Ông ta vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau lại lăn lộn trên giang hồ một thời gian dài, cho đến khi ông ta trở thành quản lý của Long Hồn đã sớm tu luyện được vinh nhục không kinh, càng trở nên thâm trầm nguy hiểm.
Lãnh Tâm Nhiên chính là nhìn đúng điểm ấy, chỉ có nguy hiểm mới có thể khiến cho người ta chân chính trở nên cường đại.
Ánh mắt đen hơi nheo lại, cất giấu tinh quang và hàn khí. Mắt không chuyển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, điều chỉnh hơi thở theo hô hấp của đối phương, đến khi cô tìm được tần suất thích hợp, liền động thủ không chút do dự.
Trong mắt Tôn Hồng hiện lên tinh quang, sau khi thấy động tác của Lãnh Tâm Nhiên thì cũng hành động.
Hiệp một, hai người chạm trán, trong khoảng khắc khi va chạm, trong lòng Tôn Hồng cả kinh, ông ta phát hiện mình vẫn luôn coi thường cô gái nhỏ trước mắt này. Thực lực của cô, so với lúc trước, không biết đã mạnh hơn biết bao lần. Phát hiện này, khiến cho trong lòng ông ta mơ hồ xuất hiện một dự cảm bất an, hơn nữa dự cảm này càng lúc càng rõ.
. . . . .
Dạ Mộc Thần phát hiện tâm trạng người bên cạnh đang rất tốt.
Bởi vì, từ lúc vừa gặp đến giờ, cô vẫn luôn cười. Tuy mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong cặp mắt đen kia, lại mang theo ý cười nhợt nhạt. Điều này nói cho anh biết, hiện tại cô đang rất vui.
Khép tập tài liệu lại, Dạ Mộc Thần nghiêng đầu: "Hôm nay vui vẻ thế, xảy ra chuyện gì sao?"
Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu lục kia, theo bản năng nháy mắt vài cái.
Dạ Mộc Thần nở nụ cười, đưa tay sờ lên đôi mắt giống cô như đúc kia, trong mắt đầy vẻ ôn nhu say lòng người: "Ánh mắt của em nói cho anh biết, em đang rất vui. Từ lúc vừa gặp đến giờ em vẫn luôn cười. Rất hiển nhiên, em không phải vì anh nên mới thế, vậy thì, nói cho anh biết, chuyện gì khiến em vui thế?"
Lãnh Tâm Nhiên không nghĩ tới anh vẫn nhạy cảm như thế, có thể nhận thấy sự biến hóa cảm xúc của mình. Gần đây cô luôn vì chuyện này mà rối rắm không thôi, giờ thấy anh hỏi nhưng cũng không tìm cách giấu giếm, mà thành thật nói: "Hôm này đánh với Tôn Hồng một trận, em thắng. Em nghĩ, có phải về sau không cần đến Long Hồn nữa không."
Dạ Mộc Thần có chút không biết làm sao. Nhiên của anh a, bình thường là một người thông minh lanh lợi như thế, sao khi ở trước mặt mình liền trở nên ngốc như thế chứ? Rõ ràng là không được tự nhiên không muốn nhận lại nhau, nhưng mỗi lần ở trước mặt anh đều không hề che giấu. Sao cô không nghĩ đến, mình chỉ là một học sinh trung học, việc mình làm quái dị biết chừng nào, kinh hãi thế tục biết chừng nào? Chính là vì hiểu tính cách của cô, nên mới chuẩn bị cho cô một tấm thẻ kim cương ở Long Hồn. Nhưng đứa ngốc này một chút kỳ quái cũng không thấy, cứ thuận tay mà dùng không có bất kỳ áp lực nào, giống y như anh đoán. Anh nên bất đắc dĩ hay nên vui mừng đây?
"Em đó!"
Nghĩ như vậy, Dạ Mộc Thần bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ mái tóc dài của Lãnh Tâm Nhiên, không nói gì.
Lãnh Tâm Nhiên có chút bất mãn dẩu môi lên: "Em đang bàn bạc chuyện với anh mà. Là anh kêu em nói, em nói anh lại làm bộ dạng này, thật sự là...."
