Chẳng quan tâm quá nhiều, Dạ Mộc Thần trực tiếp tiến lên, hiện tại, anh đã vô cùng xác định người trước mặt chính là người mà mình muốn tìm. Nhưng mà, trước mắt vẫn cần một bằng chứng, chỉ khi tìm được bằng chứng, mới có thể khiến cho người trước mặt thừa nhận thân phận thật sự của cô. Tìm được cô, tâm tình của Dạ Mộc Thần thả lỏng đi rất nhiều, dù sao cũng đã tìm được, còn khi nào nhận nhau, chỉ là vấn đề thời gian, tạm thời cứ chơi đùa với cô ngốc này đã.
"Nhiên, là anh, em không sao chứ?"
Mơ hồ nhận ra có người tiến sát đến, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng bày ra tư thế phòng vệ. May mà Dạ Mộc Thần cực kỳ hiểu cô, trước khi cô có động tác đã vội nói.
Tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên đã có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy được âm thanh kia rất quen thuộc, cho dù là bây giờ, người khác muốn chiếm được tiện nghi của cô cũng không phải chuyện dễ dàng. Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc kia, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không sao."
Cô chỉ hơi choáng váng, tắm nước lạnh là được.
Bất quá, vì để chống lại tác dụng của thuốc, môi của cô đã bị chính mình cắn nát, tay cũng bị ngắt đến chảy máu, xem ra loại dược này đúng là vô cùng lợi hại.
Dạ Mộc Thần khẩn trương ôm cô đứng lên, sau khi kiểm tra xác định được cô chỉ bị trúng xuân dược, cũng không có bị thương gì nhiều mới an tâm.
"Trí Viễn, mang hai người kia qua đây."
Dạ Mộc Thần đỡ Lãnh Tâm Nhiên ra khỏi phòng. Dược liệu trong phòng vẫn còn, mùi hương rất nồng, tiếp tục ở bên trong sẽ xảy ra chuyện.
Bị gió lạnh bên ngoài phòng thổi vào, ý thức hỗn loạn của Lãnh Tâm Nhiên có chút thanh tỉnh, phát hiện mình đang dựa vào lòng người đàn ông có đôi mắt xanh này, nhưng cô không hề thấy khó chịu, vẫn dựa vào như cũ. Tư thế này quá quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn muốn sửa lại thật có chút khó khắn.
Ninh Trí Viễn đem Trần Phong và Bắc Âu Hân tới. Vừa nhìn thấy bộ dáng như vậy của Lãnh Tâm Nhiên thì nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt mê mang, ánh mắt ngập nước, toàn thân tuy lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ gợi cảm. Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu liền phát hiện cô ấy có điểm không bình thường, cũng ý thức được khẳng định là đã bị người ta bỏ thuốc rồi.
Bắc Âu Hân vốn đang nhớ lại Lãnh Tâm Nhiên đã bị nhốt trong phòng lâu như thế, đến lúc này khẳng định đã bị chà đạp vô cùng thê thảm. Nhưng hiện tại thấy cô chỉ là mặt có chút hồng, quần áo trên người vẫn ngay ngắn chỉnh tề, tâm lập tức liền lạnh xuống, nhưng vẫn không quên tiếp tục vùng vẫy: "Buông ra. Cái kẻ to con này buông ra ngay, dựa vào cái gì mà bắt ta?"
Trần Phong cũng vô cùng bất ngờ, lúc trước hắn đã ra giá rất cao để mua loại hương liệu nghe nói là mới được nghiên cứu ra này. Nhưng không nghĩ tới, cũng đã sắp một giờ rồi, Lãnh Tâm Nhiên lại vẫn bình yên vô sự, căn bản không bị ảnh hưởng bị loại hương liệu kia. Vậy những người vào căn phòng đó đâu? Đừng nói với hắn, mười mấy người đàn ông, lại không giải quyết được một đứa học sinh bị bỏ thuốc?
"Là các người?"
