Triệu Nghị nháy mắt mấy cái, khuôn mặt mờ mịt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh mặt như cũ.
Lãnh Tâm Nhiên không nói lời nào, chẳng qua là đùa giỡn máy chụp hình trên tay.
"Cậu đã sớm biết?"
Cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần từ trong kích thích, Triệu Nghị giọng nói không dám tin nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Thuận tiện nhìn Dung Thiếu Tuyệt vẫn rất trấn tĩnh bên cạnh: "Dung Thiếu Tuyệt cũng biết?"
"Không, chẳng qua là suy đoán mà thôi, không nghĩ tới lại giống như dự đoán."
Lãnh Tâm Nhiên thả lại máy chụp hình vào trong túi xách.
"Sao có thể? Sao cậu biết Phan Lộ được bao nuôi?" Triệu Nghị căn bản không tin lời giải thích này. Tình huống mới vừa rồi, rất hiển nhiên, Phan Lộ được bao nuôi bởi người có tiền. Nhưng trước đó Lãnh Tâm Nhiên đã kêu cậu chuẩn bị máy chụp hình, cô còn đề nghị theo dõi Phan Lộ, nếu như cô không sự không biết gì thì thật là quỷ rồi.
Lãnh Tâm Nhiên cũng không tức giận: "Thật sự là suy đoán. Chẳng qua là có chút căn cứ thôi. Dựa vào hồ sơ cậu đưa, điều kiện gia đình của Phan Lộ bình thường, ba mẹ đều là công nhân. Mà từ khi cô vào trung học thì càng phải đi làm để tự kiến tiền chi trả phí sinh hoạt. Nhưng mà, hôm nay ở phòng hiệu trưởng, tôi thấy cô ta đeo nữ trang thạch anh của Cartier, nếu như tôi nhớ không lầm, cái này giá thị trường khoảng chừng bốn vạn. Cậu nói xem, một học sinh có cha mẹ là công nhân bình thường phải dựa làm việc làm thêm để kiếm phí sinh hoạt thì sao có thể mua được trang sức Cartier?"
"Vậy cũng không thể chứng tỏ............cô ta bị bao nuôi mà? Không chừng cô ta đeo đồ giả thì sao?"
"Là hàng thật. Hơn nữa, tôi cũng không khẳng định cô ta bị bao nuôi. Tôi chỉ cảm thấy nếu theo dõi cô ta sẽ phát hiện được gì đó thú vị thôi. Xem ra vận khí không tệ, giống như ý nguyện."
Khóe miệng Triệu Nghị co rút. Vậy cũng được sao? Bất quá, khả năng quan sát nhạy bén như vậy, đúng là quái vật!
"Vậy tiếp theo muốn làm gì?"
Dung Thiếu Tuyệt vẫn không lên tiếng, anh giống như là một thủ vệ trung thành đi bên người Lãnh Tâm Nhiên. Đối với việc này, Triệu Nghị đã sớm tập thành thói quen, nếu không cũng đã không vụng trộm gọi anh ta là "trung khuyển".
"Không cần, các cậu về trước đi."
Triệu Nghị còn muốn nói gì đó, nhưng không đợi cậu ta mở miệng đã bị Dung Thiếu Tuyệt kéo đi. Lãnh Tâm Nhiên đứng tại chỗ một hồi, chờ đến khi bóng dáng hai người kia biến mất mới xoay người đi về hướng ngược lại.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Giống như dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên, mấy giáo viên kia không hề đưa ra được cứ, cho nên định nhân cơ hội này ra tay với thầy Thái.
"Xem hôm nay cô còn có thể nói cái gì!"
Vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A cao ngạo nói.
Lãnh Tâm Nhiên không đổi mặt đi lướt qua người ông ta, hoàn toàn không quan tâm ông ta "đánh rắm".
"Được rồi, hôm nay mọi người đến đây để giải quyết chuyện thầy Thái có hành vi đồi bại với nữ sinh, bây giờ mỗi đưa đưa ra chứng cứ xác đáng đi."
Đứng trước mặt mọi người, khuôn mặt Nghiêm Triều vẫn tươi cười hư cũ, phong độ và dáng vẻ này đủ để khiến cho vài nữ sinh len lén đỏ mặt.