Cô rất muốn cãi nhau một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt đang cười kia thì cái gì cũng không nói được, chỉ có thể kiêu ngạo hất mặt qua một bên.
"Vẫn là nên đi đi, những vũ khí lạnh của Long Hồn em còn chưa dùng qua mà. Nhưng mà phía anh cũng có một kế hoạch, gần đây bộ đội đặc chủng ở Vân Nam có tổ chức huấn luyện trong rừng, anh định ghi danh cho em, để em tham gia huấn luyện chung với những bộ đội đặc chủng này, em muốn đi không?"
Long Hồn thì muốn đến lúc nào cũng được, nhưng huấn luyện của bộ đội đặc chủng do quốc gia sắp xếp này thì không. Ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên liền sáng lên, không từ chối mà trực tiếp gật đầu: "Được, em muốn đi. Dù sao Long Hồn lúc nào đến cũng được."
"Được. Vậy ngày mai lên đường. Có lẽ là liên tục trong một tháng, sau khi kết thúc điều chỉnh lại thời gian một chút, vừa vặn đến khai giảng của các em. Một tháng này, em sẽ thu hoạch được rất nhiều. Anh sẽ nói với những người bên quân đội, để em tiếp nhận huấn luyện ngang với bọn họ, không có đãi ngộ đặc biệt. Trong lúc huấn luyện hoặc trên đường diễn tập, một khi đã từ bỏ, sẽ lập tức bị đuổi về, không có cơ hội thứ hai. Mặt khác, lần huấn luyện này là cơ mật quốc gia, không thể tiết lộ cho bên ngoài, cho nên lúc em có dặc dò người khác lúc rời khỏi thì nhớ chú ý."
Sau khi biết quân đội có đợt huấn luyện trong rừng, Dạ Mộc Thần đã bắt đầu lên kế hoạch lấy một vé rồi. Rất hiển nhiên, bên quân đội vẫn nể mặt của anh, đối phương đồng ý yêu cầu của anh. Bất quả lúc nghe anh nói không tiếp nhận đãi ngộ đặc biệt thì lại thấy kinh ngạc. Bất quá, anh nghĩ, Nhiên sẽ khiến bọn họ phải ngạc nhiên. Dưới sự dẫn dắt như vậy, nhóm bộ đội đặc chủng này sẽ có được thu hoạch không tưởng.
Tuy Dạ Mộc Thần nói rất đơn giản, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện lần này khẳng định có rất nhiều trắc trở. Tuy thân phận của anh không bình thường, nhưng người kia kêu anh tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện trong quân đội, giờ lại vì mình mà làm trái lại mệnh lệnh của người nọ, phần tình nghĩa này, sao cô có thể không cảm động?
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, cũng không kích động chớp chớp đôi mắt ngập nước nói: "Cảm ơn anh, em rất cảm động." gì gì đó. Mà chỉ âm thầm thề, tuyệt đối phải mạnh lên, không để cho anh mất mặt!
"Được, không cần có áp lực quá lớn, anh tin em!"
Dạ Mộc Thần nhẹ cười, vẻ mặt rất nhẹ nhàng. Nhiên của anh, mặc kệ ở đâu đều là một nữ vương cao ngạo, chỉ là một huấn luyện nho nhỏ của bộ đội đặc chủng mà thôi, tuyệt đối không làm khó được cô.
Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy đoán bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) Sao anh lại biết làm sao để tốt cho cô, mà còn là việc cô vừa vặn muốn làm, chẳng lẽ, anh đã phát hiện được gì rồi sao?
Bất quá suy đoán này, rất nhanh đã bị sự trốn tránh của bản thân vứt ra khỏi đầu.
"Thẩm Quân, tôi muốn ra ngoài, đại khái khoảng một tháng, trước khi nhập học sẽ về. Chuyện ở công ty đều giao cho anh rồi."
Trở lại nhà, Lãnh Tâm Nhiên gõ cánh cửa cách vách, nói chuyện với Thẩm Quân, nhắn lại chuyện kế tiếp.
Thẩm Quân đã sớm bị những bí mật trên người Lãnh Tâm Nhiên biến thành vô cảm, hiện tại nghe cô đột nhiên nói thế cũng chỉ bình tĩnh 'ừ' một tiếng, không hề có phản ứng nào khác.
