Vừa nhìn thấy Lôi Vũ, cô liền nhìn ra được tình huống của anh ta không đúng lắm. Lôi Vũ trong ấn tượng, bất cứ lúc nào cũng đều rất có tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười đôn hậu, như không hề có chút phiền não nào. Nhưng mà hiện tại, tuy rằng đối phương vẫn cười, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được nụ cười này rất miễn cưỡng, như là dùng hết khí lực toàn thân để nặn ra vậy. Hơn nữa, từ lúc vừa gặp mặt đến giờ, Lôi Vũ đều theo bản năng giấu tay mình sau lưng. Hành động khác thường này, khiến Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng hé mắt.
Cô không non nớt như mấy người Triệu Nghị chỉ từng sống cuộc sống an bình trong trường học, tuy rằng chưa tự mình trải qua, nhưng cũng biết đến một số quy tắc ngầm. Ví dụ như, cơ quan chấp pháp này, tuy rằng nói gì mà sẽ có thái độ công bình công chánh nghiêm minh khi chấp hành công vụ, nhưng trong một số trường hợp, vì để đạt được một số thứ mình muốn, sẽ sử dụng một số thủ đoạn phi pháp.
"Lôi Vũ, giơ bàn tay anh ra."
Không để ý đến việc bên cạnh còn có cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt trầm giọng nói.
Lôi Vũ liền phát hoảng, vẻ tươi cười trên mặt dại ra trong nháy mắt, cứng ngắc thật lâu, như là nghe không hiểu lời Lãnh Tâm Nhiên nói.
Mà lúc này, ngưởi đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, không chút do dự cao ngạo đi tới.
"Được rồi, được rồi, đã đến giờ rồi. Hiện tại người này là nghi phạm, thời gian thăm tù đã hết. Đi nhanh đi."
Nghe nói thế, Triệu Nghị tức đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Từ khi bọn họ bước vào tới giờ, tuyệt đối chưa qua được 2 phút, cư nhiên đã hết thời gian là sao chứ? Cho dù là bị giam trong ngục cũng không ngắn như vậy mà! Huống hồ bây giờ chỉ mới là tạm giam bình thường thôi, 2 phút đã hết giờ là sao hả?
Thông minh như Triệu Nghị, cũng nhìn ra được chút manh mối trong chuyện này, la lên: "Anh Vũ, sao anh luôn giấu hai tay sau lưng thế, giơ tay ra đi. Chẳng lẽ anh bị thương? Sao lại thế được, lúc anh vào đây tay cũng không bị thương mà. Ở đây là trại tạm giam chứ đâu phải tổ chức bang phái nào đó, sao có thể bị thương được?"
Lời nói của cậu ta, nhìn như là nói hươu nói vượn nhưng kỳ thực lại ẩn chứa huyền cơ. Khiến cho khuôn mặt của vị cảnh sát kia trở nên lúc trắng lúc xanh, rõ ràng là bộ dáng lo lắng khi bị vạch trần chuyện xấu.
"Các người đang nói hươu nói vượn cái gì đó, lời này của cậu, hoàn toàn là vu khống. Nếu không phải bởi vì các người đều là con nít, không hiểu chuyện, đã sớm bắt nhốt cả đám các người lại rồi. Giống như đứa bạn học của các người vậy."
Đối mặt với hai sinh viên đại học cư nhiên lại có thể đưa ra lời uy hiếp như vậy, cũng không biết nên khen hắn dũng cảm hay nói hắn cực kỳ ngu ngốc đến mức không có đầu óc luôn rồi nữa. Cho rằng ai cũng là đứa con nít ba tuổi hay sao, hay là tất cả mọi người đều thất học, lời uy hiếp nào cũng xem là thánh chỉ sao?
"Ơ kìa, chú này, tôi chưa nói gì hết nha. Cục cảnh sát của các người chẳng lẽ còn có quy định không có nói giỡn hay sao? Tôi chỉ thấy bạn học tôi cứ giấu tay phía sau nên mới nói giỡn chút thôi, chẳng lẽ cũng không được sao? Tôi cũng đã nói, hiện tại đã là xã hội pháp chế, sao còn xuất hiện cái loại biết pháp phạm pháp hay là lạm dụng từ quyền được chứ? Chú à, chú yên tâm đi, tôi không có nói chú đâu, thật sự không phải là nói chú đâu."
Triệu Nghị cười tủm tỉm nói, một câu một từ "chú", khiến cho cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi kia tức đến đỏ cả mặt cũng không biết làm thế nào để trút giận.
Lãnh Tâm Nhiên cũng không quản chuyện này. Tiểu điểm chú ý của cô vẫn luôn tập trung trên người Lôi Vũ, cô khẳng định, chắc chắn là Lôi Vũ đã bị ngược đãi không công bằng ở đây rồi. Nếu không, một người tập võ sẽ không có tình trạng tinh thần uể oải như thế!
