Chủ nhiệm đầu ngốc có chút không hiểu vì sao đột nhiên bà ta lại nói như thế. Nhưng mà, trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện một loại dự cảm vô cùng bất an. Loại cảm giác này, giống y như đúc cảm giác khi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng lần trước.
"Thầy biết Lãnh Tâm Nhiên đúng không? Là nữ sinh lớp thầy do kỳ thi tháng lần trước đứng bét toàn trường nên bị đá đến lớp F. Em ấy đạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi, là chân chính đứng nhất cả nước. Thấy không, phóng viên đều đến phỏng vấn cả rồi. Còn có lãnh đạo của bộ giáo dục, đều đế tỏ lòng chút mừng đó!"
"Không có khả năng!"
Tin tức chấn động khiến cho khuôn mặt của chủ nhiệm đầu ngốc tái mét trong nhát mắt, làm sao có thể, Lãnh Tâm Nhiên kia sao có khả năng làm chuyện này? Cô ta ngay cả lớp A còn không ở lại được mà!
"Chúng tôi cũng hiểu được là không có khả năng! Lãnh Tâm Nhiên này tôi cũng đã gặp, trước kia cũng không cảm thấy em ấy có gì đặc biệt cả. Nhưng sao hiện tại lại biến thành thiên tài rồi? Hiện tại em ấy đạt được thành tích này, có lẽ là đã thành tâm điểm chú ý của cả nước rồi, đến lúc đó chắn chắn sẽ vô cùng oanh động!" Một ông thầy bụng phệ dùng giọng điệu ghen ghét nói.
Nhưng mà, ai cũng không bị đã kích lớp bằng chủ nhiệm đầu ngốc. Đứng nhất tất cả các môn trong cuộc thi toán toàn quốc, đó là thiên tài trong thiên tài nha. Nhưng một người như vậy, bây giờ lại là học sinh lớp F, loại vinh quang này lại để cho ông thầy Thái chết tiệt kia đoạt mất. Toàn bộ những thứ này vốn nên thuộc về ông! Giờ lại bị người khác đoạt mất. Loại cảm giác mãnh liệt khi mất đi thứ vốn có này khiến cho người luôn hào quanh quanh người như chủ nhiệm đầu ngốc bị đả kích rất lớn, gần như là trong nháy mắt, cả người như già thêm vài tuổi.
Ông biết, dưới thành tích gần như không thể tưởng tượng nổi của Lãnh Tâm Nhiên, giải nhất của Bắc Âu Hàn không còn quan trọng nữa. Lúc này, trong lòng chủ nhiệm đầu ngốc rất khó chịu, áp lục khi bị vu oan lại bùng phát. Vinh quanh như vậy vốn nên thuộc về mình, người được ghi vào sử sách vốn là mình, nhưng mà bây giờ, bởi vì mình tính sai một bước, để cho người kia giành mất, tất cà mọi thứ đều thành công cốc. Ý hận trong lòng nhất thời lan tràn, đứng ở đây, ông ta cảm giác được những giáo viên xung quanh đang cười nhạo mình, cười nhạo mình bất tài..........
"Không thể nào!"
Tiếng thét chói tai này, chính là phát ra từ người luôn có giọng nói mềm mại yếu ớt Bắc Âu Hân.
Bắc Âu Hân vốn đang tranh thủ thời gian giải lao dắt Giang Sảng đi xem náo nhiệt, lại nghe thấy những phóng viên này nói gì mà "Lãnh Tâm Nhiên đứng nhất cả nước". Đứng lại nhỏ giọng hỏi bạn học kế bên, mới biết được chuyện "Lãnh Tâm Nhiên lớp F đạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi toán". Nhất thời giật mình, liền không ý thức được phát ra tiếng thét chói tai.
Những người xung quanh đều tò mò nhìn cô gái xinh đẹp thanh thuần trước mặt, có chút không thể tưởng tượng được cô ta sẽ phát ra âm thanh thô tục đến vậy. Nhìn vẻ mặt trắng xanh đầy vẻ ghen ghét của cô ta, liền nhao nhao suy đoán xem có phải cô ta bị kích thích chuyện gì đó hay có thù hận với Lãnh Tâm Nhiên. Trong đó có một số người biết được hoa hậu giảng đường Bắc Âu Hân vốn có thù oán với Lãnh Tâm Nhiên, lúc này nhìn thấy bộ dáng của cô ta, tính nhiều chuyện lại nổi lên, muốn xem xem lát nữa có phát sinh chuyện gì hay không.
Phóng viên là những sinh vật vô cùng nhạy cảm, nhìn thấy bộ dáng của Bắc Âu Hân liền đoán được có ẩn tình gì đó, lập tức có người chạy về phía Bắc Âu Hân: "Bạn học này, xin hỏi bạn nói "không thể nào" là có ý gì? Là quá vui sướng hay là không thể tin được?"
Bắc Âu Hân bị tin tức này làm cho chấn động, lúc này thấy có người hỏi cô, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Nhỏ Nhiên háo sắc ngu ngốc đó sao có thể đoạt giải nhất toàn bộ các môn? Khẳng định là nhầm lẫn, lần thi tháng trước nó là người đứng bét toàn trường. Thành tích như vậy, sao có thể giành được giải thưởng?"
Sau khi nói xong cô mới kịp phát hiện mình lỡ lời. Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy những lời mình nói đều là sự thật, không có gì phải khẩn trương cả. Vì thế lại dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn phóng viên trước mắt.
