Mục lục
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"10h tối hôm đó, tôi đang ở nhà thì nhận được tin nhắn. Số hiện trên di động là của Dung Thiếu Tuyệt, kêu tôi tới XX. Khi tôi đến đó mới biết được tất cả những chuyện này là một cái bẫy. Di động của cậu ta bị trộm, là do cái người mà cậu gọi là em gái ngoan kia với Trần Phong cùng nhau thiết kế. Nhốt tôi trong căn phòng bị bỏ thuốc, sau đó nhét mười mấy tên đàn ông vào."

Nhìn bộ dáng kinh hãi không dám tin của Bắc Âu Hàn, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên, tiếp tục nói: "Nếu tôi mà người thường, thì chắc chắn sẽ tiêu rồi. Đáng tiếc, cái bẫy này lại bị phá tan. Anh ấy tới cứu tôi."

Chỉ chỉ vào người đàn ông ham muốn chiếm hữu cực cao vẫn đang khoác tay lên vai mình bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói: "Bất quá, tuy tôi không có việc gì, nhưng vì bị bỏ thuốc, phải ngâm nước lạnh cả đêm, sau đó thành công bị viêm phổi hôn mê một ngày một đêm."

"Không thể nào.....Sao có thể..........."

Hân Hân tuy hay tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện độc ác như thế. Chắc chắn là cô đang gạt người, chắc chắn là thế. Vì để bao che cho người đàn ông bên cạnh, cho nên mới nói dối! Bắc Âu Hàn không ngừng lắc đầu, cố gắng loại bỏ những tin tức vừa tiếp nhận.

"Cậu nói dối, Hân Hân sao có thể làm ra loại chuyện đó? Đều do người đàn ông này, cậu vì bao che cho tên 'gian phu' này nên mới nói như thế!"

Bắc Âu Hàn không khống chế được điên cuồng hét lớn.

Khuôn mặt Dạ Mộc Thần không chút thay đổi, thậm chí khi nghe đến hai từ "gian phu" khóe miệng còn hơi nhếch lên, hiển nhiên là cực kỳ vừa ý với hai từ này.

"Phải không? Cậu muốn lừa mình dối người tới khi nào? Lần này là cậu cứu tôi, nhưng mà, trong lúc cậu ở trong phòng cấp cứu, em gái tốt của cậu lại châm ngòi quan hệ giữa tôi và cha mẹ cậu. Sau đó người mẹ vĩ đại của cậu còn sai hai bảo vệ lôi tôi ra ngoài dạy dỗ một trận. Sau đó, mẹ cậu còn muốn hủy dung của tôi, đáng tiếc, sau cùng người bị hủy dung lại là em gái ngoan của cậu. Tiếp theo nữa, ba cậu lên sàn, đấu tay đôi với tôi. Trong lúc sơ hở, em gái ngoan của cậu cầm dao đâm lén tôi. Cùng lúc đó, ba cậu thừa cơ hội này công kích tôi từ sau lưng. Nếu không nhờ có Thần, chỉ sợ lúc đó tôi đã biến thành một thi thể rồi. Bắc Âu Hàn, gia đình cậu tính cách thế nào, xem ra cậu còn chưa rõ ràng lắm. Nếu không thì cậu phải hiểu rõ mọi chuyện chứ, còn tự lừa mình dối người không chịu tin làm gì."

"Chẳng lẽ cậu chỉ cho phép người nhà ỷ thế hiếp người, không cho phép người khác trả thù sao?"

Lãnh Tâm Nhiên cười, chỉ là ý cười không vươn tới đáy mắt, rất lạnh: "Lãnh Tâm Nhiên tôi cũng không phải là người chịu để người khác khi dễ. Giẫm nát tay của Bắc Âu Hân thì thế nào? Đánh ba cậu bị thương nặng thì sao chứ? Đây là do bọn họ tự làm tự chịu! Làm việc sai trái, thì phải trả giá! Nếu muốn hại người, thì phải chuẩn bị tâm lý người khác sẽ trả thù! Cái ý nghĩ ‘chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn’ thật quá ngây thơ rồi!"

