Dưới ánh đèn đường, rạp chiếu phim vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, rất nhiều cặp đôi tay trong tay bước đi trên đường, không khí vô cùng ấm áp.
So với sự ấm áp ngọt ngào của họ, thì bên Dạ Mộc Thần có phần lúng túng, xấu hổ hơn.
Vừa rời khỏi rạp chiếu phim, Lãnh Tâm Nhiên liền không chút khách khí cười ha hả. Nói thật, quen biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đâu tiên cô thấy Thần chật vật như thế. Vì có thân phận tôn quý, nên từ nhỏ đến lớn, tuy rất nhiều người ái mộ anh, nhưng hầu hết đều là các thiên kim tiểu thư nhà giàu có, phương thức biểu đạt cũng hàm súc hơn rất nhiều.
Nhìn bộ dáng cười to, vui sướng khi người gặp họa của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, trong mắt lại ánh lên nét cười thản nhiên.
Tuy cô không biểu hiện ra ngoài, nhưng anh biết, khoảng thời gian này Nhiên chịu rất nhiều áp lực. Chuyện Bắc Âu Hàn, tuy đi đến kết quả này cũng là gieo gió gặt bão, nhưng trong thâm tâm cô vẫn thấy buồn. Nhiên của anh, dường như càng ngày càng có tình người rồi! Tuy nhiên, vậy càng tốt, vậy mới giống với một con người bình thường. Mặc dù có chút bất mãn khi cô thương tâm vì người khác, nhưng thay đổi này cũng không tệ, anh sẽ đại nhân đại lượng không chấp nhất chuyện này nữa.
Vứt những thứ hoàn toàn không có chút công dụng như bắp rang gì gì đó vào thùng rác, nhìn đám người lui tới xung quanh, Dạ Mộc Thần nhẹ cười: "Tuy không thể xem phim, nhưng mà, đi dạo một chút được chứ?"
Đêm nay, là đêm đẹp nhất từ khi Lãnh Tâm Nhiên trọng sinh cho đến nay.
Đêm nay, đèn đường hai bên, rất đẹp. Cảnh vật xung quanh, rất đẹp. Mà người, cũng là người mà cô muốn. Hai người thả bộ thật chập dọc theo con phố, đôi khi trò chuyện mấy câu, không khí này, khiến cho những người ít khi được nhàn hạ như bọn họ vô cùng hưởng thụ!
Khoảnh khắc tốt đẹp luôn ngắn ngủi, khoảng mười giờ tối, Dạ Mộc Thần rất ga-lăng đưa cô về tận nhà, căn nhà của Hàn Thu Sinh kia, hiện giờ chỉ còn mình cô ở thôi.
"Anh về đây, nhớ rõ lời hẹn ước giữa chúng ta, sau khi kỳ thi đại học kết thúc liền đến thành phố A, anh chờ em."
Đứng bên ngoài xe, hai người trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, vẫn là Dạ Mộc Thần mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ không nỡ khó nhận ra.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu.
Cô đột nhiên phát hiện, buổi tối trôi qua thật nhanh, lần tạm biệt này, chờ đợi bọn họ là mấy tháng chia xa. Cảm giác ly biệt này, khiến cho nụ cười miễn cưỡng trên mặt anh cũng từ từ cứng lại.
Ninh Trí Viễn ngồi trong xe, nhìn hai người trầm mặc không nói gì bên ngoài, trên khuôn mặt đáng yêu hiện ra vẻ buồn bực. Cậu thật sự không hiểu nổi, tuy nữ sinh trung học tên Lãnh Tâm Nhiên này có cùng tên với Tâm Nhiên tiểu thư, ngay cả ánh mắt và khí thế cũng rất giống, nhưng dù sao cũng không phải cùng một người, Tâm Nhiên tiểu thư mới rời đi không lâu, thiếu gia đã thay lòng đổi dạ sao? Suy đoán này, khiến cho cậu sinh ra tâm lý chống đối với Lãnh Tâm Nhiên. Trong lòng cậu, người có thể xứng đôi với thiểu gia Dạ Mộc Thần, chỉ có huyết sư Lãnh Tâm Nhiên. Tuy cậu cũng không muốn từ nay về sau thiếu gia sống cô độc một mình, nhưng quên một người nhanh như thế, cậu vẫn không thế chấp nhận được!
Từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, đã qua nữa giờ.
Tuy không ai nói gì, cứ đứng trầm mặc nhìn nhau như thế, nhưng cảm giác này vẫn rất tốt, khiến bọn họ không nỡ nói ra hai từ "Ngủ ngon."