Chỉ là cô không biết, cách nói của cô, không chỉ khiến cho phóng viên trước mặt có ấn tượng xấu, mà còn cả những bạn học xung quanh, đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn cô. Tuy bọn họ cũng không thích nhỏ Nhiên háo sắc kia, nhưng hiện tại liên quan đến danh dự của trường. Bắc Âu Hân lại đứng trước mặt mọi người nói ra chuyện này, không phảt tát một cái vào bộ mặt của trường sao? Con người đều như thế, đối với người mình không thích, luôn có cảm giác ghen tị. Nhưng lại có cảm giác vinh dự tập thể, vậy nên nếu có người phá hoại cảm giác vinh dự đó, sẽ có tâm lý chán ghét với người này. Cực kỳ hiển nhiên, hiện tại Bắc Âu Hân đang chọc cho nhiều người tức giận, chí đáng tiếc là chính cô ta lại không biết.
"Là sao? Một học sinh đoạt giải nhất toàn quốc lại đứng bét cuộc thi cấp trường? Cái này thực sự là chuyện cười lớn rồi. Cực kỳ hiển nhiên, người kia là cố ý làm sai." Phóng viên cũng vô cùng giật mình, nhưng rất nhanh anh ta đã nghĩ thông suốt tại sao lại thế, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ tò mò hỏi: "Nghe nói trường các bạn là xếp lớp dựa theo thành tích, có thể nói cho tôi nghe một chút đã xảy ra chuyện gì không?"
Tuy rằng từ nhỏ Bắc Âu Hân đã được mọi người cưng chiều, nhưng vẫn là lần đầu tiên được phóng viên phỏng vấn. Lúc này, đã quên hết mọi chuyện đắc ý nói: "Đúng vậy, trường của chúng em xếp lớp theo thành tích, sáu lớp từ lớp A đến lớp F. Lớp A là giỏi nhất, lớp F là kém nhất. Lãnh Tâm Nhiên kia hiện tại đang là học sinh lớp F."
"Vậy, thật sự rất cảm ơn bạn, bạn học."
Biết được đáp án mình muốn, phóng viên cũng không nói thêm gì nữa. Trong đầu anh ta đã xuất hiện vài cái tiêu đề rồi. "Đứng đầu cả nước là đứng bét toàn trường?" "Thiên tài hay kẻ ngu?" "Quán quân cuộc thi toán toàn quốc là học sinh lớp F, có ẩn tình gì?" Một học sinh đoạt giải nhất toàn bộ các môn trong cuộc thi toán toàn quốc, lại là học sinh của lớp F kém nhất trường, chuyện này là do đâu? Ghen tị, không hợp với lớp hay có mâu thuẫn với giáo viên? Tóm lại, hiện tại anh ta càng có hứng thú với phỏng vấn lần này.
Khác với vẻ đắc ý của Bắc Âu Hân, Giang Sảng lại nhạy cảm phát hiện ánh mắt trách cứ của những học sinh chung quanh mình, khẩn trương kéo tay Bắc Âu Hân nhỏ giọng nói: "Hân Hân, chúng ta đi thôi."
Bắc Âu Hân lườm mắt: "Sao vậy?"
Giang Sảng không thể nói cậu đã chọc cho nhiều người tức giận, đành phải tiếp tục thấp giọng nói: "Sắp vào học rồi, chúng ta nên về thôi."
Bắc Âu Hân lúc này mới nhớ tới anh trai còn chưa biết chuyện này, chẳng quan tâm việc nói xấu Lãnh Tâm Nhiên gì gì đó, khẩn trương lôi kéo Giang Sảng chạy về lớp. Cô nhất định phải nói tin này cho anh trai biết, nhất định anh trai sẽ càng chán ghét Nhiên háo sắc kia. Lại dám cướp đoạt vị trí đầu bảng của anh trai, thật sự là không biết xấu hổ!
Nếu có người biết trong đầu Bắc Âu Hân đang suy nghĩ cái gì, khẳng định sẽ trực tiếp mắng "ngu ngốc". Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, lại còn nói thành cái gì mà cướp đoạt vị trí đầu thật không biết xấu hổ, thật sự là, vô cùng đần độn.
Nơi hai người các cô vừa đi khỏi, những học sinh xem náo nhiệt vừa rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
"Vừa rồi là Bắc Âu Hân lớp A sao? Cảm giác cô ta không tốt như trong lời đồn, lại còn nói như thế, rõ là........" Một nữ sinh nhỏ giọng nói.
"Bắc Âu Hân có thù với Lãnh Tâm Nhiên, chuyện này chắc là cậu không biết rồi? Dù sau các nam sinh đều thích Bắc Âu Hân, coi cô ta như nữ thần trong mộng, cậu vẫn là không nên nói xấu cô ta, sẽ trở thành mục tiêu bị công kích đó." Bạn học của cậu ta bĩu môi khinh thường nói.
"Cậu cũng không thích cô ta sao?" "Đúng vậy nha, ỷ việc mình có bộ dáng xinh đẹp liền ra vẻ ta đây, giống y như Khổng tước, nhìn mà ngứa mắt. Mình cảm thấy, bộ dạng thanh thuần của cô ta chắc chắn là ngụy trang, cậu không thấy được lúc cô ta mắng Lãnh Tâm Nhiên đâu, mở miệng toàn là ***, vô cùng thô lỗ......"
..........tại thời điểm mọi người đang náo động vì tin tức Lãnh Tâm Nhiên đoạt được giải nhất toàn bộ các môn trong cuộc thi toán, trong sân bay, một đám vệ sĩ đang hộ tống một người đi về hướng trướng học.
"Quả nhiên là cậu ở đây."
Nhìn nữ sinh đang nằm ngửa trên mặt đất, Dung Thiếu Tuyệt than thở một tiếng, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Hiện tại trong lớp mọi người đang vui sướng đến điên rồi, chỉ riêng đương sự này, lại làm giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu. May là anh biết bình thường lúc tâm tình không tốt cô thường thích lên đây, nên mới tìm được.