Bị Lãnh Tâm Nhiên chế nhạo như thế khiến cho bản thân vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng khi nhìn thấy cặp con ngươi trong suốt mà lạnh lùng kia, Bắc Âu Hàn lại không tìm được bất cứ lý do nào để phản bác. Người nhà của hắn, chẳng lẽ thật sự ỷ thế hiếp người như thế sao?

Không phải, chắc chắn không phải. Ba mẹ vẫn thường thành lập quỹ công ích, hàng năm đều quyên góp một số tiền lớn cho các công trình hi vọng. Hân Hân tuy tùy hứng, nhưng trước mặt mình luôn ngoan ngoãn, quan hệ trong trường học cũng rất tốt, sao có thể như Lãnh Tâm Nhiên nói chứ?

Nói bậy, tất cả đều là nói bậy!

Bắc Âu Hàn phẫn nộ: "Cậu không cần nói hưu nói vượn bao che cho hành vi độc ác của mình. Người nhà tôi tôi còn không hiểu sao? Ba mẹ tôi, tuyệt đối không phải loại người ỷ thế hiếp người. Em gái Bắc Âu Hân của tôi mặc dù đôi lúc hay tùy hứng, nhưng tuyệt đối không phải loại người như cậu nói. Lãnh Tâm Nhiên, tôi vốn nghĩ cậu là người tâm cao khí ngạo, không nghĩ tới thì ra tâm tư của cậu lại ngoan độc như vậy, thật sự là nhìn lầm cậu rồi!"

Nghe được những lời lý sự cùn của Bắc Âu Hàn , Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được muốn cười. Thật là khôi hài, chẳng lẽ cả nhà này đều bị thần kinh sao? Đầu tiên là tỏ tình với mình, giờ lại nói gì mà ngoan độc gì mà nhìn lầm, thật sự là......, thật không biết phải dùng từ gì để hình dung rồi!

"Kết quả của Bắc Âu Hân, đều là do cô ta gieo gió gặt bão. Lần đầu tiên cô ta gây chuyện với tôi, tôi xem như cậu đã cứu tôi nên không truy cứu, chỉ đưa đám côn đồ kia vào ngục. Nhưng lần này không dễ dàng như thế đâu, tôi không phải thánh mẫu, người đắc tội với tôi, nhất định phải trả giá thật đắt!"

Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nói: "Bắc Âu Hàn, không phải chỉ một mình cậu có người thân. Người thân cậu bị thương cậu sẽ đau lòng, nhưng những người khác cũng có người thân, người thân của họ cũng sẽ đau lòng. Chuyện của Bắc Âu Hân, tôi chưa bao giờ hối hận, cũng sẽ vĩnh viễn không hối hận. Tôi không muốn gặp lại cậu, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Nói xong, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, trực tiếp quay người rời đi.

Bắc Âu Hàn ngây ra như bị sét đánh, hắn không hiểu, sự tình sao lại biến thành như thế?

Trước khi gặp người này, hắn là vương tử học đường cao cao tại thượng. Gia cảnh giàu có, bộ dáng lại đẹp, thành tích học tập cực tốt, là tình nhân trong mộng của vô số nữ sinh. Nhưng mà lúc này, em gái của hắn, điên rồi. Ba của hắn, bị bệnh. Công ty của gia đình, sắp phá sản. Ngay cả hắn, cũng dã giống như chó rơi xuống nước, không còn như trước kia nữa.

"Không được, cậu phải nói rõ chuyện của Hân Hân. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát. Chuyện thế này, đủ để cậu nghỉ ngơi trong cậu một đoạn thời gian đó."

Giống như là bỉ yểm bùa, Bắc Âu Hàn không nhịn được nữa, giống như bị tâm thần hét lớn.

"Phải không? Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh này hay không? Bắc Âu Hàn, cậu sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn của cậu."

Dạ Mộc Thần cười lạnh, khí thể cường đại áp đảo mọi người, giống một bậc đế vương.