Lãnh Tâm Nhiên vẫn không nghĩ ra là ai ở trong tối ám toán mình, hiện tại nhìn đến những khuôn mặt quen thuộc đó liền hiểu ra. Thì ra là bọn họ! Bắc Âu Hân và Trần Phong! Thật là khéo, lúc cô vừa trọng sinh, người đầu tiên nhìn thấy chính là hai người này. Mà tình huống lúc đó cũng không khác bây giờ lắm, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ bị bỏ thuốc sau đó bị nhốt vào một căn phòng nhỏ. Không biết tối hôm đó tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể xác định là, trải qua đêm đó, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ đã chết, mà cô là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, sống lại từ thân xác của học sinh trung học này!
Hiện tại, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, lịch sử lại tái diễn rồi!
Nhưng mà, lần này, hẳn là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!
Bắc Âu Hân vốn là có chút hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, bày ra bộ dáng 'điếc không sợ súng' (Nguyên văn là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi): "Gì mà chúng tao? Có ai qui định tao với Anh Phong không thể tới quán bar này chơi sao? Mày cũng có thể đến tạo sao bọn tao không thể?"
Bắc Âu Hân lúc này vẫn hung hãn như cũ là vì, cô căn bản không nghĩ tới nhỏ hắc sắc vẫn luôn bị mình khi dễ trước kia này cũng sẽ bùng nổ, mà còn chọn một phương thức khiến cho cô không thể tưởng tượng nổi.
Tuy bình thường Bắc Âu Hân rất hung hãn, nhưng dù gì cũng là học sinh lớp A, cũng có một bộ não rất lợi hại. Ánh mắt chỉ xoay chuyển vài vòng, rất nhanh đã nghĩ ra được biện pháp để cho bản thân thoát khỏi quan hệ với Trần Phong và chuyện này.
Nhưng mà, sau khi cô nói xong, Ninh Trí Viễn rất không nể mặt mở miệng: "Tâm Tâm, lúc chúng tôi tới hai người này đang đứng bên ngoài phòng nghe lén."
Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên biết bọn họ không phải vì trùng hợp mà xuất hiện ở đây, từ khi nhìn thấy hai người họ cô đã biết, chuyện lần này, chắc chắn là do Bắc Âu Hân giở trò.
Nhận được ánh mắt của Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn đi vào phòng, lôi trong đám người đó ra một kẻ ăn mặc đầy đủ nhất, không cần nói nhiều, trực tiếp bẻ gãy tay đối phương, sau đó lạnh giọng hỏi: "Nói, là ai gọi bọn mày tới? Người nào là chủ mưu? Hai người kia, có quan hệ với bọn mày hay không?"
Nhìn bộ dạng thê thảm của tên côn đồ, Trần Phong và Bắc Âu Hân run lên. Đặc biệt là Bắc Âu Hân, sau khi nhìn thấy được sự tàn khốc của Dạ Mộc Thần, khuôn mặt xinh đẹp vì chột dạ và sợ hãi mà đã trắng bệch rồi.
Tên côn đồ kia cũng coi như là mạnh miệng, cho dù dùng thủ đoạn cũng không chịu nói, ngược lại liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi Ninh Trí Viễn. Hành động không biết tự lượng sức mình thế này đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt, cho nên một giây sau, xương bả vai của hắn đã bị Ninh Trí Viễn bẻ nát, Ninh Trí Viễn ra tay quyết đoán trực tiếp, không có nửa điểm do dự.
Tên côn đồ kia cũng hay bắt nạt kẻ yếu, cho dù hắn mạnh miệng thế nào thì khi nhìn thấy người đàn ông đến mắt cũng không thèm chớp đã bẻ gãy cánh tay của mình thì không cũng phải chịu thua: "Tôi....tôi....tôi không biết."
Nghe được lời của hắn, trong lòng Bắc Âu Hân và Trần Phong nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, không đợi bọn họ thật sự yên lòng, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, tên côn đồ không chịu nói thật kia đã bị Ninh Trí Viễn vặn gãy cổ. Bẻ gãy tay và vặn gãy cổ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bẻ gãy tay nhiều lắm cũng chỉ xem như là đánh nhau bị thương, nhưng vặn gãy cỗ là giết người!