Trải qua chuyện ở quán mì thịt bò lần trước, Dung Thiếu Tuyệt cho rằng mình đã cực kỳ hiểu người này. Nhưng mà lúc này, nhìn thấy cô dễ dàng đoạt được vinh hạnh mà người khác không dám nghĩ tới đó, anh lại bị mê hoặc. Đến tột cùng cô là dạng người gì? Biết đánh nhau, cực kỳ hiểu hắc đạo, thế lực sau lưng vững chắc, lại có thành tích lợi hại như vậy, quả thực là toàn tài, trừ bỏ dáng vẻ bên ngoài gần như không có gì là cô không có. Chẳng lẽ đây là cái gọi là thiên tài trong thiên tài?
Đôi mi nhíu lại, Dung Thiếu Tuyệt vừa lấy ra bật lửa chuẩn bị châm điếu thuốc đã bị người khác đoạt mất. Quay đầu nhìn lại, phát hiện người đang nhắm mắt ngủ vừa rồi không biết đã ngồi dậy lúc nào, trên tay vừa vặn đang cầm điếu thuốc của anh.
"Không được hút thuốc trước mặt tôi."
Mặt Lãnh Tâm Nhiên không chút thay đổi híp mắt nói.
"Mọi người trong lớp đang tìm cậu."
Nếu là người khác, nói lời này trước mặt anh, Dung Thiếu Tuyệt khẳng định sẽ không chút do dự cho một đấm. Nhưng chỉ riêng trước mặt người này, anh lại ngoan ngoãn cất hộp thuốc đi, nói lảng sang chuyện khác.
"Ừ." Lãnh Tâm Nhiên mở to mắt, vẻ mặt có chút mê mang: "Quá ồn, không thể ngủ được, thật là một đám nhóc tinh lực dư thừa."
Khóe miệng Dung Thiếu Tuyệt co rút: "So về tuôi, hình như cậu còn nhỏ hơn họn họ mà?"
"Ừ?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, đánh giá trên dưới Dung Thiếu Tuyệt một lượt, sau đó mới chậm rì rì nói: "Xét về mặt tâm lý, các cậu đều là con nít."
Dung Thiếu Tuyệt vừa định phản bác, đã bị Lãnh Tâm Nhiên ngắt lời: "Gần đây cậu thế nào? Có quyết định gì không?"
"Ừ." Dung Thiếu Tuyệt gật đầu: "Mình đã liên lạc với ông ngoại, quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ tiệp nhận bang phát của ông ấy. Nói thật, mình rất thích cách sống này, chỉ là trước kia không tìm ra được động lực. Nhưng mà hiện tại khác, mình phát hiện, trở thành người trong hắc đạo là một chuyện rất có ý nghĩa."
Nhìn thấy tình cảm mãnh liệt trên người thiếu niên trẻ tuổi này, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ. Có lẽ, như vậy cũng tốt, dù sao cô cũng rất thích thằng nhóc Dung Thiếu Tuyệt này.
"Ông ngoại cậu hiện tại đang ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy."
Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng.
Dung Thiếu Tuyệt sửng sốt, dù cho anh có nghĩ đến bao nhiêu loại phản ứng có thể có của Lãnh Tâm Nhiên, cũng không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này. Sau cả buổi mới phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nói: "Cậu muốn gặp ông mình làm gì?"
"Đến lúc đó cậu sẽ biết. Nếu có thể, giúp tôi hẹn trước với ông ngoại cậu đi."
Bỗng nhiên tâm tình rất tốt, Lãnh Tâm Nhiên đứng lên, nhìn Dung Thiếu Tuyệt còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên nở nụ cười: "Đi thôi, không chừng đám nhóc kia đều vui vẻ đến u mê rồi. Thật là không hiểu nổi, chuyện này hẳn nên là tôi vui mừng nhất mới đúng, nhưng hiện tại bọn đó còn vui vẻ hơn tôi. Ngay cả thây Thái, cũng vui mừng đến khóc, thật không hiểu nổi."
Dung Thiếu Tuyệt im lặng, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, nhưng vẫn đi theo cô rời khỏi sân thượng.
"Lãnh Tâm Nhiên!"
Bắc Âu Hàn nhìn một nam một nữ nắm tay nhau trước mặt, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Lãnh Tâm Nhiên có chút bất ngờ khi nhìn thấy vương tử học đường ở chỗ này, không phải hắn ghét mình lắm sao? Làm có thể ở đây, xem ra còn là đặc biệt đến tìm.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn không quen nhìn Bắc Âu Hàn bày vẻ bộ dáng hoàn mỹ nyà, lập tức muốn kéo Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi.
Lãnh Tâm Nhiên không định nói gì với hắn, đi đến bên cnah5 Dung Thiếu Tuyệt, mặt không chút thay đổi, hoàn toàn không có chút cảm xúc dao động nào.
"Chờ một chút, mình có lời muốn nói với cậu."
Tuy biết người này đã thật sự thay đổi, nhưng nhìn thấy cô luôn dùng ánh mắt băng lạnh xa lạ nhìn mình, Bắc Âu Hàn vẫn cảm thấy trong lòng có chút đau, cuối cùng quyết định lấy dũng khí mở miệng. "Có chuyện gì để nói chứ, người lớp A không phải luôn không thích nói chuyện với lớp F sao?" Dung Thiếu Tuyệt lạnh lùng nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Âu Hàn biến sắc trông cực kỳ khó coi. Giống như Dung Thiếu Tuyệt, hắn cũng cực kỳ chán ghét nam sinh không học vấn không nghề nghiệp hành xửa giống côn đồ trước mắt này, từ lần đầu tiên gặp đã ghét. Lúc này, nhìn thấy hắn ở cùng một chỗ và có cử chỉ thân mật với cô thì càng chán ghét hơn.