"Anh tưởng rằng tôi sẽ bị anh dọa sao? Đừng tưởng rằng việc làm của các người không ai biết, cho rằng vậy là có thể không kiêng nể gì sao? Người đang làm trời đang nhìn, chứng cớ còn nhiều!"

Bắc Âu Hàn tức điên lên, cầm xấp tư liệu ném vào người Dạ Mộc Thần, hùng hổ nói.

Dạ Mộc Thần xem những thứ đó, cũng không thèm để vào mắt thứ gọi là chứng cứ này, ánh mắt màu lúc trở nên thâm trầm:"Phải không? Vậy cậu cứ thử đi!"

Bắc Âu Hàn tức đến nỗi không biết phải làm gì, hắn chỉ quen ra lệnh cho người khác làm việc, đối với chuyện phải tự mình làm việc như thế là cực kỳ xa lạ. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành hậm hực quay người rời đi: "Anh chờ đó! Tôi sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ các người đâu!"

Dung Thiếu Tuyệt xem như được mở rộng tầm mắt rồi. Nói ra thì, anh cũng từng là bạn học cùng lớp của Bắc Âu Hàn, chẳng qua là hắn không quen nhìn bộ dáng giả tạo của Bắc Âu Hàn thôi, mà Bắc Âu Hàn cũng khinh thường một tên côn đồ như hắn. Cho nên tuy học chung, nhưng kỳ thật không có chút quan hệ nào! Anh vẫn biết, loại hình tượng vương tử của Bắc Âu Hàn chỉ là giả dối. Nhưng không nghĩ tới, lúc hắn không hóa trang thì ra là không thể nói lý như thế. Quả nhiên, người một nhà kia, đều chỉ sống trong thế giới của mình, người bình thường không thể lý giải nỗi!

Đối với chuyện của Bắc Âu Hân, anh biết. Nhưng hoàn toàn không thấy cô ta vô tội gì gì đó, kết quả này, là do cô ta tự gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!

Nhìn xấp giấy trên đất, Dung Thiếu Tuyệt có chút tò mò, cầm lên xem, liền cảm thấy không đúng lắm: "Tâm Nhiên, cậu nhìn xem. Cái này hình như không đúng."

Anh không như học sinh trung học bình thường, tuy chỉ là mấy tờ giấy mỏng, nhưng có thể nhìn ra được điểm khác lạ mà người thường không nhìn thấy.

Lãnh Tâm Nhiên cũng nhìn xem, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: "Thứ này ở đâu ra?"

Chuyện tối hôm đó có người chụp ảnh lại sao? Lại còn lôi cả cô và Thần vào, sự xuất hiện của Bắc Âu Hàn quả là không tầm thường. Chỉ là người kia là ai, vì sao lại làm thế? Đối với chuyện này, cô không rõ lắm!

"Anh xem."

Đưa những thứ đó cho người đàn ông bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên vừa suy nghĩ, xem ra lần này có người muốn nhằm vào bọn họ. Chỉ là, muốn nhằm vào Lãnh Tâm Nhiên cô hay nhằm vào Thần? Vấn đề này, cần phải nghiêm cứu kỹ.

Cô biết, thân phận của người đàn ông này thần bí đến cỡ nào, mà cái giá của sự thần bí là vô số kẻ thù ngoài sáng trong tối. Chẳng lẽ kẻ thù của anh lại có trò gì mới sao?

Dạ Mộc Thần nhìn mấy tấm ảnh chụp, cùng với dòng chữ phía sau bức ảnh, ánh mắt màu lục hơi nheo lại, hồi lâu mới dùng động tác vô cùng tao nhã xé nát tấm ảnh, mặt không chút thay đổi ném vào thùng rác bên cạnh.

"Anh biết là ai làm không?"

Nhìn hành động của anh, Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được khẳng định là anh biết người đứng sau chuyện này là ai.