Không nghĩ tới người đàn ông có khuôn mặt đáng yêu này vậy mà mặt không đổi sắc đã trực tiếp giết người, Trần Phong và Bắc Âu Hân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả tiếng thét chói tai cũng giảm bớt, chỉ là ôm nhau không ngừng run rẩy.
Dù cho bọn họ có lớn mật hung hãn tới mức nào, trước mặt một kẻ giết người mà mặt không đổi sắc vẫn không có cách nào cậy mạnh được. Bọn họ bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại xúc động như vậy, vì sao lại đi trêu chọc đám ma quỷ này!
Chẳng qua là không chịu nói thật đã bị giết, nếu những người đó thật sự nói ra chân tướng, Trần Phong thật không dám tưởng tượng mình sẽ phải gánh hậu quả gì. Hắn bắt đầu hoài nghi, Lãnh Tâm Nhiên khi nào thì có thể lực sau lưng lớn đến vậy, người đàn ông đáng sợ như vậy, so với những người bình thường luôn hô chém chém giết giết mà hắn quen biết còn lãnh huyết hơn. Khiến cho hắn giật mình chính là, thấy có người bị giết, nhỏ Lãnh Tâm Nhiên kia vẫn không đổi sắc mặt, mặt không chút thay đổi như đã luyện thành thói quen. Phát hiện này, khiến cho hắn run rẩy càng lợi hại hơn.
Rốt cuộc hắn cũng xác định được, nhỏ Lãnh Tâm Nhiên này, tuyệt đối hơn hẳn những gì mình tưởng tượng, không phải người mà hắn có thể chọc được.
Nhưng mà, lúc này, làm cũng đã làm rồi, hắn đã không còn đường quay về. Thắng làm vua thua làm giặc, dưới tình huốn hoàn toàn tuyệt vọng, Trần Phong bình tĩnh tự an ủi mình. Nhưng hắn bình tĩnh không có nghĩa là Bắc Âu Hân cũng bình tĩnh. Bắc Âu Hân lúc này vô cùng oán hận việc tự chủ trương của Trần Phong, cô cảm thấy, nếu không phải do Trần Phong nghĩ ra cái trò mưu ma chước quỷ này, cô sẽ không phải rơi vào tình cảnh này. Trước sự nguy hiểm, cô đã quên lúc trước mình dùng bộ mặt thương cảm trước mặt Trần Phong để hắn giúp mình báo thù thế nào. Cô chỉ nhớ rõ, toàn bộ kế hoạch là do Trần Phong, là Trần Phong dẫn mình tới đây. Lòng ích kỷ, khiến cho cô đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Trần Phong.
Lãnh Tâm Nhiên vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm của hai người kia. Trên thực tế cô tin Thần đã sớm biết ai là hung thủ, sở dĩ ngầm đồng ý cho Trí Viễn làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn chơi đùa cùng hai kẻ không biết trời cao đất rộng là gì kia, cho bọn họ một bài học đích đáng. Cô không phải thánh mẫu, cũng tuyệt đối không ra mặt cầu tình cho những người này. Huống hồ, hiện tại cô không những muốn khiến cho Bắc Âu Hân phải cầu xin tha thứ, mà còn muốn cô ta phải trả giá thật đắt cho việc mình làm. Bỏ thuốc mình đúng không? Thích bỏ thuốc lắm đúng không? Thích xem người khác bị cưỡng gian lắm đúng không? Vậy thì, để cho cô ta tự thưởng thức một phen đi.
Bất quá, trước đó, cô cũng cảm thấy đùa giỡn với hai người này một chút là lựa chọn không sai.
Yên tâm mà dựa vào người Dạ Mộc Thần, thói quen này đã xâm nhập vào tận xương tủy, cho nên họ đều không phát hiện, mình hiện tại căn bản không phải là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, có hành động thân mật thế này là có bao nhiêu không thích hợp. Mà người đàn ông vô cùng thích sạch sẽ chỉ hận không thể khiến toàn bộ phụ nữ chung quanh mình trong vòng một trượng đều biến mất, lại tự nhiên để cho cô dựa vào như vậy, không có nửa điểm phản cảm lại còn giống như cực kỳ vui vẻ, những việc này có bao nhiêu kỳ quái. Đáng tiếc, dưới tác dụng của xuân dược, suy nghĩ của cô đã có chút hỗn loạn. Nếu không phải vì cô có ý chí kinh người, chỉ sợ đã sớm bị dược khống chế làm ra chuyện khiến cô hối hận không thôi rồi.