"Tin tôi, giơ tay ra đi."
Lãnh Tâm Nhiên cẩn thận theo dõi anh ta, cặp con ngươi đen láy phát ra một loại sóng điện kỳ quái. Lôi Vũ vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia thì lại giống như bị mê hoặc chậm rãi vươn tay ra.
Đợi đến khi nghe được tiếng Triệu Nghị hít vào mới ý thức được mình đang làm gì. Sau khi bừng tỉnh lại mới nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt kinh hãi. Vừa rồi, anh ta đã bị thôi miên sao?
Lôi Vũ là một người miền núi, tập võ từ nhỏ, hai tay đương nhiên sẽ không thể trắng mịn trơn mềm được, mà sẽ có đầy vết chai do tập võ và làm việc nặng nhọc. Nhưng hiện tại đôi tay kia lại bầm tím, có nhiều chỗ thậm chí còn tróc thịt bong da, có thể nhìn thấy cả thịt đỏ bên trong. Trên miệng vết thương này, còn có dấu vết bị bỏng.
Thanh niên kia cũng đã thấy tình huống không tốt, nhưng tốc độ phản ứng của hắn tuyệt đối không nhanh bằng Lãnh Tâm Nhiên. Huống chi hiện tại còn có Triệu Nghị chắn trước mặt hắn, đợi đến khi hắn chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên đã dùng di động chụp vài tấm hình, sau đó thuận tay nhét lại di động vào túi.
Gã cảnh sát đó biết những tấm ảnh chụp này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không, sự tình sẽ bị náo lớn. Nơi này là địa bàn của bọn họ, bọn họ muốn ép buộc thế nào cũng được, nhưng một khi đã truyền ra ngoài thì không được rồi. Bởi vậy, chẳng quan tâm Lãnh Tâm Nhiên là một nữ sinh, liền trực tiếp lấy roi điện ra uy hiếp nói: "Đưa điện thoại ra đây, hoặc là xóa sạch những thứ vừa rồi mày chụp được. Nếu không, cũng đừng trách tao không khách khí!"
Triệu Nghị có chút trợn mắt há hốc rồi.
Trước kia lúc còn ở lớp F, cậu vẫn cảm thấy xem như kiến thức của mình đủ rộng. Cái gì mà ăn chơi trác táng, cái gì mà ỷ thế hiếp người, cậu đều đã gặp qua. Nhưng mà, ác liệt giống như cảnh trước mắt này, thật đúng là lần đầu tiên.
Cảnh sát cầm roi điện uy hiếp sinh viên, ha ha, hiện tại tố chất của nhân viên chấp pháp đúng là càng ngày càng cao rồi!
Lúc nhìn đến đôi tay bong da tróc thịt của Lôi Vũ, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên liền dấy lên lửa giận hừng hực. Hiện tại khi nhìn thấy người trước mắt cư nhiên còn cầm roi điện muốn ra tay với mình, lại càng tức giận đến nghiến răng. Nhưng mà, khác với người thường ở chỗ, khi cô càng tức giận thì sắc mặt lại càng bình tĩnh, chỉ là đôi mắt vốn đen kia càng trở nên sâu thẳm khiến cho người ta sợ hãi.
"Mau giao ra đây, nếu không giao ra...... A........."
Gã cảnh sát còn đang kiêu ngạo uy hiếp. Hắn tự nhận là người có hậu trường, huống hồ chuyện lần này đã có người bên trên an bày sẵn. Hắn đã điều tra qua, người bị giam chỉ là một đứa sinh viên nghèo, không tiền không quyền cũng không thế, chỉ có thân thủ là không tệ. Cho nên sau khi nhận lệnh hắn liền không chút áp lực thẳng tay hành hạ đứa nhóc kia. Hiện tại, chuyện này cư nhiên lại bị nữ sinh trước mắt này chụp lại được, tuyệt đối không thể để ảnh chụp bị truyền ra ngoài. Phóng viên truyền thông bây giờ, giống như đàn ong mật vậy, nơi nào có tin tức liền đuổi tới, một chút việc nhỏ cũng sẽ bị xào nấu lên.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đứa nhóc bị nhốt bên trong là một người không quyền không thế, là một sinh viên nghèo. Nhưng cũng không chứng tỏ tất cả mọi người đều thế. Hắn cho rằng nữ sinh ngũ quan tinh xảo trước mắt này chỉ là một đứa sinh viên đại học mềm mại yếu ớt bình thường, nhưng một giây sau, hắn đã bị đối phương một cước đá bay!
"Rầm!" Gã cảnh sát vừa khéo lảo đảo ngã vào ghế dựa, ghế dựa cũng bị lực lớn tác động mà ngã ra sau, khiến cho gã cảnh sát trực tiếp tê liệt té xuống đất, ôm phần bụng bị đá, vẻ mặt không dám tin.