"Tôi muốn nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, không liên quan đến cậu." Bắc Âu Hàn sẵng giọng nói.
Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi với cậu không có gì để nói hết."
Nói xong, trực tiếp kéo Dung Thiếu Tuyệt rời đi. Lời cô nói là thật, từ khi cô rời khởi lớp A, đã không còn chút quan hệ nào với nam sinh mà Lãnh Tâm Nhiên nhỏ thầm mến này rồi. Người thầm mến hắn là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, người vì hắn mà chết là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, không phải Huyết sư cô. Tuy việc cô được trọng sinh vốn nên cảm ơn hắn, nhưng đối với một kẻ có phong cách giống Á Á nhưng lại là giả vờ, cô thật sự không có cách nào làm được việc đó.
"Thành tích kỳ thi tháng lần trước, là cậu cố ý đúng không? Cậu rốt cuộc là ai? Cậu căn bản không phải là Lãnh Tâm Nhiên lớp A kia, tuy diện mạo giống mọi thứ khác cũng giống, nhưng cậu khác nhiều lắm, căn bản không phải cậu ấy."
Phía sau, Bắc Âu Hàn không nhịn được lớn tiếng nói ra nghi vấn trong lòng.
Bước chân của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, cô không dự đoán được, người đầu tiên có nghi vấn này lại là Bắc Âu Hàn. Đúng vậy, cô không phải là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, đáng tiếc, cho đến bây giờ, mọi người đều không có chú ý đến. Hiện tại, người đầu tiên hỏi ra câu này, lại là người hại chết Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, thật sự là vô cùng châm chọc.
"Biết vì sao cậu ấy bỏ thuốc cậu không? Về hỏi em gái của cậu liền biết."
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, lạnh nhạt ném lại một câu rồi không quay đầu rời đi.
Từ sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn nghi hoặc chuyện bỏ thuốc. Dựa vào tính cách yếu đuối lặng lẽ của Lãnh Tâm Nhiên, cô ấy thật sự không giống người có thể làm ra chuyện lớn mật như thế. Cô ấy chỉ biết vụng trộm ngắm nhìn người mình thích, sau đó viết vào nhật ký những tình cảm giấu kín của mình. Cô ấy vẫn muốn tìm người giúp đỡ mình thoát khỏi căn nhà đó, cho nên mới chú ý đến những nam sinh ưu tú không gì không làm được, đáng tiếc, tất cả, đều không thuộc về cô ấy! Nếu không phải trong lúc vô tình Triệu Nghị tìm được một chút tư liệu, cô cũng không biết, thì ra bên trong chuyện bỏ thuốc kia còn có nội tình! "Có ý gì?"
Bắc Âu Hàn nghẹn ngào lẩm bẩm, đáng tiếc, người kia không cho hắn đáp án đã rời khỏi. Trước khi đi cô còn bỏ lại một ánh mắt khinh thường, nhớ tới ánh mắt không cam lòng của nữ sinh khi bị phát hiện chuyện bỏ thuốc lúc đó, Bắc Âu Hàn chần chờ một hồi quyết định xoay người chạy về phía phòng học.
Toàn bộ những chuyện này, tới cùng là xảy ra chuyện gì? Hắn nhất định phải tra rõ ràng, tại sao cô lại nói Hân Hân biết chuyện bỏ thuốc? Vì sao..........bởi vì giành được giải thưởng trong cuộc thi toán, danh tiếng của Lãnh Tâm Nhiên vang xa, khiến cho toàn bộ mọi người đều biết tên cô. Nhưng khác lần trước ở chỗ, danh tiếng vang xa lần này là vinh quang không người có được, chứ không phải lời gièm pha. Đương nhiên, rất nhiều người cũng nhớ tới sự kiện trước kia. Một người có thể giành được giải nhất toàn bộ các môn trong kỳ thi toán toàn quốc sao lại phải đi bỏ thuốc nam sinh? Dần dần, trong lòng rất nhiều người đều nảy sinh nghi vấn.
Đương nhiên, lúc đầu nghi vấn chỉ tồn tại trong lòng mọi người mà thôi, nhưng dần dần lại có người hỏi ra câu này. Đáng tiếc, lời đồn quá cũ, phạm vi lại quá lớn, căn bản không tìm được nguồn gốc của lời đồn đó.
Tuy nhiên, hình tượng háo sắc của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng mọi người lại thay đổi rất lớn. Dù sao, bọn họ cũng không học chung lớp với Lãnh Tâm Nhiên, đối với những chuyện trước kia của cô cũng chỉ là nghe đồn chứ không tận mắt nhìn thấy, độ tin cậy tất nhiên là không cao rồi.
Nghiêm Triều nhìn mấy lão lãnh đạo của bộ giáo dục bụng phệ trước mặt, trong lòng rất chán ghét, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tao nhã, trò chuyện với bọn họ, không có chút khẩn trương nào.
"Tiểu Nghiêm à, lần này vinh quang của anh lên cao rồi, đến cả bọn tôi cũng được hưởng vinh quanh, được đăng báo."
Bộ trưởng bộ giáo dục là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo mắt kính viền vàng, khuôn mặt tròn trịa, bộ dáng ăn chơi quá độ. Trực tiếp vỗ một cái lên vai Nghiêm Triều, ha ha cười lớn.
Nghiêm Triều khiêm tốn trả lời: "Bộ trưởng quá khen. Là học sinh đó có tài, tôi cũng chỉ gặp may mà thôi."