Dạ Mộc Thần gật đầu: "Là một tổ chức gọi là J. Tổ chức đó mới xuất hiện vài năm gần đây, tuy thời gian chưa lâu, nhưng tổ chức này rất thần bí, người đứng phía sau lại càng không có chút manh mối nào. Không nghĩ tới chuyện này lại có liên quan tới họ. Thủ đoạn này, không khỏi có chút ngây thơ rồi."

Dạ Mộc Thần cười lạnh, tổng hợp lại mọi chuyện, rốt cuộc anh cũng biết thuốc trên tay Trần Phong là từ đâu ra rồi. Xem ra, chuyện này có không ít kẻ đứng sau lưng, tay chân của J lại có thể vươn đến tận đây, là bình thường anh khiếm tốn nên khiến cho người ta cảm thấy anh dễ bị khi dễ hay sao?

Nghe anh ta giải thích, Dung Thiếu Tuyệt có chút nghi hoặc trừng mắt. Ý này là, có phải người đàn ông này cũng ở trong hắc đạo không? Một người trong hắc đạo, lại có khí chất tôn quý, cao quý như đế vương như vậy sao? Anh còn tưởng rằng, những người trong đó đều là những kẻ vạm vỡ, người đầy sát khí chứ, không nghĩ tới một người đàn ông anh tuấn xuất sắc như thế cũng đi theo con đường này.

Nhìn không khí hài hòa ấm áp giữa hai người, Dung Thiếu Tuyệt nghĩ nghĩ, vẫn là biết điều tránh đi, cũng ngăn cản ánh mắt tò mò của những học sinh xung quanh.

"Đúng rồi, anh tới đây làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng gạt cánh tay đang khoát trên vai mình ra, ngẩng cao đầu hỏi.

"Em đi mà chưa nói với anh." Dạ Mộc Thần ra vẻ như chuyện hiển nhiên.

Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên không khống chế nổi giật giật mấy cái. Sao cô cảm thấy, mới qua mấy tháng, cái người mang danh đế vương này trở nên ngày càng ngây thơ rồi?

"Đây là thuốc của em, một ngày ba lần, nhớ uống trước khi ăn."

Lãnh Tâm Nhiên xoay đầu không chịu nhận thuốc đối phương đưa: "Em khỏe rồi, không cần uống thuốc đâu."

Cô không muốn uống thuốc chút nào, vừa đắng vừa khó nuốt, tiêm một mũi thuốc còn dễ chịu hơn.

Nhìn vẻ mặt không được tư nhiên vô cùng quen thuộc này, Dạ Mộc Thần giận quá hóa cười, đong đưa gói thuốc trên tay, khuôn mặt tuấn mỹ kề sát mặt cô cười cười: "Không phải em sợ uống thuốc chứ? Lớn như vậy rồi, sao lại giống con nít thế?"

"Anh mới là con nít, cả nhà anh đều là con nít!"

"Chuyện nhà Bắc Âu, anh muốn làm thế nào thì làm đi, em không muốn nhúng tay nữa."

Sau khi vui đùa, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên lạnh mặt nói.

Dạ Mộc Thần biết hành động vửa rồi của nam sinh kia khiến Lãnh Tâm Nhiên lạnh tâm, cũng không hỏi nhiều, chỉ là ôn nhu nắm lấy vai cô: "Không sao, cứ giao hết cho anh."

Nếu nói những lời của Bắc Âu Hàn khiến cho Lãnh Tâm Nhiên lạnh tâm thì, một tin tức nữa như sét đánh ngang tai khiến cho cô hoàn toàn nổi lên sát ý với nhà Bắc Âu. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, chuyện này cô đã sớm biết, lại không nghĩ rằng cô lại tự mình trải qua loại cảm giác biết vậy đã không làm này.

Sau khi trải qua mấy ngày vùng vẫy, tập đoàn Bắc Âu vẫn phải mở cuộc họp báo tuyên bố phá sản.