Cây roi điện trên tay cũng bị rơi trên đất, phát ra tiếng xèo xèo chói tay.
"Ôi mẹ nó!"
Triệu Nghị giật mình trừng lớn mắt, nhin hành vi bưu hãn của nữ vương nhà mình, theo bản năng nói tục một câu. Nữ vương không hổ là nữ vương mà, gặp qua hành vi bưu hãn của cô nhiều lần rồi, vẫn cho là đã đến cực hạn, không nghĩ tới mỗi lần đều luôn có kinh hỉ mới. Tập kích cảnh sát a, trời à, đây là chuyện chuyện bao người muốn làm nhưng cả đời cũng không có cơ hội a!
"Mày dám đánh cảnh sát! Tao muốn nhốt mày. Đừng tưởng rằng mày là sinh viên đại học thì giỏi lắm, đánh cảnh sát là phạm luật, chắc chắn tao sẽ khiến cho mày....... a...." Gã cảnh sát không ngừng lải nhải. Nhưng còn chưa kịp nói xong đã hét thảm thêm một tiếng.
Lãnh Tâm Nhiên chê hắn thật sự quá ồn, lại đá thêm một cước vào bụng hắn. Bất quá cô đá người rất có kỹ xảo, cô cũng không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào.
Sau khi làm xong chuyện đánh cảnh sát vô cùng hung hãn, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Xoay người đi đến trước cửa phòng giam, nhìn Lôi Vũ trừng lớn hai mắt lo lắng nhìn mình, khóe miệng nâng lên: "Đã quên nói cho anh, sư phụ đã nhận tôi làm đồ đệ, hơn nữa, hiện tại tôi còn là Chưởng Môn."
Theo bản năng, Lãnh Tâm Nhiên không có nhắc đến cái tên môn phái mất hồn kia.
Ánh mắt Lôi Vũ lại trợn thật lớn, miệng mở ra rồi lại khép vào, không biết phải nói gì.
Triệu Nghị đi vòng quanh xem xét cái tên bị đá đến đầu óc choáng váng vài lần, sau đó vui vẻ chạy tới: " Nữ vương, có gì cần mình giúp không?"
Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ném di động cho cậu ta: "Biết làm như thế nào rồi chứ? Đây là điểm mạnh của cậu!"
Triệu Nghị cười đến mắt cũng nheo lại, cười đến thật gian trá: "Đó là đương nhiên rồi!"
Nói xong nhận lấy di động, ngồi xuống cái ghế gần đó, tùy ý bắt chéo hai chân, mười ngón tay thao tác như bay trên bàn phím.
Di động của Lãnh Tâm Nhiên là do Thẩm Quân chọn giúp, hoàn toàn là dựa theo loại tiên tiến nhất đang lưu hành hiện này. Không chỉ có đầy đủ công năng, tốc độ lên mạng cực nhanh, lại có thêm một số tính năng ẩn. Những tính năng này đối với hacker có thực lực như Triệu Nghị thì càng như hổ mọc thêm cánh. Rất nhanh đã giải quyết mọi chuyện xong, sau đó chạy đến lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên: "Nữ vương, giải quyết xong rồi!"
"Ừ!"
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Lại nói tiếp với Lôi Vũ: "Chuyện lần này tôi sẽ xử lý tốt. Không cần lo lắng. Sư phụ và An Nhiên đều tốt lắm."
Lôi Vũ đã từng chứng kiến bản lãnh của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng chỉ giới hạn ở năng lực của bản thân cô. Nếu nói lúc đánh nhau Lôi Vũ giống như một Tiểu Bạch cái gì cũng không biết, vậy thì hiện tại, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã khẳng định chắn chắn, mình đã đắc tội với một nhân vật nguy hiểm, cho nên mới bị giày vò thảm đến vậy.
Hiện tại, Lãnh Tâm Nhiên muốn vì mình mà đi gặp nhóm người này, thật sự không có việc gì chứ?
"Tâm Nhiên, chuyện này cô cứ mặc kệ đi. Những người đó không dễ chọc, tuy rằng không biết thân phận của họ là gì, nhưng rõ ràng là không phải người bình thường, đám người bọn họ, chúng ta không chọc được đâu. Tâm Nhiên, cô không cần phải tham gia vào. Dù sao tôi cũng chỉ đánh người mà thôi, lại không có đánh đến gãy tay gãy chân, cũng không đánh chết người, chỉ bị tạm giam năm mười ngày mà thôi, không có việc gì đâu."
Lôi Vũ dùng giọng điệu thực nhẹ nhàng để nói, nhưng hiển nhiên là sự thật không chỉ có thế, bộ dáng ra vẻ thoải mái của anh ta, người sáng suốt nhìn một cái là có thể hiểu thấu, huống chi là Lãnh Tâm Nhiên có hỏa nhãn kim tinh?