"Ha ha, tôi còn lo lắng người trẻ tuổi như cậu đạt được chút thành tích liền kiêu ngạo tự mãn, hiện tại thấy Tiểu Nghiêm cậu như vậy tôi an tâm. Tiếp tục phát huy đi, yên tâm, trên cục rất nhanh sẽ có điều động, nếu cậu thích tôi có thể an bài cho cậu làm trưởng ban gì gì đó."
Bộ trưởng chỉ nói đùa vào câu đã chuyển đề tài, xem ra chỉ là nói đùa cho vui. Bất quá may mà Nghiêm Triều cũng không có hứng thú gì với mấy thứ đó, ông ta vốn là bộ đội không quân, chỉ tới nơi này rèn luyện vài năm, đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ trở về tổng bộ, nơi đó vinh quang hơn nhiều so với một cái bộ giáo dục nho nhỏ."
"Đúng rồi, học sinh thiên tài đó đâu? Tôi cần phải nhìn một cái, thiên tài với người thường khác nhau chỗ nào, thật là quá lợi hại!"
Nghiêm Triều đành phải tiếp tục cười: "Rất nhanh sẽ tới. Em ấy tên là Lãnh Tâm Nhiên, là học sinh lớp 12. Bất quá, trước kia em ấy học lớp A, kỳ thi tháng lần trước đứng bét toàn trường nên chuyển đến lớp F, không nghĩ tới vừa đến lớp F là em ấy lại được thành tựu thế này, thật là không thể khinh thường."
Ông ta nói như vậy hiển nhiên là cố ý, ông chí muốn gợi chút hứng thú cho người khác thôi.
Nhiệm vụ của ông khi đến nơi này là dọn sạch đám giáo viên lãnh đạo trong trường này, mấy năm nay tuy không ảnh hưởng gì nhiều đến trường học, nhưng học sinh gặp rắc rối ngày càng nhiều. Hàng năm trong trường học gần như đều có mấy thiếu niên phạm tội, loại chuyệnnày, tại trường học khác, rất ít khi xảy ra.
Lúc trước khi xây trường học này, mục đích chủ yếu là muốn bồi dưỡng nhân tài, chứ không phải là bồi dưỡng tội phạm thiếu niên. Những người bên trên đã sớm hoài nghi việc chia lớp theo thành tích này, bất quá dựa vào tình huống hiện tại, vấn đề của việc phân lớp không lớn, chỉ là những người nắm trong tay mấy lớp học này có khuyết điểm mà thôi. Ở trong lòng ông, giáo viên chân chính, là phải giống như thầy Thái của lớp F, có thể nhận được sự kính yêu và ủng hộ của học sinh, chứ không phải dùng quyền thế và thành tích quyết định toàn bộ.
"A...sao lại như thứ?" Quả nhiên, vài người ở đây đều bị hấp dẫn rồi.
"Nghe nói là không hợp với chủ nhiệm cũ." Nghiêm Triều tiếp tục mỉm cười: "Vị giáo viên này có mâu thuẫn nhỏ với em ấy, cho nên liền.......... "
Ông nói cực kỳ mập mờ, nhưng trên cơ bản lại khiến cho người ta sinh ra rất nhiều tưởng tượng: "Chẳng lẽ nói, học sinh này lúc đầu bị chủ nhiệm lớp bỏ rơi, nên cố ý đứng bét trong cuộc thi tháng để có thể rời khỏi cái lớp kia sao?" Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất nghiêm chỉnh xen mồm hỏi.
Nghiêm Triểu mỉm cười không nói. Nhưng sự trầm mặc của ông, theo lý giải của người khác chính là không thể phản bác.
"Lại có loại giáo viên như thế sao, thật là không ổn rồi. Thân là giáo viên, không những không quan tâm học sinh của mình, ngược lại còn gây ra mâu thuẫn với học sinh làm ảnh hưởng đến việc học của học sinh, thậm chí còn khiến cho học sinh sinh ra tâm lý trốn tránh. Giáo viên như vậy, tuyệt đối phải nghiêm trị. Không khí này, không thể bỏ mặc, nói cách khác không khí trong trường học về sau phải thay đổi. Tiểu Nghiêm à, tới cùng là vị giáo viên ấy đã làm ra chuyện vớ vẩn gì vậy?"
Nghiêm Triều buồn cười nhìn vị bộ trưởng bộ dáng chính trực đang lòng đầy căm phẫn, nhưng trên mặt lại lộ vẻ do dự, giống như kiêng kỵ điều gì đó.
"Tiểu Nghiêm à, cậu cứ nói thẳng đi, cậu là hiệu trưởng, chẳng lẽ còn sợ đắc tội ai sao? Không có việc gì, nếu có đắc tội với ai còn có tôi đứng về phía cậu, giáo viên kia rốt cuộc là ai?"
Bộ trưởng nhìn bộ dáng lúng túng của Nghiêm Triều, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc nói.
Nghiêm Triều cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ khó xử: "Bộ trưởng ông biết hoàn cảnh của tôi mà. Tôi tới trường học này mới hai ba năm, trước khi tôi đến đây trong trường học này đã hình thành cả một mạng lưới giai cấp rồi, cho vị vị trí của tôi rât khó xử. Tuy trên danh nghĩa tôi là hiệu trưởng, nhưng trên thực tế nhiều khi tôi không bằng cả một giáo viên chủ nhiệm."
Nghiêm Triều cố ý tỏ ra thương cảm, nếu như ông giáo viên chủ nhiệm mập kia ở đây, phỏng chừng sẽ ủy khuất đến khóc mất. Ông ta là giáo viên chủ nhiêm không sai, ông ta tác quai tác quái trong trường không sai, nhưng từ khi Nghiêm Triều lên làm hiệu trưởng, ông ta đã như con cua bị bẻ càng, làm việc gì cũng khép nép nha.