Nhớ đến người trước mắt sáng mai còn phải lên máy bay, hơn nữa dựa theo tính cách của anh, khẳng định là khi trở về liền nhanh chóng vùi đầu vào xử lý chuyện của Diêm Môn, vậy nên tuy lòng không nỡ nhưng Lãnh Tâm Nhiên đành phải cố gắng đè nén phần cảm xúc này mà mở miệng nói: "Giờ không còn sớm, anh trở về nhanh đi, ngày mai còn phải lên máy bay nữa!"
Cô phát hiện, không biết từ lúc nào, người này lại bắt đầu từng bước chen vào cuộc sống của mình. Rõ ràng hai người không có quan hệ gì không phải sao? Nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc đề phòng, nên liền biến thành mối quan hệ vô cùng thân thiết và ái muội này.
Từ trước đến nay Dạ Mộc Thần luôn là người theo đuổi hiệu suất, làm việc tốc chiến tốc thắng, dây dưa không dứt như lúc này vốn không phải cách hành sự thường ngày của anh. Nhưng lúc này đây, anh lại buông thả chính mình, mãi cho đến khi nghe được lời nói từ miệng của Lãnh Tâm Nhiên, mới hơi nhếch miệng: "Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, gần như là đồng thời, hai người xoay lưng đi về hai hướng ngược chiều nhau.
Nhưng mà, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên vẫn chờ mong một điều gì đó, nhưng rốt cuộc là chờ mong cái gì, cô cũng không biết. Vài phút đồng hồ ngắn ngủi, cô lại xem như thật lâu, cứ bước chậm rì rì, chỉ thiếu điều tiến một bước lùi hai bước nữa thôi.
Đến khi cô bước đến cửa lớn, lấy chìa khóa ra, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó, ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị một động tác mạnh mẽ xoay người mình lại, sau đó khi cô vẫn còn đang trừng lớn mắt, trên môi liền truyền đến cảm giác ấm áp.
Cô còn chưa kịp cảm nhận tinh tế cảm giác này, Dạ Mộc Thần đã tách ra. Có lẽ vì cảm thấy bộ dáng ngơ ngẩn, ngây ngốc lúc này của cô thật đáng yêu, nên lại hôn lên môi cô thêm một lần nữa, rồi mới buông cô ra xoay người rời khỏi: "Cô bé ngốc, ngủ ngon!"
Lần này, là đi thật.
Mãi cho đến khi tiếng khởi động gầm rú của ô tô vang lên, Lãnh Tâm Nhiên mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn chiếc xe hơi đang từ từ rời xa, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, không khống chế được làm ra chuyện khiến cô hối hận đến xanh ruột!
"A a a......"
Sau khi nghe được tiếng thét chói tai kia, Dạ Mộc Thần ngồi phía sau thu hồi tầm mắt, từ từ nhếch miệng, trong đôi mắt màu lục kia hiện lên ý cười giảo hoạt.
Nhiên bây giờ, quả thật đáng yêu hơn so với lúc trước!
Lãnh Tâm Nhiên mất ngủ! Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình cảnh cô và anh hôn môi. Rõ ràng lúc trước chuyện thân mật nào cũng đã làm rồi, sau giờ lại cảm thấy khó xử khi hôn nhau thế này?
Ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng, cũng chỉ có thể thầm mắng người đàn ông khiến cô không ngủ được kia.
Nguyền rủa anh, ngày mai lên mấy bay bị tiếp viên hàng không đùa giỡn tới chết!
Kết quả của cả đêm không ngủ chính là, buổi sáng Lãnh Tâm Nhiên được chứng kiến đôi mắt gấu mèo đen sẫm của mình trong gương. Lại nhịn không được oán hận người nào đó vài câu, nhưng nhớ tới lúc này có lẽ anh đang làm thủ tục đăng ký rời khỏi thành phố này, tâm vừa chua vừa chát, tâm trạng liền sa sút.
Lần tới gặp lại, không biết là lúc nào đây? Hơn nữa, anh làm chuyện này tới cùng là có ý gì chứ? Lúc gặp lại, nhất định phải bắt anh giải thích rõ ràng mới được.
Oán hận trừng đôi mắt gấu mèo nhìn chính mình, Lãnh Tâm Nhiên thu lại tất cả mất mát, phiền não, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, nhanh chóng đáng răng rửa mặt bắt đầu một ngày mới.
Lúc tới trường học, nhìn thấy bộ dáng phờ phạc của cô, Triệu Nghị liền nhìn không được bước tới nhiều chuyện: "Nữ vương, nữ vương, cậu làm sao thế? Chẳng lẽ đọc sách cả đêm sao?"
