại thành cách trung tâm thành phố một khoảng. Ở những nơi này, không chỉ có giá đất hợp lý, mà những sự cố phát sinh khi lưu thông xe cộ cũng rất thấp, đối với trường học mà nói, luôn là sự lựa chọn an toàn.
"Việc này tôi không hiểu lắm, anh nghĩ thế nào thì làm thế đấy đi, dù sau toàn bộ gia sản của tôi cũng đã giao cho anh rồi."
Nghe xong kế hoạch của Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên dừng bước, nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi, đây là nguyên tắc hành sự của cô. Cô đã chọn Thẩm Quân, vậy thì cô sẽ toàn tâm toàn ý tín nhiệm anh ta. Có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cấp dưới, cũng là kỹ năng tối ưu mà lãnh đạo cần học tâm.
Đương nhiên là Thẩm Quân vô cùng cảm động. Thẩm Quân cũng là lãnh đạo, nên biết quyết định của Lãnh Tâm Nhiên mang theo rất nhiều nguy hiểm. Lòng người khó dò, trải qua sự kiện lần trước, anh lại càng không dám tin tưởng người khác, ngay cả người mình yêu nhất cũng có thể phản bội mình, huống chi là người khác? Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh. Sự tín nhiệm đó, là động lực cho anh tiến lên, cũng khiến anh vô cùng tin tưởng vào tương lai. Quan trọng hơn là, anh quyết tâm sẽ hết mình giúp đỡ Lãnh Tâm Nhiên thực hiện mục tiêu của cô.
"Đúng rồi, tôi rất có hứng thú với việc kinh doanh phòng tập thể hình, nếu anh đã làm xong việc này rồi, anh có thể suy xét đến chuyện mở phòng tập thể hình."
Trở lại xe, Lãnh Tâm Nhiên nhở tới kế hoạch tiếp theo của mình, quay đầu nói với Thẩm Quân.
Thẩm Quân gật đầu đáp ứng.
"Tôi nói mở phòng tập thể hình, không phải giống như các phòng tập thể hình khác, mà là dạng có thể kết hợp giữa rèn luyện và huấn luyện thành một. Ví dụ như dạng huấn luyện trong rừng nhiệt đới gì gì đó, chuyện này, tôi nghĩ sẽ thu hút rất nhiều người."
Rốt cuộc cũng đặt chân đến nơi quen thuộc, hơn nữa, ở đây, cô còn từ từ triển khai kế hoạch của mình, từng bước thực hiện mục tiêu, loại cảm giác này, rất tuyệt diệu, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cô lộ ra nụ cười.
Thẩm Quân vẫn lại gật đầu.
Lãnh Tâm Nhiên ở trong căn nhà Thẩm Quân đã mua trước đó, không lớn, nhưng đủ cho cô ở. Thẩm Quân ở cách vách, cực kỳ thuận tiện. Quan trọng nhất là, nơi này cách trường rất gần. Cho dù nói thế nào, thân phận hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên vẫn chỉ là học sinh, chuyện học vẫn rất quan trọng.
Nằm trên giường, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tuy trải qua một ngày mệt mỏi, vừa ngồi máy bay còn phải đi thăm dò địa điểm gì gì đó, thân thể mệt chết đi được, nhưng tinh thần lại rất tốt. Cảm giác tiến gần đến mục tiêu khiến cô cảm thấy rất hưng phấn, ở thành phố này, cô tìm được cái cảm giác thuộc về mà mình thiếu hụt đã lâu.
Trong kỳ nghỉ hè này, cô có rất nhiều chuyện phải làm.
Thẩm Quân muốn nhanh chóng mở công ty, tuy cô lại không quá am hiểu chuyện này, nhưng có một số lúc vẫn cần phải ra mặt, dù sao, cô mới là ông chủ chân chính.