"Còn có chuyện này sao? Tiểu Nghiêm, cậu cứ việc nói thẳng, giáo viên kia là ai? Có phải ông ta có thế lực sau lưng không? Trường học của cậu lần này có một thiên tài trăm năm khó gặp, cư nhiên còn bị giáo viên cô lập. Chuyện này rất nghiêm trọng, phải nghiêm túc xử lý!"
Bộ trưởng cũng đoán được ý tứ mà Nghiêm Triều muốn biểu đạt, hơi do dự, nhưng nhớ tới lực lượng truyền thông nên đành cắn răng nói tiếp.
"Là chủ nhiệm lớp A. Ông ta được lãnh đạo của trường này đề bạt, cho nên địa vị ở trường này rất cao, nếu không cũng sẽ không làm chủ nhiệm lớp A. Nhưng căn cứ vào số liệu mấy năm gần đây, lớp học dưới tay ông ta chủ nhiệm, thành tích của lớp A ngày càng đi xuống, những người thi được thành tích cao cũng giảm bớt. Lần này, lại vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên đến nỗi em ấy tức giận rời khỏi lớp A đến lớp F."
Nghiêm Triều phẫn nộ nói. Lần này cũng không phải ông giả vờ, mà là thật sự tức giận. Thân là người làm công tác giáo dục, ông tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho những kẻ dối trá ngụy quân tử như thế. Tại ngôi trường này, loại người này nhiều lắm, cho nên mới dẫn đến một trường học bất chính lấy thành tích quyết định tất cả như bây giờ. Ở trường này ba năm, ông một mực tìm cách thay đổi cục diện này, cho nên mới đạt thành hiệp nghị với Dung Thiếu Tuyệt để cậu ta bảo vệ cho lớp F. Nhưng đáng tiếc bầu không khí đen tối này tồn tại ở đây quá lâu, xâm nhập vào tận cốt tủy, không phải một sáng một chiều có thể loại bỏ, bặc biệt là đám giáo viên ngang ngược kia, đã vươn tay đến mỗi một góc trong trường học, ông vẫn không có cách nào một lưới bắt hết bọn họ. Bất quá hiện tại, xuất hiện một đứa nhỏ thú vị như thế, sự việc trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Tuy bộ dáng hiện tại chỉ là ngụy trang, nhưng bộ trưởng bộ giáo dục cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ không có lập tức ra quyết định, mà trầm tư nói với Nghiêm Triều: "Tiểu Nghiêm à, chuyện lần này liên quan quá rộng, nếu có thể, trước tiên tôi muốn gặp Lãnh Tâm Nhiên kia một lần, hiểu biết tình huống cụ thể. Nếu những chuyện cậu nói vừa rồi toàn bộ đều là sự thật, tôi nhất định sẽ nghiêm trị giáo viên kia. Ít nhất, sẽ không để ông ta ở lại trường này. Giáo viên có nhân phẩm như vậy, không xứng làm giáo viên."
Đáp án này, đã là khả năng tốt nhất trong dự đoán của Nghiêm Triều rồi. Dù sao, cho dù cánh tay của Bộ giáo dục có dài, muốn động tới những người này, cũng phải tốn rất nhiều khí lực, xem ra, chuyện đoạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi toán lần này có ảnh hưởng rât lớn. Nói cách khác, lão bộ trưởng này sẽ không dễ dàng đưa ra hứa hẹn rơi vào cảnh nguy hiểm đắc tội với nhiều người một lúc như vậy.
Tất nhiên là Nghiêm Triều đáp ứng, cũng không do dự, trực tiếp gọi điện cho thầy Thái, để ông ấy gọi Lãnh Tâm Nhiên đến văn phòng của mình.
Hơn mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên mặt không chút thay đổi đi đến văn phòng, nhìn một đám người trong phòng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.
Nhìn thấy cô như vậy, khóe miệng Nghiêm Triều giật giật, thật là không đáng yêu mà, một chút cũng không giống đứa trẻ. Lại có thể có biểu hiện bình tĩnh như vậy, hơn nữa sau khi đạt được vinh quanh mà đến người khác còn không dám nghĩ tới vẫn tỏ ra như không có gì, thật sự là, quá quá... giống quái vật! Từ lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy vịn hiệu trưởng tuấn tú này đã biết đối phương không phải người đơn giản. Bất quá thái độ lần trước của ông ta, lại thêm tư liêu có được của Triệu Nghị, cô mơ hồ có cảm giác, người này có cùng mục tiêu với mình, đều muốn chấm dứt cái chế độ khiến người ta căm thù đến tận xương tủy này.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Nghiêm Triều trở nên nhu hòa một chút, nhưng vẫn trong trẻo và lạnh lùng: "Hiệu trưởng tìm em có việc gì ạ?"
"Tới đây, em Lãnh Tâm Nhiên, đầu tiên, muốn chúc mừng em đạt giải nhất toàn bộ các môn trong cuộc thi toán toàn quốc lần này, em mang về cho trường vinh quang lớn như thế, trường học tự hào về em. Chúc mừng em!" Nghiêm Triều cười tít mắt nói. Lãnh Tâm Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn ông, cũng không vì đối phương tận lực ca ngợi mà lộ ra chút đắc ý nào.
"Đây là bạn học Lãnh Tâm Nhiên sao? Thì ra là thành phố của chúng ta cũng có một thiên tài như vậy, xem ra hiểu biết của ta quá nông cạn rồi!" Bộ trưởng bộ giáo duc ôm cái bụng phệ đi đến, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Nghiêm Triều và Lãnh Tâm Nhiên, tư thái cực kỳ ngạo mạn.