Triệu Nghị vừa nói xong liền nhận ra lý do của mình cực kỳ vớ vẩn, cười mỉa sửa lại: " Nữ vương, hay là để mình mua cho cậu cốc cà phê? Nhìn cậu như thế, cứ như sắp ngủ đến nơi ấy."
Lãnh Tâm Nhiên rầu rĩ gật đầu. Cô quả thật cảm thấy đầu có chút choáng váng, đây là di chứng của việc mất ngủ. Tuy không gây ảnh hưởng quá lớn đến cô, nhưng cảm giác hỗn loạn lúc này, rất không thoải mái.
Lúc cô uống xong cà phê, cuộc thi cùng vừa vặn sắp bắt đầu.
Làm xong bài thi bằng tốc độ nhanh nhất, cô trực tiếp gác đầu lên bàn ngủ.
Kỳ thi tháng liên tục mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều như lột một lớp da, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật đã để bổ sung lại tinh thần.
Từ khi hai bên tự biệt, Lãnh Tâm Nhiên không nhận được điện thoại của Dạ Mộc Thần. Mà chính cô, cũng không gọi điện cho anh. Cô cảm giác tình huống hiện tại của hai người có chút đặc biệt, cần thời gian tự mình suy nghĩ thật kỹ một lần. Huống hồ, việc cô cần phải làm lúc này rất nhiều, mọi chuyện, vẫn là đợi cho kỳ thi đại học kết thúc rồi hẳn nói.
Dưới tâm lý trốn tránh tự an ủi bản thân, hoạt động thường ngày của Lãnh Tâm Nhiên chỉ có ba chỗ, trường học, chỗ Thẩm Quân và nhà.
Sáng sớm tỉnh lại, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân đầy tràn năng lượng, cảm giác rất thoải mái.
Hôm nay, là một ngày rất đặc biệt. Là ngày công bố kết quả kỳ thi tháng, cũng là thời khắc vận mệnh của học sinh lớp F. Kỳ thậ, cô rất tin tưởng đám nhóc kia. Bỏ sức ra học, không nhất định sẽ được hồi báo, đây cũng là việc rất bình thường. Nhưng vì có cô ở đây, vậy nên nhất định họ sẽ được trả công xứng đáng.
Huống hồ, mục tiêu lần này cô đưa ra cũng không cao, chỉ là vượt qua lớp kém cỏi nhất trừ lớp F thôi.
Vừa bước đến phòng học, Lãnh Tâm Nhiên đã cảm giác được không khí cực kỳ khẩn trương bên trong. Trên mặt mọi người đều lộ vẻ lo lắng, phiền não, bình thường đều chăm chỉ đọc sách, nhưng giờ đây không ai còn tâm tư ấy cả, đều ngồi chờ công bố thành tích. Mỗi lần cửa mở, ai đó bước vào, mọi người trong lớp đều không hẹn mà cùng quay đầu sang nhìn. Thấy không phải chủ nhiệm lớp liền thở dài tiếp tục phiền não.
Lúc Lãnh Tâm Nhiên bước vào chính là thấy một màn này. Ngay cả người bình thường luôn sôi nổi như Triệu Nghị cũng có bộ dáng khẩn trương và uể oải không chút tinh thần, Dung Thiếu Tuyệt thì trực tiếp nằm xuống bàn ngủ. Anh ta xem như là người nhẹ nhỏm nhất trong lớp trừ cô ra, đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc liền đi Mỹ. Bất quá, nói mới nhớ, cô còn chưa liên lạc với Bertrand. Lúc tối trở về phải gọi điện nói chuyện này với Bertrand mới được.
Lúc chủ nhiệm lớp F bước vào, ánh mắt của mọi người trong lớp đều sáng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phiếu điểm trên tay chủ nhiệm, như là hận không thể trực tiếp lao lên đoạt lấy xem cho rõ.
Vẻ mặt của thầy Thái có thể nói là tỏa sáng, trên mặt lộ ra nụ cười không thể che giấu. Bước lên bục giảng, nhìn một đám học sinh bên dưới, một lúc lâu sau, mới lớn tiếng nói: "Kết quả kỳ thi tháng lần này đã có. Sự vất vả trong khoảng thời gian này của các em, đã nhận được hồi báo, có muốn biết thành tích của các em hay không?"
Đáp lại lời ông, là tiếng thét đinh tai nhức óc: "Dạ muốn!"