Mặc khác, cô còn có chuyện riêng phải làm. Cô muốn bắt tay điều tra chuyện nội gián, cuối cùng cũng trở lại thành phố này, đi đến phạm vi thế lực của Diêm Môn, muốn điều tra chuyện gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Tiếp theo, chính là rèn luyện thân thể nâng cao thực lực bản thân. Những con đường cô phải đi sau này đều không tầm thường, cho nên, hiện giờ chuyện cô cần phải làm là mau chóng mạnh lên. Nhiều thêm một phần lực, sẽ nhiều thêm một phần an toàn. Tuy thế giới hiện tại này, chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được, cô có thể bỏ tiền mướn bảo tiêu đủ mạnh để bảo vệ mình, nhưng chung quy vẫn không phải thực lực của mình, không cho cô cảm giác an toàn. Huống hồ, cô vẫn luôn tin tưởng, cầu người không bằng cầu mình. Gặp những chuyện quan trọng, bất luận kỷ nào cũng không đáng tin cậy bằng mình!
Trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi sức, sáng sớm hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân liền tách ra mỗi người làm việc riêng của mình.
Thẩm Quân cho rằng Lãnh Tâm Nhiên ra ngoài là để đi dạo phố. Trong lòng anh, vị tiểu thư mà anh vô cùng tôn kính này, mặc dù có nhiều chỗ không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái chưa trưởng thành, đến một nơi xa lạ việc muốn làm nhất đương nhiên là đi dạo phố mua sắm rồi.
Khác với dự đoán của Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên đi mua một chiếc xe đạp, cô quyết định sau này cô phải tự đạp xe đi những nơi mình muốn. Đạp xe tuy là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu mỗi ngày kiên trì, thì rất có lợi trong việc rèn luyện thể lực phần chân. Thời gian của cô rất gấp, cô gần phải tranh thủ giành giật từng giây từng phút.
Đây cùng là nguyên nhân cô từ chối chuyện Thẩm Quân giúp cô mua xe.
Ngồi lên xe đạp, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đi về phía phòng tập thể hình cô rất quen thuộc trước kia. Phòng tập thể hình cách nơi cô ở một khoảng khá xa, cô đạp xe gần một giờ mới đến. Một giờ vận động này, khiến cho sắc mặt của cô trở nên hồng hào, tuy chân hơi mỏi, nhưng tinh thần rất tốt.
Dựng xe xong, Lãnh Tâm Nhiên mang túi xách đây cửa tiến vào phòng tập có tên "Long Hồn". Phòng tập thể hình này rất lớn, lầu hai và lầu ba đều là nơi tập thể hình, có chuyên viên huấn luyện từ nước ngoài. Trừ bỏ điều này, ở trên lầu còn có mục huấn luyện rất kích thích. Chẳng qua, những nơi thế này, trừ phi là khách quen, người bình thường không thể vào.
Lãnh Tâm Nhiên biết chiều cao của mình không tốt, tuy cô muốn thứ sức với những hạng mục huấn luyện hấp dẫn ở trên lầu nhưng cô vẫn có thể nhận ra được điều gì là quan trọng nhất với mình. Những chuyện này, đối với cô lúc này là quá mức. Trước hết cô phải huấn luyện bản thân để một mức độ đủ mạnh, từng bước từng bước mới có thể đạt đến trình độ của mình ở kiếp trước.
Bên trong cực kỳ náo nhiệt, không ít người đăng ký xong thì lên lầu. Trên bàn đăng ký có năm người, để tiếp đãi những khách hàng khác nhau.
Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng đến trước mặt một tiếp tân có cách ăn mặc và trang điểm không thua gì minh tinh điện ảnh trên tivi. Cô tiếp tân đang lắc mông đứng ở xa kia khi thấy cô đi tới thì ngẩn người. Lãnh Tâm Nhiên không chút hứng thú với cái nhìn của cô ta, việc cô quan tâm nhất hiện giờ là nhanh chóng đăng ký sau đó mắt đầu một ngày luyện tập của mình.