Còn chuyện Ninh Trí Viễn giết người, cô không cảm thấy gì cả. Trong hắc đạo, không có ai là có đôi tay sạch sẽ cả. Chuyện như vậy, là cực kỳ bình thường. Diệt cỏ mà không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới sẽ lại trồi lên. Nếu thủ đoạn của ngươi không quả quyết, vậy thì, ở trong cái thế giới đen ăn đen này, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Cô biết bối cảnh của Dạ Mộc Thần, cũng không cảm thấy việc nhỏ như giết một người này sẽ mang lại phiền phức gì cho anh. Hiện tại tính tình của cô cũng coi như là tu dưỡng tốt, nếu như là trước kia, khi phát hiện đám côn đồ trong phòng có điểm không thích hợp đã trực tiếp giết hết tất cả bọn họ rồi, mà không giống như hiện tại chỉ khiến cho bọn họ mất đi năng lực hành động thôi đâu.
Ninh Trí Viễn lại mang một tên côn đồ khác tới. Trên khuôn mặt của tên kia vẫn còn mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Trần Phong và Bắc Âu Hân đang bị bắt giữ bên đó thì không nhịn được cảm thấy kinh hãi, nhanh miệng hỏi: "Không phải các người ở trên lầu sao? Sao cũng tới đây rồi?"
Đợi sau khi nói xong phát hiện vẻ mặt hai người kia không thích hợp mới tỉnh ngộ, lại nhìn đến thi thể nằm trên đất, liền kinh sợ lập tức tỉnh táo lại: "Con mẹ nó đây là chuyện gì? Trần Phong, ngươi không đùa lão tử đẩy chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn trơi trò đen ăn đen? Tiểu Tứ bị sao thế? Ai làm?"
Sau khi hắn nói xong những lời này, Ninh Trí Viễn hơi hơi nhếch miệng, tùy ý dùng súng ngăn chặn suy nghĩ của đối phương: "Nói, ai là chủ mưu? Người nào muốn tụi bây bỏ thuốc cho người ta một bài học?"
Mấy tên côn đồ này đều là thanh vừa hai mươi, tuy là ở đây có chút danh tiếng, nhưng đối với chuyện bắn chết người gì đó thì hoàn toàn không có kinh nghiệm, sợ đến mức tè cả ra quần: "Ngươi buông ra, ngươi muốn làm gì? Không dược làm chuyện xằng bậy, đây là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp!"
Nếu không phải tình huống không cho phép, chỉ sợ có người nhịn cười không được. Một tên vô lại, còn nói cái gì mà "xã hội pháp trị", "giết người là phạm pháp". Thật mỉa mai!
Vừa nhìn thấy bộ dáng mềm nhũng của tên này, Trần Phong liền biết mình xong rồi, khi hắn vừa nhắm mắt lại thì đồng thời tên côn đồ kia cũng bắt đầu khai.
"Là thằng đó. Nó nói muốn mời đám bạn tới chơi đùa, nói chỉ cần vào phòng tận tình giày vò người bên trong là được. Tôi vô tội, cầu xin ngươi thả tôi ra, tôi thật vô tại mà!"
Tên côn đồ chỉ và Trần Phong không chút do dự bán đứng hắn, sau đó bắt đầu nịnh nọt lấy lòng Ninh Trí Viễn.
Vốn sự tình đã đến nông nỗi này, nhưng mà, chuyện kế tiếp lại khiến người khác có chút bất ngờ. Tuy vậy, có lẽ Lãnh Tâm Nhiên cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì cô xem như là hiểu rõ bản tính của Bắc Âu Hân, biết cô ta là một "nữ thần" bản tính ác độc chưa bao giờ để cho bản thân phải chịu thiệt. Cho nên, khi thấy cô ta mở miệng nói chuyện, cũng không có cảm giác gì đặc biệt lắm.