Cùng lúc đó, trong phòng học lớp A, không khí không được tốt như vậy. Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là chủ nhiệm bị cắt chức, sau đó thì hai anh em sáng chói nhất trong lớp bị đuổi học, lại thêm mâu thuẫn với lớp F, toàn bộ những chuyện này, đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của học sinh lớp A.
Chủ nhiệm mới nhận chức của lớp A thay thể chủ nhiệm đầu ngốc, là một giáo viên cực kỳ nghiêm túc, còn không lấy thành tích để đánh giá học sinh. Ông ta coi trọng sự phát triển toàn diện của học sinh. Người như vậy, trong lớp khác chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh, nhưng ở chung với đám học sinh lớp A thì không hợp rồi. Bất quá ông cũng không để tâm những chuyện này, ông không vừa mắt những đứa học sinh chỉ biết dùng thành tích để nhìn người này, chỉ làm tốt phận sự của mình, những việc khác cũng không thèm quản.
"Được, tiếp theo tôi sẽ công bố thành tích kỳ thi tháng."
Chủ nhiệm lớp bước lên bục giảng, nhìn đám học sinh không chút để ý đến mình phía dưới, trong đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét và bất đắc dĩ.
"Thầy à, không cần nói, khẳng định là lớp chúng em đứng nhất, chuyện này không chút ý nghĩ, chỉ cần đọc thứ hạng của chúng em là được. Bạn học Bắc Âu Hàn không còn học ở đây, không biết hiện tại danh hiệu đệ nhất thuộc về ai trong lớp chúng em!"
Một nam sinh vô cùng liều lĩnh đứng lên cười hề hề nói.
Chủ nhiệm lớp nhíu mi, tiếp tục nói: "Đúng vậy, kỳ thi tháng lần này quả thật điểm trung bình của lớp A đứng nhất, nhưng người đứng nhất khối không nằm ở lớp chúng ta."
Tin này, khiến cho mọi người ở đây có chút không thể chấp nhận trừng to mắt. Nhưng rất nhanh, liền có người phục hồi tinh thần lại, bọn họ nhớ trong trường còn có một người giống như yêu nghiệt, chẳng lẽ là cô ta: "Chẳng lẽ người đứng nhất là Lãnh Tâm Nhiên của lớp F?" Giang Sảng nói bằng giọng không thể nhỏ hơn nữa.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, lời này của mình lại được chủ nhiệm lớp xác nhận là đúng.
"Đúng vậy, rất không may cho các vị, người đứng nhất lần này không phải lớp A, cũng không phải lớp B,càng không phải lớp C... mà là bạn học Lãnh Tâm Nhiên của lớp F. Tôi nhớ các tên này không hề xa lạ với mọi người, bởi vì em ấy là người đoạt giải nhất tất cả các môn trong kỳ thi toán quốc gia, mang lại cho trường chúng ta vinh quang chưa từng có trong lịch sử, thậm chí còn được hiệu trưởng tiền nhiệm của trường đại học tốt nhất nước đại học Đại Đích nhận làm học trò, học sinh Lãnh Tâm Nhiên!"
Vị chủ nhiệm này đã từng nghe rất nhiều lời đồn về Lãnh Tâm Nhiên, vô cùng yêu quý em học sinh thiên tài này, trong lời nói cũng mang theo vẻ tán thưởng.
Nhưng ý tán thưởng này, lại mang đến sự bất mãn của một số người.
"Thầy à, chỉ là cô ta gặp may thôi, làm gì giỏi được như thế. Nếu không phải vì bạn Bắc Âu Hàn bị đuổi học, vị trí đứng nhất sao có thể đến phiên cô ta? Từ khi mới vào trường, toàn bộ các thứ hạng trong trường đều là Bắc Âu Hàn đứng nhất."
Giang Sảng đứng lên, trực tiếp phản bác lời nói của chủ nhiệm, đối chất với ông.
Thân là giáo viên, ghét nhất là lúc đang nói bị học sinh của mình cắt ngang, còn có thái độ không tôn trọng mình. Cực kỳ rõ ràng, hành vi của Giang Sảng đã phạm đến vùng cấm của các giáo viên.
"Em đã nói em ấy gặp may, nếu Bắc Âu Hàn còn đi học em ấy không thể nào đứng nhất, vậy sao em không lấy cái danh hiệu đệ nhất đấy đến cho tôi coi? Bắc Âu Hàn không còn đi học, chẳng lẽ toàn khối chỉ còn một mình em ấy tham gia cuộc thi sao? Nếu không giỏi bằng người khác, thì không cần tìm lý do lung tung nói xấu người ta, như vậy, chỉ càng tỏ ra cho người ta thấy vẻ thiếu học thức của mình thôi!"