"Thầy giới thiệu với em, đây là bộ trưởng bộ giáo dục của thành phố chúng ta, Bộ trưởng Vương. Bạn học Lãnh, lần này gọi em tới một là để chúc mừng em đạt được thành tích như thế, một nguyên nhân khác là muốn giải quyết khúc mắt của em và chủ nhiệm lớp A cũng từng là chủ nhiệm của em. Vừa rồi thầy đã nói sơ với bộ trưởng, hiện tại muốn em kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng."
Nghiêm Triểu đã biết Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh lùng và kiêu ngạo, hiện tại nhìn thấy "kiểu cách nhà quan" của bộ trưởng, sợ Lãnh Tâm Nhiên tức giận nên tìm cách điều hòa không khí.
Nghe được những lời Nghiêm Triều nói, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn vị hiểu trưởng này một cái. Chẳng lẽ ông ta muốn....Bất quá, đối phương muốn gì không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, chuyện cô muốn làm lúc này, là cho ông thầy đầu ngốc đáng ghét kia một bài học. Lúc ở lớp A ông ta vũ nhục cô cô không thèm tính, hiện tại lại thông đồng với mấy giáo viên khác muốn đuổi thầy Thái, giải tán lớp F, có muốn nhịn tiếp cũng nhịn không được, lần này, cô phải để cho mọi người trong trường này biết, có một số người, bọn họ đăc tội không nổi.
Vốn chỉ đơn giản kể lại lúc ở lớp A bị đối xử bất công, sau đó lại nói đến chuyện thầy Thái vị vu oan, bất quá ý tứ của cô là ông thầy đầu ngốc kia nhìn cô không vừa mắt nên muốn đuổi cô ra khỏi trường nên mới liên lụy đến thầy chủ nhiệm hiện tại, cứ như vậy, hình tượng của chủ nhiệm đầu ngốc trong mắt mọi người càng trở nên bỉ ổi không chịu nổi.
Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, khóe mắt Nghiêm Triều cong lên. Ông dám khẳng định, tiểu quái vật này chắc chắn đoán được thái độ của ông trong chuyện này, nếu không sao người này dám bẻ cong sự thật trước mặt ông như vậy. Đắc đội với tiểu quái vật này thật đúng là bất hạnh mà! Nghiêm Triều đứng một bên có chút thương cảm, vừa vui sướng khi người gặp họa lại vừa cảm thấy may mắn khi mình không đắc tội với người khủng bố như thế!
"Những chuyện em nói đều là thật sao? Giáo viên kia vì muốn đuổi em ra khỏi trường này, cư nhiên dám thông đồng với các giáo viên khác kêu một nữ sinh đi vu oan cho chủ nhiệm lớp hiện tại của em?"
Tuy ngay từ đầu những người này chỉ tỏ ra khách sáo muốn lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà hiện tại, nghe xong những lời Lãnh Tâm Nhiên nói, ông ta chấn kinh thật rồi. Ông không dám tưởng tượng, nếu việc này bị giới truyền thông biết, cả ngành giảo dục của thành phố này phải chịu ảnh hưởng lớn thế nào. Người như vậy, tuyệt đối không thể để lại trong trường. "Đúgn vậy, chuyện này hiệu trưởng cũng biết. Hiệu trưởng có thể làm chứng." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt lại nhìn về Nghiêm Triều khóe miệng đang co rút kia. Nếu muốn lợi dụng tôi, vậy thì trước tiên phải cho tôi chút lợi nhuận chứ!
Nghiêm Triều không nghĩ tới cô còn có chiêu này, vốn là ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. "Đúng vậy, vì sợ ảnh hưởng đến danh dự trường học, nên tôi đã giấu chuyện này xuống trừ mấy người trong cuộc thì không ai biết."
"Cộc cộc."
Giữa không khí ngày càng căng thẳng trong phòng hiệu trưởng, tiếng đập cửa vang lên.
Nghiêm Triều không biết lúc này còn có ai tìm mình, nhưng vẫn đáp lại rất nhanh: "Vảo đi."
Người gõ cửa là trợ lý của Nghiêm Triều, nhưng sau lưng cô lại có hai người đang đứng, một ông lão phong thái uy nghiêm và một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn tuấn lãng.
Vừa nhìn thấy ông lão kia, Nghiêm Triều không quan tâm hình tượng mừng rỡ như điên đi đến: "Thầy Trương, thầy già rồi sao còn đến đây?"
Nhìn bộ dáng không tự chủ giống như gặp được thần tượng của ông ta, bộ trưởng bộ giáo dục và vài người khác đều nghi hoặc. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn ông già kia, suy đoán thân phận của ông ấy. Giữa đám người đó, phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên là khác thường nhất.
Vừa thấy hai người kia, Lãnh Tâm Nhiên giống như bị sét đánh đứng bất động tại chỗ.
Vẻ mặt luôn không thay đổi cũng lộ ra vẻ chấn động không dám tinh, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng phía sau tuấn mỹ cao quý như một vị đế vương, làm sao có thể, sao anh ấy lại ở đây?
Lúc nhìn thấy ông lão kia cô cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã nhận ra, bởi vì ông lão này chính là người kiếp trước vẫn luôn muốn nhận mình là học trò, ông ta giống như sao Bắc Đẩu trong ngành giáo dục, địa vị cao đến nỗi người bình thường không dám nghĩ đến. Nhưng mà, sự ngạc nhiên khi gặp ông ấy so với việc gặp được người đàn ông kia thì không đáng nhắc tới.
Cô không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông kia, lại xuất hiện ở đây!