"Trần Phong, thì ra là anh!"
Bắc Âu Hân đang ngây người khi thấy người bị giết bỗng nhiên hét ầm lên, không ngừng nổi điên làm loạn với Trần Phong, khiến cho Trần Phong hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Hân Hân, em là sao thế? Hân Hân, đừng sợ, anh ở đây, Hân Hân, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, không để cho người khác làm hại em đâu."
Trần Phong cho rằng cô bị sợ hãi, khẩn trương nắm tay cô, dịu dàng an ủi.
Nhưng mà, hành động kế tiếp của Bắc Âu Hân khiến cho hắn không còn tin vào mắt và tai của mình nữa.
"Trần Phong, anh là kẻ cặn bã, anh giả bộ làm người tốt. Thì ra anh hẹn em đến đây là vì hãm hại Lãnh Tâm Nhiên, thật sự là đủ vô sỉ. Sao anh có thể làm chuyện khủng khiếp như thế? Anh, anh...." Bắc Âu Hân khóc lớn, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Lãnh Tâm Nhiên vô cùng hứng thú ngắm nhìn. Cuộc sống quá nhàm chán, có đôi khi xem những màn kịch ngay cả trên TV cũng không có cũng là một thú vui.
Trần Phong hoàn toàn ngây ngẩn, trong ấn tượng của hắn Bắc Âu Hân là một nữ thần thuần khiết, trong sáng, mà không phải như bây giờ, là một kẻ điên lật ngược phải trái. Nhưng hắn thích cô là thật, nhìn thấy bộ dạng bị kích thích đó của cô vẫn không nhịn được an ủi: "Hân Hân, thực xin lỗi, anh không nên dẫn em đến đây. Yên tâm, chúng ta về sớm thôi. Thực xin lỗi, đừng sợ......"
Nhưng mà, Bắc Âu Hân đã hạ quyết tâm thì sao có thể để ý tới hắn, trực tiếp xoay người nhìn về phía Dạ Mộc Thần, sau đó ủy khuất cắn cắn môi, lấy bộ dáng vừa đáng yêu vừa quyến rũ cầu tình: "Em vô tội. Thực xin lỗi, em thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này. Đều là do Trần Phong làm, em không nghĩ tới anh ta lại không có nhân tính làm ra chuyện ác độc như vậy. Anh ta hẹn em đến đây, nói muốn dẫn em đi xem náo nhiệt nên em mới đến. Thực xin lỗi, em thật sự không biết mà, chuyện này không có quan hệ với em!"
Nếu như vừa rồi chỉ là kinh ngạc, thì lúc này thái độ trốn tránh trách nhiệm, đảo lộn trắng đen của Bắc Âu Hân đã khiến cho Trần Phong có cảm giác như bị sét đánh. Bao nhiêu ngạc nhiên và thương tiếc trước kia đều vì sự phản bội này mà chuyển thành phẫn nộ, ánh mắt hung tợn không dám tin, như là hận không thể xé nát Bắc Âu Hân ngay tại chỗ xem kia có phải người thật hay không.
"Hân Hân, em nói bậy bạ cái gì đó? Em.....sao em lại......" Tuy hắn cũng định gánh toàn bộ trách nhiệm để cho Hân Hân có thể thoát thân, nhưng hắn lại không nghĩ tới, cô gái xinh đẹp như vẽ trong mắt hắn này, lại làm ra loại chuyện đến súc sinh cũng không bằng như thế! Nếu không phải cô châm ngòi, nếu không phải vì cô, nếu không phải cô nói Lãnh Tâm Nhiên khi dễ cô, hắn sẽ làm việc này sao? Nhìn cặp mắt to quyến rũ kia, cố gắng muốn tìm một tia áy náy. Nhưng đáng tiếc, sâu trong đôi đồng tử đó, chỉ có sự phẫn nộ và phản bội trần trụi, căn bản không có chút áy náy nào. Bắc Âu Hân như vậy, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, cũng khiến cho tâm của hắn, lập tức rét lạnh! Theo như hắn thấy, Bắc Âu Hân không hề có chút cảm giác áy náy nào. Mà ngược lại, cô cực kỳ phẫn nộ. Trong suy nghĩ củ cô, nếu không phải vì Trần Phong, bây giờ cô đang ở bệnh viện, nằm trên giường bệnh, hít thở không khí trong lành của điều hòa, chờ giúp việc gọt hoa quả. Lúc này, đều là vì hắn, mới khiến cô trở nên chật vật như vậy. Không chỉ nhìn thấy cảnh giết người, còn phải chịu cảnh khiếp sợ, lúc trở về cô nhất định phải nói cho cha biết, để cho cha dạy dỗ cha của hắn thật tốt, để ông ta quản giáo con mình cho tốt.