Nghe thấy Lôi Vũ nói thế, Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, Triệu Nghị lại nở nụ cười. Cậu ta phát hiện, đi theo bên cạnh nữ vương là việc làm đúng đắn nhất trong đời này của cậu. Không những có thể nhận thức được rất nhiều người, gặp được đủ loại cực phẩm, còn có thể gặp đươc những chuyện cẩu huyết (khoa trương và giả tạo) mà người bình thường đều không gặp được. Quan trọng hơn là, còn có thể nhìn thế vẻ mặt như bị sét đánh của những người chứng kiến thực lực của nữ vương, cuộc sống thật sự là càng ngày càng phấn khích mà!
"Anh Vũ, chuyện này anh không cần lo lắng. Anh sẽ sớm được nhìn thấy một màn vô cùng phấn khích thôi. Haha, bản lãnh của nữ vương, anh còn chưa thấy được đến 1% đâu. Anh bị đối xử không công bằng, nữ vương sẽ giúp anh đòi lại!"
Không để ý đến Lôi Vũ còn đang cả đầu nghi hoặc, Lãnh Tâm Nhiên cầm di động trên tay, gọi điện thoại cho Thẩm Quân.
Cô đột nhiên phát hiện, người dưới tay mình hình như là không đủ dùng. Bình thường cũng không có việc gì, việc lớn việc nhỏ đều tìm Thẩm Quân giải quyết, thật đúng là có chút ngược đãi cấp dưới mà!
Trong lúc ba người đang nói chuyện phiếm, gã đàn ông bị Lãnh Tâm Nhiên đá hai cái nhanh chóng đứng lên, cho rằng người khác không thấy được động tác của hắn, lét lút ấn còi báo động.
Ngoại trừ Lãnh Tâm Nhiên luôn có thói quen mắt nhìn tám hướng thì không nói, ngay cả Triệu Nghị cũng thấy được động tác nhỏ của hắn, bất quá cậu chỉ cười trộm một chút, làm bộ như chưa nhìn thấy gì tiếp tục đùa giỡn.
Tuy rằng Lôi Vũ luôn khuyên Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị rời đi, nhưng hai người lại không chịu nghe lời anh ta nói. Lãnh Tâm Nhiên tùy ý ngồi trên ghế dựa, một tay chóng cằm như là đang suy nghĩ gì đó. Triệu Nghị thì cầm di động khua khua gõ gõ. Nhìn bộ dáng nhàn nhã của hai người này, người không biết, còn tưởng bọn họ tới đây du ngoạn!
Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã ung dung của hai người, khuôn mặt của gã cảnh sát trở nên vặn vẹo ngoan độc. Đồng thời âm thầm vui mừng vì hai đứa ngốc này không biết chạy trốn, để mình có thể chơi trò bắt ba ba trong rọ, đợi đến lát nữa có người đến giúp, hắn tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ đẹp mắt.
Mười phút sau, một chuỗi tiếng bước chân hỗn độn vang lên. Sau đó là năm sáu người mặc cảnh phục xuất hiện trước cửa lớn. Đi đầu, là một gã đàn ông trung niên vừa lùn vừa béo. Gã đàn ông trung niên đó vừa tiến lên, nhìnt hấy người đang ôm bụng quỳ rạp trên đất, liền nhịn không được hét lớn: "Xảy ra chuyện gì rồi hả? Đây là có chuyện gì? Tiểu Chu, sao cậu lại nằm trên mặt đất? Còn cái ghế này, sao lại bị gãy? Hai người cái người, là người nào? Sao có thể ở đây?"
Gã đàn ông tên Tiểu Chu kêu thảm thiết gượng bò từ dưới đất lên, như là đứa nhỏ tìm thấy mẹ, chỉ kém nước mắt lưng tròng thôi.
"Sở trưởng, không phải lỗi của tôi. Hai người kia, là bạn học của tên hung thủ này, tôi nói giờ thăm tù đã hết, họn họ cư nhiên lại dám đánh cảnh sát. Tình huống vừa rồi sở trường ngài cũng đã thấy rồi đấy, sở trưởng, chuyện này ngài nhất định phải xử lý nghiêm túc nha!"
Nhìn thấy Tiểu Chu làm ra bộ dáng cô dâu nhỏ khóc lóc kể lể, Triệu Nghị nhịn không được "xì" một cái cười ra tiếng. Không phải là cậu không đủ nghiêm túc, chỉ là, trường hợp này, muốn nghiêm túc cũng rất khó nha. Người không biết chuyện, bước vào nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành cáo trạng nói bị hai học sinh đánh, tình huống này, nghe thế nào cũng thấy khôi hài mà! Trời ạ, thật sự là rất hoang đường rất bạo lực rồi!