Dù sao vị lãnh đạo hiện tại này của anh, tuyệt đối không thể dùng tư tưởng của người bình thường để lý giải cô.
Bạn nghĩ xem, có người nào đi đến một thành phố mới, không đi dạo phố không đi chơi gì gì đó, mà chuyện đầu tiên làm lại là đi đến phòng tập thể hình chứ? Mà còn là gió mặc gió, mưa mặt mưa mỗi ngày báo danh đúng giờ, không vắng mặt một ngày nào. Cho dù là những người đàn ông muốn cấp bách biến đổi dáng người, cũng không có ý chí lớn như thế. Huống chi, cô còn là một cô gái vị thành niên?
Tiếp xúc một thời gian dài như thế, Thẩm Quân đã sớm biết, ông chủ này của mình, năm nay mới mười bảy tuổi, còn nửa năm nữa mới được mười tám tuổi. Một đứa nhỏ như thế, mỗi ngày đều làm chuyện người lớn không làm được, cứ như thế, anh nghĩ bản thân mình không muốn vô cảm cũng không được.
Phản ứng lạnh nhạt của Thẩm Quân khiến cho Lãnh Tâm Nhiên có chút bi thương.
Bị Dạ Mộc Thần sủng đến mức càng ngày càng kiêu ngạo, cô căn bản không phát hiện được thay đổi của mình, ngược lại bất mãn vểnh môi: "Tôi phải đi lâu như thế, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao?"
Khóe miệng Thẩm Quân giật giật. Lo lắng cho cô, không bằng lo lắng cho mình còn thực tế hơn. Thẩm Quân tuyệt đối tin tưởng, nếu mính và cô cùng đi ra ngoài, hệ số gặp nguy hiểm của mình tuyệt đối cao hơn cô rất nhiều. Tiểu Quái Vật này, còn cần phải lo lắng sao? Lãnh Tâm Nhiên đã sớm xem Thẩm Quân là người trong nhà, huống hồ hiện tại cô có thể nói là sống nương tựa với Thẩm Quân. Thẩm Quân không có người thân, cô cũng không có, thậm chí còn ở cách vách, quan hệ chặt chẽ như thế, sao anh ta lại không bày tỏ sự quan tâm với mình chút nào thế?
Sau khi trọng sinh, nữ vương cao ngạo của giới hắc đạo, không chỉ nhỏ đi về tuổi tác rồi. Rất nhiều khi, thậm chí còn biểu hiện một chút tính tùy hứng của đứa trẻ. Chẳng qua những thứ này, cô không ý thức được mà thôi.
"Lo lắng, đương nhiên lo lắng, vạn phần lo lắng. Bất quá tôi nghĩ, nếu Tâm Nhiên cô quyết định ra ngoài, chắc chắn đã có kế hoạch hoàn hảo. Tôi tuyệt đối tin tưởng cô, cũng rất tin tưởng khả năng của cô, vì không muốn cô có áp lực tâm lý, cho nên không biểu hiện sự lo lắng ra ngoài thôi."
Vẻ mặt Thẩm Quân chân thành nói. Lãnh Tâm Nhiên dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh tin, hiển nhiên là không tin.
Tuy nhiên, sau khi quanh co một hồi, rốt cuộc cô vẫn dặn dò Thẩm Quân rõ ràng mọi thứ. Bất quá, dựa theo lời dặn của Dạ Mộc Thần, cô không nói ra mục đích chuyến đi lần này của mình, chỉ nói khi nhập học sẽ trở lại.
Rạng sáng ngày thứ hai, Dạ Mộc Thần được Dạ Mộc Thần tự mình đưa ra khỏi thành phố A, ngồi lên phi cơ riêng của anh.
Phô trương như thế, tuyệt đối không phải người bình thường có thể hưởng thụ được.
Phi cơ hạ cách, sau đó đổi sang xe, đường núi gập ghềnh, xóc nảy không ngừng, cho đến khi đến được trụ sở huấn luyện, trên mặt Lãnh Tâm Nhiên đã lộ ra một tia mệt mỏi. Tuy cô có ý chí kiên định, nhưng dù sau thân thể vẫn còn là vị thành niên, ngồi xe tiêu hao rất nhiều thể lực, đặc biệt là đường lên núi không ngừng uốn éo mười tám đoạn cong, càng khiến cho cô bị giày vò không thôi.