Bắc Âu Hân giống như bị bệnh thần kinh, không hề nói lý, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Trần Phong, còn xem như chuyện đương nhiên.
Nghe được lời của Trần Phong, cô bộc phát ngay tại chỗ: "Cái gì mà Hân Hân chứ, gọi tôi là tiểu thư. Cha anh chỉ là một công nhân trong công ty của cha tôi thôi, đừng có mà nhận bừa." Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt không dám tin của Trần Phong, trực tiếp chuyển hướng đến Dạ Mộc Thần, cao ngạo nâng cằm: "Hiện tại đã biết rõ, tôi vô tội, tôi bị hắn lừa gạt. Toàn bộ chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với tôi. Nhanh thả tôi đi, nếu không..."
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Phong nổi giận đùng đùng tát một cái. Trong lòng Trần Phong nguội lạnh, hắn vì cô gái trước mắt này móc hết ruột gan không nói, thậm chí còn quyết định muốn gánh lấy hết tất cả trách nhiệm để đổi lấy sự bình an của cô. Nhưng mà hắn nhận lại được cái gì? Nhận được sự phản bội của cô, sự chán ghét của cô, cô tựa như hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu đến bây giờ hắn vẫn không nhìn rõ mọi chuyện thì quả thật là quá ngu ngốc rồi. Nhìn Bắc Âu Hân che mặt, nước mắt lưng tròng trước mắt, lần đầu tiên tâm của Trần Phong trở nên bình tĩnh, "Xem ra tôi cũng bị con tiện nhân cô lừa gạt rồi."
Dạ Mộc Thần căn bản không hề có hứng thú với những chuyện ầm ĩ này, lúc bắt đầu còn chú ý một chút, sau đó ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở người trong lòng. Rõ ràng là diện mạo hoàn toàn khác, không có thân thể giống nhau, nhưng cảm giác lại giống nhau. Ngay cả khi cô dựa sát vào, thân thể của mình cũng không sinh ra bất kỳ phản ứng bài xích nào. Toàn bộ những chuyện này, không cái nào là không chứng minh sự đặc biệt của cô.
"Tiếp theo nên làm gì?"
Nhìn chán tiết mục chó cắn chó, nhìn ánh mắt bốc hỏa của Trần Phong, Lãnh Tâm Nhiên biết, cậu ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với Bắc Âu Hân. Bất quả bị Bắc Âu Hân lừa dối lâu như thế mà đến bây giờ mới tỉnh, thật là đủ ngu xuẩn, đủ xui xẻo.
"Tùy em."
Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng, đôi mắt màu lục trên khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt chói mắt. Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, sự ôn nhu trong đôi mắt màu lục kia vô cùng quen thuộc. Nhưng khi cô nhìn lại lần nữa, cái gì cũng không có. Giống như tất cả đều là ảo giác của cô. Cô không còn sức để suy nghĩ nhiều, những thứ thuốc này không phải hoàn toàn không có tác dụng với cô. Cô phải nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Bắc Âu Hân này, sau đó trở về tắm nước lạnh. Lần đó ở bệnh viện, cô nể mặt Bắc Âu Hàn cứu mình nên mới không so đo, chỉ tùy tiện phế đi cánh ta của cô ta. Nhưng mà quá tam ba bận, hiển nhiên là cô ta không hề hiểu nguyên tắc này, xem cô như cô mèo bệnh nhiều lần khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của cô.
Vậy thì, cũng đừng trách cô không khách khí!
Rời khỏi ngực Dạ Mộc Thần, đi đến trước mặt Bắc Âu Hân, tuy sắc mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như cũ: "Rất thích xem cưỡng gian sao?"
Bắc Âu Hân sửng sốt khi bị hỏi như vậy. Không chỉ có cô, mọi người ở đây đều sửng sốt. Nhưng phản ứng của Dạ Mộc Thần lại rất trực tiếp, giống như là tâm linh tương thông với Lãnh Tâm Nhiên, chỉ một câu nói liền đoán ra được mọi việc, càng không dung tha cho Bắc Âu Hân.
"Còn nhớ lúc trước cô có kêu một đám côn đồ đến cưỡng gian tôi không? Có phải vẫn chưa có tin tức gì với cô đúng không? Giờ tôi nói cho cô biết, bọn họ đều bị tôi phế đi, sau đó đưa vào ngục giam, hắn là giờ vẫn còn chờ đợi ở trong đó."
Sắc mặt của Bắc Âu Hân đột nhiên trắng xanh, nơm nớp lo sợ: "Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu. Lãnh Tâm Nhiên, tuy tôi biết cô vì chuyện của anh trai mà vẫn luôn không thích tôi, nhưng cũng không thể vu oan cho tôi như vậy. Tao sẽ nói tốt với mày trước mặt anh trai, anh trai hiểu rõ tôi nhất, anh ấy nhất định sẽ đồng ý quen cô."
Trước mặt lợi ích bản thân, Bắc Âu Hân không chút do dự bán đứng anh trai của mình.
Hành động này, khiến cho tâm của Trần Phong càng thêm đau đớn. Hắn cảm thấy, chính mình thật khờ dại, cư nhiên lại bị một con nhỏ ác độc tự tư tự lợi lừa gạt lâu như vậy. Đáng tiếc là hắn nhận ra trễ, hắn biết, nếu mình không chết cũng phải bị mất một lớp da rồi. Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, cô yên lặng tắt nút ghi âm trong điện thoại để trong túi tiền. Từ sau khi trọng sinh, cô dường như đã tập thành thói quen hễ đối mặt với người nào có chút đặc biệt liền mở ghi âm trong điện thoại. Trước kia, cô sẽ không làm chuyện này. Chứng cứ gì gì đó đối với cô rất phiền toái, cô muốn làm gì thì làm, căn bản là không có ràng buộc. Nhưng bây giờ khác rồi, cô là người có bối cảnh trong sạch, không còn là Huyết sư trong hắc đạo trước kia nữa, làm việc gì cũng muốn rõ ràng.
Nghe được Lãnh Tâm Nhiên thích người nào đó, sắc mặt của Dạ Mộc Thần trở nên cực kỳ khó coi. Kỳ thật anh đã từng gặp Bắc Âu Hàn, lần trước đi bệnh viện chính là anh đưa tới, nhưng khi đó anh không hề biết cô gái trước mắt này chính là người mình muốn tìm, tuy thấy cảnh cô và nam sinh kia ngồi chung một chỗ rất chướng mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ thì khác, người này là của anh, sao anh có thể dễ dàng khoan dung cho sự tồn tại của nam sinh kia chứ?
Cực kỳ hiển nhiên, vị môn chủ Diêm Môn cao cao tại thượng này chỉ vì một câu nói của Bắc Âu Hân, lại ngây thơ nổi máu ghen! Lãnh Tâm Nhiên cũng không biết cảm xúc biến hóa của Dạ Mộc Thần, cô chì cười, cười chế giễu: "Cô thật sự tưởng là tôi thích anh trai của cô sao? Nếu không phải vì cậu ta cứu tôi, tôi căn bản không chú ý tới cậu ta. Cái chuyện bỏ thuốc kia, kỳ thật là cô đã sớm biết đúng không. Không nhắc nhở Bắc Âu Hàn, là vì muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học đúng không? Bắc Âu Hàn không có chút liên quan nào với tôi, cực kỳ đáng tiếc, mồi câu của cô không có lực hấp dẫn đối với tôi."
Bắc Âu Hân không hề nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên lại lạnh nhạt như vậy. Nhiên háo sắc tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy, cô ta rõ ràng thích anh trai như thế, khi đi học thì nhìn lén anh trai, lúc tan học thì lấy giấy viết tên anh trai, còn lén lút đi theo anh trai, chụp hình anh trai, nếu không phải trong lúc vô tình cô đọc dược nhật ký của cô ta, cô còn không biết thì ra bên cạnh mình còn có kẻ không biết tự lượng sức mình như vậy. Vì để cho cô ta biết có một số người không thể với tới, cho nên cô mới nghĩ ra chuyện bỏ thuốc kia. Chỉ là không nghĩ tới, sau chuyện bỏ thuốc, con nhỏ Nhiên háo sắc nhát gan hèn yếu kia lại hoàn toàn thay đổi như trở thành một người khác!
"Hiện tại biết cô gái mà cậu thích là loại gì rồi đúng không? Thật là đáng thương mà. Nhưng yên tâm đi, rất nhanh , tôi sẽ cho cậu cơ hội trả thù."
Bỏ lại một câu đầy ẩn ý như thế, Lãnh Tâm Nhiên trở lại bên người Dạ Mộc Thần, nhìn anh một cái, thấy anh không có vẻ mặt phản đối, liền nói với Ninh Trí Viễn: "Đưa bọn họ vào đi."
Nếu đã thích cưỡng gian như thế, vậy thì tự mình cảm nhận cho tốt đi! Lãnh Tâm Nhiên cô, cho tới bây giờ luôn không phải là người nhân từ dễ chọc đến.
Ninh Trí Viễn tựa hồ đã sớm đoán được ý định của cô, vừa nghe cô mở miệng, liền không chút do dự mang theo hai vệ sĩ đưa người vào trong phòng.
Bắc Âu Hân phản ứng rất nhanh, lập tức phát hiện ra sự việc không đúng lắm, trong phòng có bỏ xuân dược, bên trong còn mười mấy người đàn ông, giờ lại nhốt cô vào đó, vậy không phải....
"Không cần! Không cần! Van cầu cô không cần! Van cầu cô thả tôi ra! Tôi không muốn vào đó, tôi không muốn. Tôi cho cô tiền có được không? Tôi cho cô tất cả tiền bạc của tôi có được không? Van cầu cô buông tha tôi! Về sau tôi sẽ không tìm cô gây phiền toái nữa, cũng không liều mạng xuất hiện trước mặt cô, van cầu cô tha cho tôi đi!"
Bắc Âu Hân khóc hô, nắm chặt cửa không chịu bước vào. Lãnh Tâm Nhiên không nhúc nhích, coi như cái gì cũng chưa nghe, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Gậy ông đập lưng ông, là chuyện rất bình thường. Nếu đã dám làm ra chuyện này, thì phải chuẩn bị trước việc bị trả thù!
Giờ có hối hận cũng đã muộn, lúc trước sao không nghĩ đến điều này? Sao không nghĩ tới những người bị mình hại sẽ ra sao?
Ninh Trí Viễn ngoan độc búng tay một cái, sau đó dùng lực ném Bắc Âu Hân vào phòng. So với việc cô ta vùng vẫy và cầu xin tha thứ, vẻ mặt của Trần Phong lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là, ánh mắt hắn nhìn Bắc Âu Hân, tựa như dã thú nhìn chằm chằm thực vật, khiến cho người ta không tự chủ được không rét mà run!
"Rầm!" một tiếng, cửa phòng đóng lại, tiếng khóc la cầu xin tha thứ của Bắc Âu Hân cũng bị chặn lại phía sau cửa. Không cần nghĩ cũng biết bên trong sẽ phát sinh chuyện gì, một đám người trúng xuân dược, gặp ai cũng muốn làm. Càng không cần nói đến người bị ném vào lúc này là một mỹ nhân như hoa như ngọc, những người đó, không nổi điên lên mới là lạ! Chỉ đáng tiếc cho thân thể mềm mại yểu ớt kia của Bắc Âu Hân, cũng không biết có chịu đựng được không!