Lúc nghe được tin này, Lãnh Tâm Nhiên đang trưng ra bộ mặt không được tự nhiên ra ngoài ăn cơm với Hàn Thu Sinh. Nếu như là bình thường, cô đã không đi rồi. Nhưng mà, hôm nay lại là ngày vô cùng đặc biệt, là sinh nhật của Hàn Thu Sinh. Lãnh Tâm Nhiên đã sớm biết, trừ mình ra thì Hàn Thu Sinh không còn người thân nào khác, cho nên khi ông ta đề nghị đi ăn mừng sinh nhật, cô thật sự không tìm được lý do nào để từ chối.

Bởi vì được cùng Lãnh Tâm Nhiên ra ngoài ăn tối, nên Hàn Thu Sinh tỏ ra rất phấn khởi. Bình thường đều mặc đồ vest, giờ lại đổi một bộ trang phục dạo phố, trông trẻ hơn bình thường vài tuổi, nhìn qua không ai đoán được người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi.

So với sự thận trọng của ông ta, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên lại rất tùy ý. Cứ như vậy, hai người một trước một sau bước vào một nhà hàng cao cấp cùng ăn cơm.

"Nhiên Nhiên, gần đây con trưởng thành hơn rất nhiều. Ta nghe hiệu trưởng Nghiêm của các con nói, hiện tại con là nhân vật nổi tiếng trong trường, vô số học sinh sùng bái xem con là thần tượng."

Bởi vì tâm tình tốt, nên biểu hiện của Hàn Thu Sinh cũng thoải mái hơn bình thường rất nhiều. Không chú trọng lễ nghi khi dùng cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Lãnh Tâm Nhiên.

"Ấu trĩ."

Đối với chuyện ông ta nói, Lãnh Tâm Nhiên chỉ dùng hai chữ để đánh giá.

Hàn Thu Sinh bật cười, xem như cô đang thẹn thùng, cảm thấy bộ dạng này của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng đáng yêu.

Nhìn Lãnh Tâm Nhiên yên lặng ăn cơm phía đối diện. Tầm mắt của Hàn Thu Sinh có chút mơ hồ. Chỉ trong chớp mắt, đã qua mười năm rồi, cô bé kia đã trưởng thành rồi, chỉ là cô ấy, lại không được tận mắt chứng kiến.

Bóng dáng mỹ lệ mơ hồ trong trí nhớ kia, theo sự tăng lên của tuổi tác trở nên ngày càng mơ hồ.

Hàn Thu Sinh lắc đầu, nhưng không có cách nào xóa đi nụ cười khổ nơi khóe miệng. Có lẽ là do không khí quá tốt, khiến cho ông nghĩ đến chuyện kia.

"Nhiên Nhiên, muốn biết chuyện của mẹ con không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Lãnh Tâm Nhiên, ngay cả ông cũng ngẩn người.

Đề tai này, trước kia họ chưa bao giờ đề cập đến. Người kia, là nỗi đau xót sâu nhất trong lòng ông, cũng là hồi ức đẹp đẽ nhất, ông không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Nhưng lúc này lại muốn nói ra.

Lãnh Tâm Nhiên đỏ dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, sau đó mới nói: "Mẹ?"

Xưng hô này vô cùng xa lại đối với cô. Kiếp trước cô là một cô nhi, trí nhớ về ba mẹ rất ít, từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh Á Á. Mà trong nhật ký của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ cũng chưa từng đề cập đến chữ này. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy có chút hoảng hốt.

Sau khi nói ra miệng mới phát hiện những chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Hàn Thu Sinh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi nói: "Nhiên Nhiên rất giống mẹ. Mẹ con, là một người phụ nữa rất xinh đẹp cũng rất ôn nhu. Từ nhỏ ta và mẹ con đã biết nhau, tuy nhiên cô ấy vẫn luôn xem ta là em trai. Cô ấy là người tốt nhất trên đời này, phải hợp với người đàn ông ưu tú nhất mới đúng. Nhưng mà....sinh con ra không lâu cô ấy liền qua đời. Khi đó ta với cô ấy mất liên lạc đã lâu, không hề biết tin này. Đến khi ta tìm tới, đã quá mộn, mẹ con, đã rời khỏi thế giới này, mà con, bởi vì không còn người thân nào khác, nên bị đưa đến Cô nhi viện. Chuyện ta có thể làm, chính là lợi dụng quan hệ nhận con làm con nuôi, mang con từ Cô nhi viện về. Thời gian tôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã qua mười mấy năm rồi."