"Đây là số liệu chúng ta thống kê. Số liệu này chứng tỏ, từ khi thầy Thái chủ nhiệm lớp F cho đến nay, thành tích lớp F vẫn luôn đứng cuối toàn trường. Không chỉ như thế, tổng điểm của cả lớp bọn họ thậm chí còn không bằng tổng điểm của một người trong lớp chúng ta. Mặt khác, tình trạng đánh nhau của học sinh lớp F ngày càng tăng. Thậm chí trước đây không lâu, còn lớp học sinh của lớp F dám đánh giáo viên trước mặt mọi người. Những chuyện này, cũng đủ nói rõ một chuyện, ông ta không hề hoàn thành nhiệm vụ của một chủ nhiệm, không xứng đáng làm chủ nhiệm lớp F!"
Mặc dù cùng là chủ nhiệm lớp, nhưng bởi vì lão đầu ngốc là giáo viên lớp A, là giáo viên có địa vị cao nhất, cho nên cho ông ta làm đại diện là tốt nhất.
Nghe xong những lý do ông ta đưa ra, Lãnh Tâm Nhiên cười. Không chỉ có cô, ngay cả đáy mắt của thầy hiệu trưởng trẻ cũng lộ ra tia cười nhạo khinh thường. Tất cả học sinh trong trường đều được xếp lớp dựa theo thành tích, lớp F điểm khởi đầu vốn là kém nhất, từ khi bước vào đã là đứng cuối toàn trường. Vậy mà lúc này ông ta lại đem cái này làm lý do, thật là không biết xấu hổ!
"Ba ba ba!"
Nhìn lão ngốc đó càng nói càng hăng say, những người bên cạnh cũng bày ra dáng vẻ nịnh nọt, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được vỗ tay. Nói thật hay, cũng chỉ có những kẻ không biết xấu hổ mới dám hùng hồn như thế!
"Vị giáo viên đầu hói này, ông nói, thành tích lớp F kém, cho nên thầy Thái phải phụ trách việc này! Vậy, lúc đầu tôi ở những lớp khác đều đứng nhất, còn thi được vào lớp A. Nhưng mà tôi mới ở lớp A được mấy ngày, thành tích thi tháng liền biến thành đứng bét toàn trường. Theo quan điểm của ông, vậy có phải chứng tỏ, ông cũng phải chịu trách nhiệm cho thành tích đứng bét của tôi? Nói cách khác, thầy giáo ông cũng không có tư cách làm giáo viên chủ nhiệm lớp A?"
"Cô............ " Bị mấy câu hời hợt của Lãnh Tâm Nhiên phá hỏng, chủ nhiệm đầu ngốc thiếu chút nữa giận đến hít thở không thông.
"Học sinh tôn trọng giáo viên, giáo viên cũng phải yêu mến học sinh như con của mình, có trách nhiệm với học sinh. Mặc khác, trách nhiệm của giáo viên, không chỉ truyền đạt kiến thức cho học sinh, mà quan trọng nhất, còn phải làm cho học sinh nên người đúng không? Vậy, nói thử xem, thầy giáo ông có cảm thấy mình làm được không?"
Không đợi ông ta mở miệng nói gì, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói.
"Tôi dĩ nhiên làm rất tốt. Cô xem học sinh của lớp tôi đi, không phải đều là những học sinh trí đức đều phát triển toàn diện hay sao?" Chủ nhiệm đầu ngốc không hề nghĩ ngợi đáp.
Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Phải không? Thầy à, ông có nhớ, trước đây không lâu, tôi còn là học sinh lớp ông phải không?"
"Đó là do, là do cô chìm đắm trong trụy lạc, không có chí tiến thủ, mới có thể bị đá ra khỏi lớp A!"
Chủ nhiệm đầu ngốc tiếp tục đáp trả như chuyện hiển nhiên. Trừ ông ta ra, những người khác đều cảm giác được có chút không bình thường. Giống như, không biết từ lúc nào, suy nghĩ của bọn họ đã bị cô gái này dẫn dắt, trong lòng mỗi người bắt đầu hiện ra một cảm giác bất an.
Lãnh Tâm Nhiên không tiếp tục trả lời, chẳng qua là lấy di động ra, sau đó nhấn nút phát một đoạn ghi âm.
Sau đó, dưới vẻ mặt nghi ngờ không hiểu của mọi người, trong di động truyền đến tiếng rống giận liên tiếp của một thanh âm rất quen thuộc.
............
"Cô............ðýợc, tôi không tin cô làm chuyện này không ai nhìn thấy. Trong lớp nhiều bạn học nhý vậy, tôi hỏi một chút, ðể xem ai là kẻ ðứng sau gây tội ác! Nếu ðể cho tôi tra ra ðýợc, liền cút khỏi lớp này! Lớp A sẽ không chứa tạp chủng giống lớp F, muốn chõi muốn phá thì ði ðến lớp F. Tôi thấy những kẻ ðó, chính là trời sinh thích hợp với lớp F."