Vô cùng xoắn xuýt, nhìn người đang mê man trong lòng, khóe miệng Dạ Mộc Thần giật giật từng cái, Lãnh Tâm Nhiên mạnh mẽ thế mà lại bị say xe?
Bình thường không có biểu hiện đặc thù này, nhưng sau nửa giờ ngồi xe thì sắc mặt bắt đầu trắng bệch, ba giờ sau, khi lộ trình kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên đã chẳng thèm quan tâm đến hình tượng nữa, dựa vào lòng Dạ Mộc Thần, như một con mèo nhỏ yếu ớt, đáng thương tội nghiệp.
Nói ra, diện mạo bên ngoài hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên đã thay đổi vô cùng rõ ràng.
Trước kia chỉ có thể xem như thanh tú, sắc mặt tái nhợt, làn da thâm đen. Nhưng mà hiện tại, làm da vừa trắng vừa mềm như có thể nặn ra nước, đôi mắt vừa tròn vừa đen, lông mi dài, tản mát ra hơi thở vừa thanh thuần vừa lạnh nhạt. Đôi môi anh đào đỏ mọng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể cắn một cái. Cô bây giờ, ngũ quan tinh xảo, phối hợp với khí chất mất hồn, so với Nhiên háo sắc trước kia, cách biệt một trời một vực. Tuy vẫn kém so với hình tượng vưu vật của kiếp trước, nhưng khí chất vừa thanh thuần vừa quyến rũ của hiện tại, lại càng tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Nhìn người đang ngủ không chút phòng bị trong lòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mộc Thần lộ ra nụ cười sủng nịch. Nhiên của anh, bãn lĩnh luốn lớn như vậy, biến cái không thể thành có thể, trong mắt cô, không có chuyện gì là không thể. Anh đã từng nhìn thấy hình của thân thể này trước kia, chỉ là một nữ sinh phổ thông bình thường, đứng giữa đám người không có chút thu hút nào. Nhưng cô bây giờ, chói sáng lóa mắt, không chỉ diện mạo ngày càng trở nên tinh xảo tuyệt mỹ, mà còn cả khí chất độc đáo nữa, khiến cho cô dù đứng ở đâu đều lập tức trở thành tiêu điểm, khiến cho ánh mắt cũng mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn. Đây là Nhiên của anh, mặc kệ ở nơi nào cũng là nữ vương cao ngạo!
Ninh Trí Viễn nhìn Dạ Mộc Thần bên cạnh đang lộ ra khuôn mặt sủng nịch thâm tình, lại nhìn cô gái đang ngủ không chút phòng bị trong lòng anh, thầm thở dài trong lòng. Cậu biết tâm lý phòng bị của người này, nếu không phải hoàn toàn tín nhiệm thiếu gia, tuyệt đối cô sẽ không ngủ ngon như thế. Không phải là cậu không nghĩ muốn thiếu gia được hạnh phúc, chỉ là, nghĩ đến người vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trước kia, tâm tình liền trở nên cực kỳ phức tạp.
Người phụ trách đợt huấn luyện lần này là Trần Anh, cũng là thiếu tá, năm nay 35 tuổi. Với tuổi của anh ta mà có thể đạt đến vị trí thiếu tá quả thật không hề dễ dàng, cũng là dựa vào bản lãnh thực sự mà leo lên. Yêu cầu của anh ta với binh lính rất nghiêm khắc, đặc biệt không thích những người có chỗ dựa. Khi biết trung đội tham gia huấn luyện lần này có nhiều người không phải người trong quân đội, anh ta đã thấy mất hứng rồi. Theo ý anh ta, những người dựa vào quan hệ, trên cơ bản đều là những kẻ được nuông chiều từ bé, tới nơi này chỉ là nhất thời tùy hứng muốn chơi đùa mà thôi.
Nhưng mà, bởi vì cấp trên đã truyền đạt mệnh lệnh, anh ta không thể từ chối, chỉ có thể cố chịu đựng.