Đối với đoạn hồi ức này, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có cảm giác gì nhiều.

Có lẽ vì cô không phải là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, có lẽ bới vì cô không tự mình trải qua nên không thể hiểu được phần tìnih cảm này, chỉ trầm mặc như cũ, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nói xong chuyện này, Hàn Thu SInh như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, nhẹ nhàng thở ra. Dừng một lát lại dùng vẻ mặt tức giận nói: "Mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tin tức của kẻ phụ tình kia .Đáng tiếc, đến hiện tại cũng chỉ tìm được một số manh mối. Ta biết tên súc sinh kia là người của hắc đạo, sau khi có được chị Ninh liền biến mất. Mà cái chết của chị Ninh, có liên quan rất lớn đến hắn."

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cực kỳ phẫn nộ, tiếp tục nói: "Nhiên Nhiên, con không biết thôi. Tên súc sinh đó còn không bằng cầm thú, hắn giới thiệu cho rất nhiều người trong giới biết chị Ninh là người phụ nữ của hắn, nhưng sau khi gây chuyện lại đột nhiên biến mất. Sau đó, kẻ thù của hắn bắt đầu tìm đến chị Ninh bắt chị ấy làm mồi dụ hắn đến. Nhưng mà, mãi cho đến khi cô ấy qua đời, người đàn ông đó vẫn không xuất hiện. Chị Ninh tốt như vậy, lại bị phá hủy bới một kẻ súc sinh, ta...........ta................"

Hàn Thu Sinh vẫn đắm chìm trong sự phẫn nộ không thể thoát ra được, mà suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên, lại hướng đến một chuyện khác. Khi đối phương vừa dừng lại thì nói ra nghi hoặc của mình, "Vậy là, người cha yêu, vẫn luôn là chị Ninh đúng không?"

Từ "Mẹ" này quá xa lạ với cô, cô không gọi được.

Hàn Thu Sinh cũng không chú ý đến cách xưng hô của cô, sau khi nghe được câu kia liền trở nên lúng túng: "Nhiên Nhiên, ta.........."

Ông không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận, bởi vì, quả thật ông yêu chị Ninh. Nhưng mà giờ đây, không còn thế nữa, ông..............

"Được rồi, không cần nói, con biết. Con biết cha vì thích cô ấy nên mới nhận nuôi con, việc này, hiện tại con đã biết. Cám ơn cha."

Lãnh Tâm Nhiên cắt ngang lời nói của đối phương, bình tĩnh nói.

"Không phải, không phải như thế!" Vẻ bình tĩnh của Lãnh Tâm Nhiên trong mắt Hàn Thu Sinh lại như cảm giác trút được gánh nặng, trong lòng bắt đầu nóng lên, không khống chế được mở miệng phản bác: "Nhiên Nhiên, trước kia đúng là ta thích chị Ninh. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn luôn ôn nhu như thế, đối với tất cả mọi người đều vô cùng dịu dàng, giống như thiên sứ vậy, nhưng hiện tại, người ta yêu không phải là cô ấy, con có biết không, ta yêu con!"

Lãnh Tâm Nhiên không nghĩ tới đối phương lại nói ra chuyện đó trong lúc này, rõ ràng người ông ta thích là chị Ninh không phải sao? Sao đột nhiên lại nói yêu mình? Tâm tư của đàn ông, thật đúng là khó đoán!

Nhưng mà, diễn biến của câu chuyện lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trong khi Lãnh Tâm Nhiên vẫn đang rối rắm không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, thì đột nhiên cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó ánh đèn lóe lên, năm sáu cái camera của phóng viên giơ lên, chụp ảnh hai người, ồn ào hỏi: "Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh, xin ông hãy giải thích rõ, vừa rồi là ông tỏ tình với con gái nuôi của mình sao?"