Người đàn ông đứng phía sau ông lão đó rất cao, khoảng 1m89, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều thể hiện vẻ cao quý và tao nhã, trên người anh tỏa ra một loại khí chất vương giả, áp bức khiến người khác không tự chủ muốn thần phục. Tuy chỉ tùy tiện đứng một chỗ, nhưng lại tự tạo ra một mảnh trời riêng, đối với những người khác, lạnh nhạt xa cách, giống nhưng vương tử không thể chạm đến, cao cao tại thượng.
Ánh mắt người đàn ông màu xanh, khi chuyển động mang theo tia mị hoặc gợi cảm nhưng lại lạnh lùng, khiến cho người ta nhịn không không được muốn lưu lại ánh mắt của anh, để cho anh có thể nhìn đến mình.
Người đàn ông như vậy, tuyệt đối có thể khiến cho phụ nữ thét chói tai, là cực phẩm khiến cho đàn ông ghen tị và hâm mộ.
Tuy Dạ Mộc Thần chỉ tùy tiện đứng đó, từ nãy đến giờ cũng không nói chuyện. Nhưng trời sinh anh luôn tỏa ra hào quanh, dù đứng trong góc tối âm u, cũng không bị người khác bỏ quên.
Trong căn phòng, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gầy nho nhỏ kia. Giữa một đám người lớn, vẻ mặt non nớt của cô đặt biệt dễ nhận ra. Nhưng mà, cái hấp dẫn lực chú ý của Dạ Mộc Thần không phải là tuổi tác và diện mạo của cô, mà là ánh mắt của cô. Băng lãnh như đao, ánh mắt lạnh thấu xương, lại có thể nhìn thấy trên người một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, thật là đặc biệt..
Bất quá, anh cũng không đặt quá nhiều lực chú ý trên người cô. Lần này tới thành phố C, chủ yếu là muốn hộ tống thầy Thầy Trương tìm học trò.
Nghiêm Triều luôn ung dung bình tĩnh, khi nhìn thấy sao Bắc Đẩu của ngành giáo dục lại kích động giống như một học sinh tiểu học, ánh mắt lấp lánh, lúc nói chuyện mang theo chút run rấy nho nhỏ.
Thầy Trương, chính là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường đại học Đại học X đứng đầu cả nước. Được ông dẫn dắt, đều là những người đứng đầu của Trung Quốc, địa vị trên thế giới ngày càng cao. Có thể nói, nhờ có sự tồn tại của ông, mới có cục diện huy hoàng như hiện tại. Học thuật của ông cực kỳ thâm sâu, đặc biệt là môn vật lý, là người đi đầu trong ngành vật lý, cũng là tiền bối khiến cho mọi người ngưỡng một trong ngành vật lý.
Nghiêm Triều cũng từng là học sinh của trường Đại học X, liều sống liều chết muốn được đến học ở trường đại học đứng đầu cả nước này, chính là vì đế có thể trở thành học trò của Thầy Trương. Đáng tiếc là từ nhiều năm trước thầy Trương đã không còn nhận học trò nữa, không thể trở thành học trò của thầy Trương là nuối tiếc lớn nhất đời ông. Có thể nói, sở dĩ ông đặt chân vào ngành giáo dục, hoàn toàn là bị ảnh hưởng bởi thầy Trương.
Học trò khắp thiên hạ, hiện tại rất nhiều lãnh đạo trung ương, đều là học trò của thầy Trương. Không nói đến những người không làm ở quan trường, tại các lĩnh vực khác, lại càng nhiều vô số kể. Tuy hiện tại thầy Trương cũng không tiếp tục việc giảng dạy nữa, nhưng địa vị của ông vẫn rất cao. Dù sao, học trò của ông, tùy tiện gọi ra một hai người, đều là nhân tài kiệt xuất.
Tuy đang nói chuyện với thầy Trương, nhưng Nghiêm Triều vẫn chú ý đến người đàn ông đứng sau lưng thầy Trương. Bộ dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, tuấn lãng phi phàm, con ngươi xanh phát ra hào quang mị hoặc người khác. Chỉ cần liếc mắt một cái, Nghiêm Triều đã xác định được, đối phương không phải kẻ tầm thường. Một người bình thường, không có khí thế cường đại như vậy. Chí là cuối cùng anh ta là ai, có quan hệ gì với thầy Trương, tới nơi này làm gì? Gần như trong nháy mắt, trong lòng Nghiêm Triều hiện ra rất nhiều nghi vấn.
"Anh là...."
Thầy Trương tuy đã hơn sáu mươi, nhưng tinh thần lại khỏe mạnh, đôi mắt sáng ngời có thần, thanh âm khi nói chuyện cũng vang như chuông lớn.
"Thầy Trương, học trò là Nghiêm Triều, trước kia cũng là học sinh của trường Đại học X, từng nghe bài giảng của thầy. Hiện tại là hiệu trưởng trường trung học này." Trước mặt thầy Trương, Nghiêm Triều nhu thuận giống như con mèo nhỏ.
Thầy Trương đánh giá Nghiêm Triều một phen, thấy trong mắt anh ta mang theo sự lanh lợi thông minh, nhưng trên người lại có chút chí khí chính phái, cũng hài lòng gật đầu: "Được lắm, được lắm, rất có tiền đồ."
"Thầy Trương, thầy lần này tới đây...." "Học sinh Lãnh Tâm Nhiên là học sinh trường các cậu à?" Sau câu hỏi của Nghiêm Triều, thầy Trương rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình khi đến đây. Bất ra, khi ông nói ra cái tên kia, không chỉ Nghiêm Triều, ngay cả Dạ Mộc Thần phía sau thầy Trương cũng theo bản năng chấn động.