Lúc nhìn thấy ba người bước từ trên xe xuống, Trần Anh liếc mắt một cái liền nhắm vào Dạ Mộc Thần đi phía trước. Bất quá khi nhìn thấy trong lòng anh đang ôm một cô gái thì mặt liền trầm xuống. Một người tới tham gia huấn luyện còn mang theo phụ nữ, nhìn thế nào cũng thấy không thể chịu được khổ.
Tóm lại, anh ta mười phần bất mãn với những kẻ đi bằng cửa sau, ấn tượng cũng trực tiếp rơi xuống đến đáy cốc.
Nhưng cho dù có bất mãn thế nào, vẫn phải làm việc. Anh ta nhất định phải để cho những kẻ ỷ vào gia thế không biết trời cao đất rộng là gì này biết, nơi này không giống những nơi khác, ở đây, nhất định phải tuân theo nguyên tắc, không quan tâm thân phận của anh là gì!
"Tôi là thiếu tướng Trần Anh người phụ trách lần này, hoanh nghênh tới đơn vị bộ đội 38." Trần Anh tiến lên, đứng trước mặt Dạ Mộc Thần tự giới thiệu.
Dạ Mộc Thần không mở miệng, mà là Ninh Trí Viễn bên cạnh nói: "Chào Trần thiếu tá, vị này là Dạ thiếu của chúng tôi, tôi là cận vệ của Dạ thiếu, Ninh Trí Viễn."
Mặt Trần Anh đen lại. Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tự cao tự đại như thế trước mặt anh ta, nhưng mà không đợi anh ta mở miệng liền nghe được một thanh âm trầm thấp: "Khi nào thì huấn luyện bắt đầu?"
Theo tiếng nhìn lại, phát hiện chính là người đàn ông trẻ tuổi đang ôm phụ nữ kia. Lúc này Trần Anh mới phát hiện, ánh mắt anh có màu lục. Mà trong lòng anh, căn bản không phải là phụ nữ gì cả, mà là một cô gái chưa trưởng thành. Chẳng qua là sắc mặt của cô gái nhỏ kia tái nhợt, giống như bị bệnh, lúc này đang ngủ say.
"Ngày mai. Khi huấn luyện bắt đầu thì người nào không đủ sức phải rời khỏi trại huấn luyện, nếu không cứ xem như bỏ cuộc mà xử lý. Một khi đã bỏ cuộc, thì phải lập tức rời khỏi đây. Mặc khác, trừ bỏ tham gia huấn luyện, những người không có liên quan trước đêm nay phải rời khỏi trại huấn luyện."
Trần Anh lạnh mặt nói.
Dạ Mộc Thần gật gật đầu, không hề cảm thấy bất ngờ. Những quy tắc này, anh đều đã biết rõ. Hơn nữa, anh cũng không định ở lại đây, lần này chỉ là đưa Nhiên đến thôi.
"Trước để tôi đưa cô ấy đi nghỉ đã, lát nữa tôi sẽ tìm thiếu tá để bàn chuyện huấn luyện."
Trần Anh tức giận đến mức thiếu chút nữa thì bạo phát. Nhưng vì quan tâm đến hình tượng nên cố nhịn xuống, chỉ là ánh mắt trở nên cô cùng hung ác: tới đây rồi vẫn còn tự cao tự đại, xem mấy ngày nữa anh làm thế nào kêu cha gọi mẹ!
"Cái gì?"
Một tiếng gầm thét truyền ra từ phòng nghỉ của thiếu tá.
Trong phòng, Trần Anh như bị cái gì đó kích thích thật lớn, mắt trừng to, không dám tin nhìn Dạ Mộc Thần trước mắt.
Dạ Mộc Thần vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng như cũ: " Đúng vậy, người tham gia huấn luyện lần này là cô ấy, chỉ là không cần đãi ngộ đặc biệt."
"Đùa giỡn gì thế, nơi này của chúng tôi là trại huấn luyện chuyên nghiệp của bộ đội đặc chủng. Anh ném một cô gái vị thành niên đến nơi này là thế nào?"