"Hàn tiên sinh, vị tiểu thư này là con gái nuôi của ông, quan hệ giữa ông với cô ấy không chỉ có cha con mà còn có cả quan hệ khác sao?" Thanh âm líu ríu bên tai, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên trở nên nóng nảy. Từ kiếp trước, cô đã không thích mấy tên phóng viên này. Những người này, luôn lấy nguyên tắc 'đem sự thống khổ của người khác làm niềm vui cho mình' làm đầu. Không ngừng moi móc chuyện riêng tư của người khác, sau đó công khác trước mặt mọi người, căn bản không hề nghĩ đến hành động này mang đến tai họa gì cho người khác!

Hàn Thu Sinh cũng không nghĩ tới đột nhiên lại có phóng viên xông vào. Nghe phóng viên hỏi thì biết những lời thổ lộ lúc nãy có mình đã bị những người này nghe được, trong lòng vô cùng bối rối, có cảm giác giống như trời vừa sập xuống. Ông không quan tâm bản thân mình sẽ ra sao, ông chỉ sợ liên lụy đến Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên chỉ là một đứa trẻ, nếu vì sự kiện này mà bị hủy hoại, ông sẽ hối hận đến chết!

Nghĩ như vậy, liền vội vàng đứng lên, gạt đám phóng viên ra, sau đó kéo Lãnh Tâm Nhiên vào lòng, dùng thân thể che khuôn mặt củac cô lại, không để cho người khác chụp được hình cô, đồng thời nói: "Các người đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư của tôi. Tôi không biết hiện tại phóng viên còn có thể lợi dụng lúc người khác ăn cơm để nghe lén, chuyện này, tôi sẽ dùng pháp luật để giải quyết đến cùng."

Nhưng mà, những lời này căn bản không thể ngăn sự điên cuồng của đám phóng viên này. Thậm chí, một chút ảnh hưởng của không. Đám phóng viên vẫn cầm camera chụp liên tục như cũ, vừa chụp vừa không ngừng hỏi. Hơn nữa từ ngữ ngày càng sắc bén, càng quá đáng, khiến cho khuôn mặt của Hàn Thu Sinh trở nên vô cùng khó coi.

Tuy cực kỳ chán ghét phóng viên, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn tương đối hiểu nguyên tắc rõ nguyên tắc của đám người này. Nhìn bộ dáng không chút kiêng nể của đám phóng viên, trong lòng cô đã sinh ra hoài nghi. Nhóm người này, xuất hiện quá mức kỳ quái, căn bản không giống phóng viên tạp chí.

May mà quản lý nhà hàng và bảo vệ chạy đến nhanh, ngăn đám phóng viên đang nổi điên này lại. Không để ý đến sắc mặc trắng bệnh, miệng không ngừng giải thích của quản lý nhà hàng, Hàn Thu Sinh nghiêm mặt dắt Lãnh Tâm Nhiên đi theo lối sau của nhà hàng ra ngoài. Trong lòng vẫn luôn bất an, tuy lúc nãy camera của đám phóng viên này đều bị đập nát, nhưng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, sợ nhất, chính là có người ghi âm lại lời của ông. Nếu vậy, Nhiên Nhiên sẽ.......

So với sự bối rối của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều. Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện đám phóng viên lúc nãy, tuy Hàn Thu Sinh là tổng giám đốc của một công ty, nhưng cũng không nổi tiếng đến mức đám phóng viên kéo đến chụp ảnh. Huống hồ, bình thường họ luôn ăn cơm ở nhà, chỉ do hôm nay là ngày đặc biệt nên mới ra ngoài, lại bị bắt được nhanh như vậy. Chuyện lần này, từ trong ra ngoài đều vô cùng quái dị.

"Cha đắc tội với ai sao?"