Giang Sảng đã không tôn trọng ông, ông là chủ nhiệm lớp cũng không cần khách khí mà phản bác.
Lời phản bác này, khiến cho sắc mặt của Giang Sảng trở nên rất khó coi, trở nên xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng đặc sắc!
Mà lời châm chọc khiêu khích của chủ nhiệm lớp, không chỉ phản bác lại lời của Giang Sảng, mà còn thành công ngăn chặn miệng của những người khác.
"Thân là giáo viên, tôi không thể không nói những lời này. Tôi là người giáo dục đạo đức cho các bạn, vậy nên các bạn nghe đây. So với cái ý nghĩ tìm đủ mọi cách nói xấu người khác, còn không bằng dùng thực lực để nói chuyện, quang minh chính đại chiến thắng đối phương. Những lời nói xấu sau lưng như thế không được xem là bản lãnh thật sự, là hành động khiến người ta xem thường nhất!"
Cho tới khi nói xong những lời mình muốn nói, phía dưới không có ai dám ngắt lời, chủ nhiệm lớp bắt đầu đọc kết quả thi, từ thứ hạng của lớp, đến thứ hạng của từng người trong lớp, sau đó mới tùy tiện nói một câu: " Thuận tiện nói cho các bạn biết một tin, kỳ thi tháng lần này, trừ thành tích huy hoàng của Lãnh Tâm Nhiên , còn có một lớp học cũng đã sáng tạo nên một kỷ lục mới!"
Dưới ánh mắt tò của mọi người trong lớp, rốt cuộc ông cũng nói ra đáp án: "Lần thi này, điểm trung bình của lớp F, cao hơn lớp E. Chênh lệch không tới một điểm. Việc này, là lần đầu tiên từ khi thành lập trường đến nay có lớp đứng sau vượt mặt được lớp đứng trước."
"Không thể nào!"
Đây là suy nghĩ lúc ấy trong lòng mọi người.
Giang Sảng thấy mình như đang ở trong hầm băng vậy, toàn thân vô cùng lạnh. Sao có thể? Sao có thể như thế? Lớp F, là cái lớp không được công nhận, tệ không gì bằng, toàn bộ người trong đó đều là kẻ bỏ đi, sao có thể vượt lên lớp E được? Cho dù lớp E cũng là đồ bỏ đi, cũng không đến mức bị một cái lớp tổng điểm cả lớp chỉ có mấy chục điểm vượt mặt chứ.
"Chắc chắn là do thành tích thi lần này của lớp E quá tệ, nếu không sao có thể bị lớp F qua mặt chứ? Ai chẳng biết, lớp F là một lớp bỏ đi, học sinh trong đó, cũng đều là thứ bỏ đi không học vấn không nghề nghiệp! Danh hiệu lớp F, đúng là đồ bỏ đi!"
"Bạn học Giang, tôi khuyên bạn nên điều chính tâm tính của bản thân lại cho tốt. Tuy thành tích của lớp F quả thật không ai bằng, so ra kém hơn học sinh lớp A của các bạn. Nhưng mà, dù sao cũng cùng là bạn học, xin bạn tôn trọng bạn học của mình một chút. Thứ trường học dạy bạn không chỉ có tri thức, mà quan trọng hơn cả là học làm người. Không có ai là đồ bỏ đi, bất luận người nào cũng có tác dụng của mình. Tôi thấy bạn trước hết nên học một khóa, tên là 'làm thế nào để tôn trọng người khác'!"
"Mặt khác, lớp F có thể vượt qua lớp E cũng không phải vì kết quả lần này của lớp E quá kém, ngược lại, thành tích lần thi này của hai lớp đều cao hơn lần trước rất nhiều, nhưng mà, lớp F tiến bộ nhiều hơn bọn họ, nên bọn họ mới phải đứng sau! Đây mới là sự thật, lớp F, đã không còn là lớp F trước kia nữa, bọn họ, đã sáng tạo nên một lịch sử mới!"
Chủ nhiệm lớp A đứng trên bục giảng, vô cùng hăng hái!
Lớp A bên này vô cùng náo nhiệt, còn học sinh lớp F, lúc nghe xong thành tích của mình, giống như là bị điên hét lớn lên, vang khắp lớp học. Nụ cười, nước mắt, tất cả đều có, ngay cả thầy Thái chủ nhiệm lúc đọc thành tích, cũng không nén nỗi vui mừng mà khóc trước mặt cả lớp!