Trần Anh sắp điên rồi. Nếu nói lúc trước anh ta bất mãn với Dạ Mộc Thần mà nói, thì lúc này đã vô cùng phản cảm rồi. Cư nhiên lại ném một cô gái vị thành niên mềm mại yếu ớt đến đây tham gia huấn luyện chung với bọn họ, cái này không phải ngược đãi thì là gì? Huấn luyện của bọn họ, đúng là khiến cho mọi người đều ăn không tiêu, chẳng lẽ anh muốn cho cô gái nhỏ này chết ở đây sao?
"Tôi không có nói đùa. Người tham gia huấn luyện lần này, quả thật là người tôi vừa ôm ban nãy. Chẳng qua là cô ấy bị say xe nên cần nghỉ ngơi. Tôi chỉ đưa cô ấy đến, đêm nay sẽ rời khỏi."
Dạ Mộc Thần biết chắn chắn là vị thiếu tá này đã hiểu lầm gì đó, đều là tranh đấu, một cô gái nhỏ tham gia loại huấn luyện gian khổ không ngừng khiêu chiến cực hạn này thật sự là quá không tầm thường rồi.
"Nơi này của tôi không phải là nhà trẻ. Dạ thiếu, cho dù anh thật sự nhàm chán, cũng xin đừng đùa giỡn kiểu này. Nơi này là nơi rất xem trọng kỷ luật, không phải là nơi người bình thường có thể chịu được."
Trần Anh thầm mắng sếp của mình trong lòng, một mặt cực lực khuyên bảo muốn người đàn ông trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ trước mặt buông tha cho cái ý nghĩ điên khùng này.
"Yên tâm đi, Trần thiếu tá, tôi biết quy củ ở đây, hẳn sẽ không gây xáo trộn đến huấn luyện của các người. Mà chuyện tôi nói vừa rồi cũng là sự thật, chờ đến khi anh nhìn thấy thực lực của cô ấy, anh sẽ rất kinh ngạc."
"Được rồi. Dù sao tôi cũng đã cảnh báo trước. Chỉ cần cô ấy nói bỏ cuộc, tôi sẽ lập tức tống cô ấy ra ngoài, không có ngoại lệ. Mặc khác, những người tham gia huấn luyện ở đây đều là đàn ông, một cô gái ở đây rất không thuận tiện. Những chỗ không thích hợp đều phải do cô ấy tự mình vượt qua. Chuyện tôi có thể làm, tối đa là cấp cho cô ấy một phòng đơn. Trừ chuyện đó ra, không có bất cứ đãi ngộ nào khác."
"Vậy thì cám ơn Trần thiếu tá rồi."
Dạ Mộc Thần rất tin tưởng Lãnh Tâm Nhiên. Anh tin, Nhiên của anh, sẽ khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
"Dù sao những chuyện cần nói tôi cũng đã nói rồi. Nếu Dạ thiếu vẫn kiên trì với quyết định của mình thì tôi cũng không có biện pháp. Tôi còn có việc phải làm, không thể tiếp anh được nữa."
Trần Anh có một bụng ý kiến với Dạ Mộc Thần, anh ta vốn là người có tính cách ngay thẳng, căn bản không để ý đến Dạ Mộc Thần có thể lực sau lưng, ném lại một câu liền trực tiếp bước ra ngoài. Ninh Trí Viễn có chút trợn mắt há mồn: "Thiếu gia, vị thiếu tá này đúng là thẳng tính."
Dạ Mộc Thần gật đầu: "Trần Anh là một người cực kỳ ngay thẳng, tính tình có vẻ táo bạo. Nhưng người như vậy mới đơn giản nhất, chỉ cần có thực lực sẽ nhận được sự tôn trọng của anh ta. Điểm ấy, vô cùng hợp với Nhiên. Tôi muốn, Nhiên nhận được sự tôn trọng của anh ta."
Ninh Trí Viễn nhìn vẻ mặt tự tin của Dạ Mộc Thần, chần chờ hồi lâu, vẫn không nói gì. Có những nghi hoặc, đôi khi vẫn nên giấu trong lòng. Làm một cận vệ, cho dù quan hệ có chặt chẽ, cậu ta vẫn nhớ kỹ chức vụ của mình, nên làm thì làm, không nên hỏi tuyệt đối không cần mở miệng.