............
"Lãnh Tâm Nhiên, cô thật là càn rỡ. Ở nhà không ai dạy cô sao? Ba mẹ cô dạy cô những gì? Ai dạy cô nói chuyện với giáo viên nhý thế? Cô cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi phải ðuổi cô ra khỏi lớp này. Ði ra ngoài!"
............
"Ðúng, ðúng, chính là nhý vậy. Ðầu tiên cô ðặt thùng nýớc lên cửa phòng đang đóng, sau đó vì ðể che giấu, liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Cô cho rằng cô làm vậy, sẽ không bị nghi ngờ sao? Hành ðộng của cô, mọi ngýời trong lớp ðều nhìn thấy, cô còn láo?"
............
Ghi âm rất rõ ràng, làm cho người ta rất dễ hình dung đến hình đến tình huống lúc đó. Trò đùa của cả lớp, vu oan, thanh âm vũ nhục của thầy chủ nhiệm, hết thảy hết thảy, đều vô cùng rõ ràng. Chỉ cần nghe đoạn ghi âm người ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc mới bắt đầu chủ nhiệm đầu ngốc đó còn có chút thất thần. Đợi đến khi phản ứng kịp định phá hư cái điện thoại trên tay Lãnh Tâm Nhiên, đã bị Dung Thiếu Tuyệt ngăn lại.
Ghi âm kết thúc, chủ nhiệm đầu ngốc trở thành tiêu điểm bị mọi người chăm chú nhìn. Những người đứng đây đều rất quen thuộc ông ta, tất nhiên nghe được giáo viên nhục mạ học sinh không có giáo dục chính là ông ta.
"Đây là những chuyện đã xảy ra lúc tôi còn học lớp A. Chính vì bị giáo viên nhục mạ, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, cho nên việc học của tôi mới xuống dốc không phanh đến nỗi bị đá đến lớp F. Thầy là chủ nhiệm lớp, có tài liệu của tôi, nhất định biết chuyện ba mẹ tôi đã sớm qua đời, nhưng ông lại lấy những lời này tới vũ nhục tôi, đây mà được xem là giáo viên sao?"
Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên rất thấp, đầu cũng cúi xuống, không nhìn thấy được vẻ mặt. Nhưng từ thanh âm mang đầy sự tức giận và ủy khuất kia, có thể đoán được tâm tình hiện tại của cô rất tệ.
Sắc mặt của chủ nhiệm đầu ngốc trở nên cực kỳ khó coi. Ông rất muốn biện minh cho mình, ông căn bản không hề biết chuyện Lãnh Tâm Nhiên là côi nhi, nhưng mà, thân là chủ nhiệm lớp lại không nắm được hoàn cảnh của học sinh, cái chụp mũ này cũng khiến ông không thể dậy nổi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bây giờ Lãnh Tâm Nhiên đang khóc. Nhưng Triệu Nghị đứng ở cửa, khóe miệng cũng đã co rút đến cứng lại. Cho xin đi, rõ ràng là nữ vương tự mình muốn rời khỏi lớp A cho nên cố ý đứng bét toàn trường, bây giờ còn nói tất cả là do thầy giáo vũ nhục khiến cho lòng tự ái bị tổn thương nên mới như vậy, thật là............đủ vô sỉ!
Cậu âm thầm nói với bản thân, thề rằng có đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với người này, thật sự là quá............quá............đen tối............quá............quá vô sỉ!
Đúng như Triệu nghị đoán, biểu hiện tâm trạng trầm xuống của Lãnh Tâm Nhiên chẳng qua chỉ là ra vẻ mà thôi, rất nhanh, đã ngẩng đầu lên, dùng giọng nói cảm động nói: "Nhưng mà, thầy Thái thì khác. Sau khi ông ấy biết tôi là côi nhi, vẫn luôn an ủi tôi. Các bạn học trong lớp cũng đối xử với tôi rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện chèn ép hãm hại. Ở nơi này, tôi cảm nhận được sự ấm áp của lớp học."
Lần này, ngay cả Dung Thiếu Tuyệt cũng nổi da gà khắp người. Thật là...quá...quá bất thường!
Vẻ mặt của chủ nhiệm lớp F rất mờ mịt, ông vừa định giải thích nói mình không biết chuyện Lãnh Tâm Nhiên là côi nhi, thắt lưng liền bị người khác bấm một cái. Cúi đầu nhìn xuống, chủ nhân của cái tay kia chính là người đang tranh thủ sự đồng tình của mọi người Lãnh Tâm Nhiên.