Sau khi nghĩ thông suốt, Lãnh Tâm Nhiên xoay người nhìn người đàn ông đang tái mặt bên cạnh.

Hàn Thu SInh cho rằng sau chuyện này Lãnh Tâm Nhiên sẽ hận mình đến chết, không nghĩ tới cô vẫn đang nói chuyện với mình, cảm thấy kinh sợ, trên mặt lại hiện lên nét mừng: "Nhiên Nhiên, thật xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này. Ta..........."

"Con hỏi cha gần đây có đắc tội với ai không?"

Lãnh Tâm Nhiên không kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi.

Được cô nhắc nhở, Hàn Thu Sinh cũng phát hiện ra chuyện này có điểm bất thường. Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, hồi lâu cũng không tìm được đối tượng khả nghi nào, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Gần đây không có hoạt động đấu thầu cạnh tranh nào, đều là công việc bình thường, không có đắc tội với ai. Chỉ là.........."

Linh quang trong đầu Hàn Thu Sinh chợt lóe, nhớ tới một chuyện vừa bị ông xem nhẹ lúc nãy.

"Công ty chúng ta thu mua tập đoàn Bắc Âu bị phá sản. Chuyện này, là ta ra mặt."

Cái này, là chuyện duy nhất hắn cảm thấy quan trọng gần đây.

Vừa nghe đến cái tên quen thuộc kia, sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiên liền vô cùng khó coi. Chẳng lẽ thật là họ làm? Nhưng mà, hiện tại người nhà Bắc Âu không điên thì bệnh, sao có thời gian làm ra những chuyện lộn xộn này? Không hiểu sao, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên hiện lên hình bóng của Bắc Âu Hàn. Chẳng lẽ là..........

Nhưng đây chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác thực nào. Lãnh Tâm Nhiên cũng không nói ra suy đoán của mình, chỉ tiếp tục hỏi: "Thật sự không có ai khác sao? Cha nhớ lại cho kỹ xem, có khi nào cha đắc tội với ai đó mà không nhớ không. Chuyện hôm nay, vừa nhìn đã biết có kẻ giở trò. Mấy phóng viên kia, tuyệt đối là phóng viên của mấy tờ báo nhỏ không ra gì."

Hàn Thu Sinh suy nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu. Gần đây bởi vì Lãnh Tâm Nhiên xảy ra chuyện, nên phần lớn công việc ông đều giao cho cấp dưới, chỉ có một số chuyện quan trọng là tự mình làm, đắc tội với kẻ khác là không có khả năng. Còn chuyện thu mua tập đoàn Bắc Âu, hoàn toàn là do chút tâm tư riêng chỏ ông. Ông dùng một số thủ đoạn phi pháp mới biết được, Lãnh Tâm Nhiên có tình cảm vượt trên mức tình bạn với thiếu gia Bắc Âu Hàn của tập đoàn Bắc Âu. Tuy tình cảm của ông được đáp lại, nhưng cũng không thể ngăn cản sự ghen tuông trong lòng ông. Đương nhiên, nhưng chuyện này ông sẽ không nói cho Lãnh Tâm Nhiên biết.

Chuyện ông lo lắng nhất chính vốn là phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên sau khi nghe lời tỏ tình của ông. Nhưng giờ đây, so với chuyện tin tức bị đám phóng viên truyền ra, thì chuyện này có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Dù sau, cơ hội sau này còn nhiều, chuyện quan trọng nhất lúc này, vẫn là xử lý tốt chuyện đám phóng viên. Nếu không, để Nhiên Nhiên bị tổn thương, ông sẽ hận chính mình!

Nếu nói chuyện này có người giở trò sau lưng, vậy thì, chuyện này không kết thúc dễ dàng thế. Không biết tại sao trong lòng ông đột nhiên nảy sinh cảm giác vô cùng bất an, chỉ là khi nhìn thấy vẻ bình thản ung dung trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, mởi thả lỏng được đôi chút.

Nhiên Nhiên, yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho con!

Hàn Thu Sinh âm thầm thề trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK