Vừa chạy đến trước mặt Lăng Vũ, liền vội vàng dùng mang bộ mặt sa sầm nói xin lỗi Lăng Vũ. Trong lúc đó Lãnh Tâm Nhiên đã hỏi thăm Đông Phương Hiểu Diệc về diện mạo đặc trưng của những người đó.
Đông Phương Hiểu Diệc cố gắng nhớ lại, chỉ có thể xác định trong đó có một người cắt tóc ngang trán nhuộm đỏ. Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên định từ bỏ việc hỏi thăm, cô lại đột nhiên nhớ tới dường như trong đó có người xỏ lỗ mui, còn đeo một khoen mũi, vừa nhìn đã cảm thấy đau buốt.
Nghe được cái từ khoen mũi này, hai mắt Lãnh Tâm nhiên tỏa sáng. Cô nhớ, trước ở phòng nghỉ gặp phải đám thanh niên kia, hình như thì có người đeo khoen mũi. Rất khéo chính là, lúc Lãnh Tâm nhiên chú ý bên kia, vừa lúc là người kia đang chơi bóng, cho nên cô nhớ rõ được một số điểm đặc trưng trên mặt hắn.
Trên căn bản là xác định được Lam Kỳ nhi bị đám người kia mang đi rồi, chỉ là Lãnh Tâm nhiên còn đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc hơn. Chuyện lần này, là ngoài ý muốn, hay còn là một âm mưu? Chuyện Lam Kỳ nhi, là thật ngoài ý muốn, hay là một trong vô số âm mưu của những người đó? Nhưng, mặc kệ là cái nào, hiện tại, lựa chọn của các cô cũng chỉ có một, chính là tìm được Lam Kỳ Nhi.
Về phần những thứ khác, con ngươi đen nhánh phát ra một đạo ánh sáng lạnh lùng. Người chắn ở trước mặt cô, gặp người giết người, gặp phật giết phật. Chỉ cần có người dám ngăn cản, cô liền dám giết.
Bên kia Lăng Vũ vẫn còn tức giận mắng mỏ đối với cái người phụ trách mập mạp, hắn là cậu ba nhà họ Lăng được mọi người theo đuổi, từ nhỏ đã là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cho dù đối phương là người phụ trách Câu Lạc Bộ này, Lăng Vũ vẫn không có bất kỳ cố kỵ nào, tức giận mắng rồi không ngừng uy hiếp. Thậm chí, cậu còn thề, nếu như Lam Kỳ nhi thật xảy ra chút chuyện gì, như vậy, cái Câu Lạc Bộ này cũng không có cần thiết tồn tại.
Người mập mạp kia bị mắng trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, khăn tay nhỏ cũng bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng anh ta vẫn luôn là khom người nói xin lỗi, không có bởi vì Lăng Vũ tức giận mắng mà lộ ra dáng vẻ không bình tĩnh hay oán hận. Phản ứng này, khiến Lãnh Tâm Nhiên hơi coi trọng ông ta một chút. Dù sao, một người có thể nhịn chịu chịu đựng được, mới có thể chân chính làm được chuyện lớn.
"Lăng thiếu, chuyện này là do chúng tôi thất trách. Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ. . .’’ Ông mập vừa nói xin lỗi, vừa thầm kêu khổ trong lòng. Câu Lạc Bộ có ba người phụ trách, lần lượt thay phiên nhau quản lý. Ông ta sao lại xui xẻo như vậy, vừa đến phiên ông ta lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu cô gái kia không có xảy ra việc gì cũng may, còn nếu như có chút sai lầm gì, bát cơm này của ông chắc chắn là bị vỡ rồi!
Lăng Vũ còn định nói gì đó, Lãnh Tâm Nhiên lại cắt ngang lời cậu ta.
"Nơi này của các ông, có phòng nào có khách gắn khoen mũi hay không?" Vấn đề của Lãnh Tâm nhiên khiến cho người ta có chút khó hiểu. Người phụ trách mập cứ nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, vẫn không có kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Ngược lại bên cạnh ông ta, sắc mặt của một phục vụ thay đổi, sau đó tiến tới nói nhỏ gì đó vào tai ông. Lãnh Tâm nhiên biết người phục vụ kia nhất định là biết chút chuyện, thấy ông mập nghe xong sau vẫn còn do dự không nói được lời nào, thân hình liền lập tức lóe lên đi tới trước mặt người phục vụ, duỗi tay ra liền nắm lấy cổ của người phục vụ: "Dẫn tôi tới phòng của bọn họ." Lời này của cô, giọng điệu chắc chắn, căn bản không để cho người ta có cơ hội từ chối.
Người phục vụ kia gặp phải tình cảnh này, liền biến sắc tại chỗ, đôi mắt ngập nước, điềm đạm đáng yêu vào Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc gì, thấy đối phương còn không nghe lời, bàn tay chợt dùng lực, mặt của phục vụ sinh cũng bắt đầu ứ máu chuyển thành màu đỏ.
"Có đi hay không, không đi thì đừng trách tôi không khách khí!" Cô thật đúng là không định khách khí, nếu như người này không thức thời, cô không thể bảo đảm mình sẽ không bẻ gảy cổ của đối phương.
Người phụ trách mập lúc này mới thức tỉnh, nhìn một thân lệ khí của Lãnh Tâm nhiên, lại nhìn bộ dạng tức giận của mấy người Lăng Vũ và Triệu Nghị phía sau cô, cộng thêm dáng người như gấu của Lôi Vũ, chỉ có thể ngập ngừng nói: "Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Vị tiểu thư này, ngài đừng xúc động, tôi nhất định sẽ cho các người một câu trả lời hợp lý." Lãnh Tâm Nhiên không nghe mấy lời lươn lẹo của ông ta, trực tiếp đi lên một cước đá vào trên người đối phương, giọng nói lạnh như băng: "Có dẫn đường hay không?"
Hiện tại cứ trì hoãn một phút, Lam Kỳ Nhi lại thêm một phần nguy hiểm. Nếu hai người kia cứ kéo dài thời gian, cô cũng không để ý hôm nay sẽ đại khai sát giới ở chỗ này!
Người phụ trách mập và người phục vụ lần này là thật bị giật mình. Bọn họ ý thức được cô gái có ngũ quan tinh xảo trước mắt này là người nói được làm được không chút khách khí, sao còn dám chậm trễn nữa, trực tiếp khai báo rõ mọi chuyện.
"Ở 388 phòng."
Người phục vụ sắp khóc rồi.
Rất nhanh, hai người liền dẫn Lãnh Tâm nhiên đến phòng 388. Nhưng Triệu Nghị bị Lãnh Tâm nhiên giữ lại. Cậu là người duy nhất tới từ thành phố C với cô, cũng là người duy nhất có qua lại với nhà họ Dung trừ cô ra. Giữ cậu ta lại, đó là lựa chọn tốt nhất.
Dặn dò Triệu Nghị mấy câu, sau đó mấy người cứ như vậy hùng dũng đi đến căn phòng được thuê.
Trong đó, Lôi Vũ còn ngại người phụ trách mập mạp kia đi quá chậm, trực tiếp vung tay vác đối phương lên vai mình. Một người nặng hai trăm cân, lại không có chút lực uy hiếp nào đối với anh, mặc dù bị thương, nhưng là chút sức nặng này đối với anh ta mà nói còn là chút chuyện nhỏ.
Chỉ là bản lộ Lôi Vũ lộ ra trong lúc lơ đãng này, ngược lại khiến cho người phục vụ kia kinh sợ quá mức. Căn bản không dám chậm trễ, vừa đi vừa chạy về phía phòng 388.
Không thể không tán thưởng một câu, hiệu quả cách âm của căn phòng lớn xa hoa này thật tốt. Dù là đứng ở cửa phòng, cũng hoàn toàn không nghe được âm thanh gì bên trong, đây quả thực là nơi tốt nhất để bí mật giao dịch phạm tội nha!
"Mở cửa." Lãnh Tâm Nhiên muốn một cước đá văng cửa, nhưng thế thì khó tránh khỏi bứt dây động rừng, nên đẩy người phục vụ bên cạnh để cho cô ta tiến lên.
Cô phục vụ nào dám không theo, khẽ đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ vào, một lát sau liền rút về, nói với Lãnh Tâm Nhiên nói: "Bên trong rất tối, nhưng hình như có một nữ sinh."
Lúc này, Lãnh Tâm nhiên cũng không do dự nữa rồi. Một tay kéo cô phục vụ ra, sau đó bay tới một cước nặng nề đá vào cánh cửa kia, thanh âm kia, khiến mọi người nghe được theo bản năng cảm thấy đau đớn.
Mới vừa rồi lúc người phục vụ tiến vào đã hấp dẫn sự chú ý của người bên trong, chỉ cho là đi nhầm phòng nên không để ý. Ai biết một giây kế tiếp liền truyền đến một tiếng "Oanh" thật lớn, cánh cửa chắc chắn lắc lư rồi đổ vào bên trong. Cùng lúc đó, ánh đèn trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng từ màn hình cũng được bật lên.
Loại ánh sáng xuất hiện bất chợt này, khiến những người đã quen với bóng tối bên trong che mắt lại theo bản năng.
Bọn họ không thấy được người tiến vào, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại nhìn rõ hết thảy tình huống bên trong. Lúc trước bọn họ còn đang lo lắng cho tình huống của Lam Kỳ Nhi, bây giờ xem ra, thật may là bọn họ đến kịp, không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Lam Kỳ Nhi mơ hồ ngã trên ghế sa lon, quần áo trên người xốc xếch, nhưng cũng may đều còn nguyên vị trí. Chỉ là trên người cô ấy có một người đàn ông mặt đầy mụn đang nằm sấp, bởi vì biến cố đột nhiên xảy ra mà khẽ mở to hai mắt.
Còn không đợi những người đó thấy rõ bộ dạng người tới, Lãnh Tâm Nhiên đã nhanh chóng đi tới chỗ Lam Kỳ Nhi. Duỗi tay xốc cổ áo của người đàn ông kia lên, cứ như vậy mà ném về phía vách tường. Cái âm thanh kia, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể chịu đựng nổi. Mà Lôi Vũ đi theo sau Lãnh Tâm Nhiên, cũng dựa vào thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng ôm lấy Lam Kỳ Nhi. Sau khi xác định cô ấy chỉ bị hôn mê mà không có bị thương chỗ nào khác, mới buông lõng ý thức khẽ thở phào một cái.
Người đàn ông kia đột nhiên bị ném ra như vậy, đầu tiên là đụng vào tường sau đó vừa mạnh mẽ rơi ở trên đất. Một đòn đòn nghiêm trọng đó, giống như là có người cầm lấy chùy nện vào ngực hắn ta, hung hăng đập đến mấy lần, thiếu chút nữa còn khạc ra một ngụm máu bầm.
Vậy mà, không đợi hắn phát ra bất kỳ âm thanh phản bác hoặc là kháng nghị nào, một cái chân cứ như vậy dậm mạnh lên người hắn. Tốc độ nhanh, lực thì mạnh, chỉ đủ cho anh ta co rút người lại sau đó phát ra trận trận tiếng kêu thảm thiết. Lãnh Tâm Nhiên đã thực sự tức giận!
Đời này, cô ghét nhất chính là đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Đặc biệt là đối với người bên cạnh cô, vậy thì, càng là tội không thể tha thứ rồi! Cô xuống tay rất nặng, căn bản không có nương tay. Khi những người khác rốt cuộc thích ứng loại ánh sáng đột nhiên này mà phản ứng kịp, người đàn ông kia đã co rúc ở trên đất không động đậy được. Trên đất thấm ra một vũng máu, rất dễ nhận thấy là từ trên người hắn ta chảy ra. Mà Lãnh Tâm nhiên lại thâm trầm đứng đó, mở to đôi mắt đen bất cứ lúc nào đều sáng ngời, không nháy mắt nhìn chằm chằm đám người trước mắt kia.
Đám người kia, quả thật chính là đám người Lãnh Tâm Nhiên gặp trong phòng nghỉ lúc trước. Chỉ là, đối phương không phải ba bốn người, mà là bảy tám. Một cái ghế sofa lớn, trên bàn trà đặt chai rượu ngã trái ngã phải và một đống đồ ăn vặt gì đó. Trong bảy tám người này, trừ một cô gái nhỏ, những người khác đều là nam. Chỉ là cô gái kia, mặc áo da quần da, lộ ra một mảng mông lớn, trên tay cầm một điếu thuốc, khói phả lên khuôn mặt được trang điểm, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện.
Vừa nhìn thấy Lăng Vũ, cô ta giống như là dã thú phát hiện con mồi, thế nhưng lại lè lưỡi liếm liếm cánh môi, ra vẻ thèm nhỏ dãi.
Lăng Vũ cảm thấy vô cùng ghê tớm, không che giấu vẻ chán ghét mà nhíu mày, sau đó đứng ra sau lưng Lãnh Tâm Nhiên để không nhìn thấy người kia.
"Mẹ kiếp, ai dám đánh nhau trên đất của bố mày? Thì ra là mấy đứa non nớt, thế nào, tịch mịch muốn các anh trai đến vui đùa với các người sao?"
Một người trong đó cởi trần, cánh tay và ngực có hình xăm, đầu trọc bước ra khỏi đám người, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám nhóc trước mặt. Quả thật, so với đám người kẻ sau vô lại hơn kẻ trước kia, mấy người Lãnh Tâm Nhiên nhìn thế nào cũng giống tiểu thư thiếu gia từng trải qua những chuyện ngoài xã hội.
Tên đầu trọc rất hung ác, thậm chí lúc nói chuyện còn cố ý khoe ra cơ bắp nơi cánh tay, lúc nói chuyện còn lộ ra mấy cái răng bằng vàng.
Khi hắn nói xong lời này, phía sau hắn đã có người không nhịn được, lao ra định báo thù cho anh em mình. Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt nhìn người đàn ông kia xông về phía mình, khi tay của đối phương cách mình chỉ có khoảng mười centimet thì chậm rãi vươn tay, trực tiếp bắt lấy tay đối phương, sau đó dưới con mắt không dám tin của đối phương, nhẹ nhàng giơ chân lên đạp một phát. Từng tiếng xương gãy vang lên, thân thể của người đàn ông giống như bồ công anh bay thẳng đi ra ngoài. Nếu như nói mới vừa rồi Lãnh Tâm nhiên đánh người đàn ông kia là đốt lên lửa giận của đám người kia, vậy thì hiện tại, một cước này chính là tưới dầu vào lửa. Chỉ thấy đám người mặt đầy lệ khí kia đều thu hồi vẻ mặt cười cợt, trực tiếp nắm lên trai rượu trên bàn trà, đập lên bàn trà một cái cho vỡ ra, sau đó ném về phía mấy người Lãnh Tâm nhiên.
Tình hình này, rất dễ nhận thấy là chuẩn bị làm lớn một trận rồi.
Sắc mặt cái người đầu trọc cũng trầm xuống: "ĐxxCM, bọn mày có ý gì? Vừa tới đã đánh người?" Lãnh Tâm nhiên không trả lời vấn đề của hắn: "Ngươi là cầm đầu bọn hắn?"
Đầu trọc cười lạnh: "Đúng thế."
"Bạn học của tôi là bị các người bắt tới?" Lần này, là chỉ Lam Kỳ Nhi còn đang ngủ mê man trong ngực Lôi Vũ.
Thật ra thì vừa bắt đầu tên đầu trọc đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, chỉ là giả bộ ngu ngơ không biết thôi. Hiện tại thấy Lãnh Tâm nhiên nói rõ sự tình, lại còn cố ý cười rộ lên: "Đúng thì thế nào? Cũng chỉ là nhìn xinh đẹp nên gọi tới cùng nhau chơi đùa chơi thôi. Chúng tao coi trọng cô ta là may mắn của cô ta. Chỉ là, anh em chúng tao nhiều người, tăng nhiều cháo ít, lúc trước vẫn còn đang lo lắng vấn đề này đấy. Bây giờ nhìn lại thấy cũng không còn cần thiết nữa. Ba người bọn mày ở lại chơi đùa cùng bọn tao một chút,chuyện lần này tao sẽ bỏ qua. Nếu không. . . . . ."
Theo âm thanh uy hiếp của hắn, tiếng nắn tay của những người phía sau cũng trở nên rõ ràng.
Ý tứ của tên đầu trọc rất rõ ràng, là để ba người Lãnh Tâm Nhiên, Đông Phương Hiểu Diệc và Lam Kỳ Nhi ở lại xin lỗi bọn họ. Những người lớn gan cô đã gặp qua không ít, lại chưa gặp qua kẻ không biết chết sống như vậy!
Sau khi tên đầu trọc nói xong, Lãnh Tâm Nhiên liền có động tác. Thân hình cô lóe lên vọt thẳng hướng khay trà, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của tên đầu trọc, một chai rượu trực tiếp lao về phía đầu hắn, trong nháy mắt đầu của hắn như trái dưa hấu bị bổ ra.
"Nếu muốn chết như vậy, vậy thì thành toàn cho các ngươi đi!"
Những lời này, chính là tiếng còi mở màn.
Bởi vì lửa giận của đối phương đã bị đốt cháy thành công, sau khi Lãnh Tâm Nhiên ra tay với tên đầu trọc thì đã cầm vũ khí lên lao về phía này.
Lăng Vũ mặc dù là con nhà đại gia, nhưng cũng tốt xấu là bị người xưng là con nhà giàu, cho nên đánh nhau cái gì mặc dù không tính là am hiểu nhưng tuyệt đối không xa lạ. Thấy tình huống như thế cũng không hốt hoảng, đầu tiên là đỡ lấy Lam Kỳ Nhi từ trong ngực Lôi Vũ, sau đó lôi kéo Đông Phương Hiểu Diệc cùng đi ra khỏi phòng. Không tới một phút, cậu lại xuất hiện trong phòng, trực tiếp đóng cửa lại, nhìn về phía cảnh tượng hỗn loạn bên trong, lộ ra một nụ cười như nôn nóng muốn thử.
Một cuộc ác chiến không thể tránh được, chuyện thắng thua, chưa thể nói trước.