Đẩy cửa bước vào, trong phòng học ầm ầm. Dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là những cái đầu đầy màu sác, đang xách ghế đánh nhau, khiêu vũ trên bàn, treo ngược trên cửa sổ, nói đơn giản chính là vô cùng kỳ quặc, đâu đâu cũng thấy. Người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét, nơi này, hoàn toàn không có không khí của một lớp học, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, mới là nơi cô quen thuộc và thích nhất.
Đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm lớp gầy yếu mang một cái mắt kính cổ hủ lên bục giảng. Khác với lớp A, cho dù mọi người đều biết chủ nhiệm đang ở trong lớp, nhưng tất cả mọi người đều theo chủ trương ta chơi mặc ta, không hề cho thầy giáo chút mặt mũi nào.
Lãnh Tâm Nhiên không rãnh quan tâm vẻ bất đắc dĩ và thẹn thùng trên bộ mặt tang thương của chủ nhiệm lớp, chỉ là dõi mắt quan sát khắp lớp học một lần. Sau đó, tại một góc, tìm được mục tiêu của mình.
"Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, em thông cảm, các bạn trong lớp đều rất nhiệt tình, bọn họ đều là những đứa bé ngoan."
Có thể vì Lãnh Tâm Nhiên từ lớp A đến, nên chủ nhiệm đối với cô có chút lấy lòng và sợ sệt.
Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu, xem thường câu "đều là những đứa bé ngoan" của ông ta, bất quá, cho dù không phải là bé ngoan thì thế nào, cô thích, chính là một cuộc sống không trói buộc không gò bó như thế.
"Thầy, em đi tìm chỗ ngồi trước."
Cô đã sớm phát hiện, bên cạnh chỗ của người kia là ghế trống, anh ta nằm trên bàn ngủ, hoàn cảnh ồn ào xung quanh hoàn toàn không có chút ảnh hưởng đối với anh ta.
"Ừ, được, bạn Lãnh Tâm Nhiên muốn ngồi ở đó? Nếu không, em cứ ngồi hàng nhất đi, vị trí này có thể nghe giảng tốt hơn."
Có lẽ khi so sánh với các học sinh khác trong lớp này, bạn học tới từ lớp A này thật sự quá bình thường, nên chủ nhiệm không khỏi mong đợi ở cô. Cho dù, cô tới lớp F này vì kết quả đứng bét toàn trường của lần thi tháng này, ông ta cũng không khỏi có lòng tin đối với cô. Huống chi đứa bé này, lần đầu tiên tới lớp F nhưng lại không lộ ra vẻ mặt chán ghét, hơn nữa, dường như còn có cảm xúc vui mừng. Đối với chuyện này, chủ nhiệm lớp tự cho là mình nhìn thấy ảo giác.
"Không cần, thầy, em tìm được rồi."
Tùy ý đeo cặp sách lên vai, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm lớp đi về phía mục tiêu giữa đống bàn ghế hỗn độn và cảnh đùa giỡn.
Chỗ ngồi hàng nhất, rất bình thường, ở đó có hai người đang nói chuyện. Hàng thứ hai, bàn ghế chất thành ngọn núi nhỏ, chỉ có một khe hở hẹp để chui người qua. Người ngồi đó đang dùng ánh mắt rất "mong đợi" nhìn cô, hy vọng cô có thể lộ ra vẻ sợ hãi hay một vẻ mặt nào đó khác. Nhưng mà, rất đáng tiếc, hy vọng tan biến. Lãnh Tâm Nhiên xem như cái gì cũng không nhìn thấy, trực tiếp đạp lên bàn, sau đó nhảy qua ngọn núi nhỏ kia. Động tác nhanh nhẹn mà vững vàng, đặc biệt là tư thế nhảy qua bàn, rơi xuống rất ổn, vừa nhìn đã biết là rất thành thạo. Động tác khéo léo đó của cô, không chỉ dọa sợ vị chủ nhiệm đang nhìn chằm chằm cô trên bục giảng, mà còn làm cho những người khác giật nẩy mình.
Đám người bị vứt bỏ ở lớp F này, nhìn như đang làm chuyện riêng của mình, kỳ thực, từ khi có người mới xuất hiện ở nơi này, họ liền chú ý tới. Bất quá, một người bị đá ra khỏi lớp A, bọn họ cũng không có bất kỳ hứng thú nào. Trước kia cũng có học sinh từ lớp khác đá tới, nhưng không tới hai ngày đều chuyển trường toàn bộ. Người này, nếu là một đứa lớp A luôn cao cao tại thượng tự cho mình là đúng, chắc cũng không chịu được đâu!
Nhưng mà, hiện tại, khi nhìn thấy cô gái gầy yếu mặt không chút biểu cảm nhảy lên cái bàn, sau đó từ trên bàn nhảy xuống, bọn họ phát hiện, chuyện này có vẻ không giống như dự đoán của bọn họ. Cô gái này, không giống như đám học sinh ưu tú trong ấn tượng của bọn họ.
Hàng thứ ba, một nam sinh đầu xù đang khiêu vũ. Từ bàn này nhảy sang bàn bên cạnh, sau đó lại nhảy trở về, động tác rất nhanh, cái bàn bị đạp phát ra tiếng vang. Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn nam sinh trước mặt, sau lưng anh ta, là một nam một nữ đang đánh nhau, là đánh nhau thật, cầm cái ghế vừa ném vừa đập nhau, trên đất đều là mảnh gỗ vụn do bị đập bể.
Nam sinh dường như không nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, vẫn đeo tai nghe thật lớn tiếp tục nhảy múa như cũ, sôi nổi, âm thanh phát ra rất lớn, quan trọng hơn là, chính giữa không có bất kỳ khe hở nào, căn bản là không có biện pháp để bước qua.
Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, chân dài nhấc lên, kéo một cái ghế bên cạnh tới, sau đó giẫm lên ghế, leo lên bàn. Gần như là cùng lúc, nam sinh lộn ngược ra sau xuất hiện trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Theo như động tác kế tiếp, chính là một cước đá bay Lãnh Tâm Nhiên. Ở thời khắc nguy cấp này, khi mà tất cả mọi người đều cho rằng người mới tới sẽ gặp xui xẻo, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nắm lấy cái chân đang hướng về phía mình. Động tác lộn ngược ra sau của nam sinh rất ăn khớp, lực đạo dưới đùi theo quán tính cũng rất lớn, nhưng vẫn bị Lãnh Tâm Nhiên nắm trong tay không nhúc nhích được.
Thời gian dường như đứng lại, nam sinh đầu xù đeo tai nghe bị dựng ngược ở trên bàn, cơ thể có chút xiêu vẹo, trạng thái đang nghiêng về một bên. Mà lúc này, nữ sinh gầy yếu thanh tú kia, tay mảnh khảnh bắt được chân nam sinh, khiến cho nam sinh không thể động đậy, sau đó bản thân vững vàng đi tới bàn bên kia, thời khắc nhảy xuống, đồng thời buông lỏng tay đang nắm nam sinh kia. Nam sinh lập tức lộn ngược lại ra sau, hoàn toàn không bị hành động dừng lại vừa rồi ảnh hưởng, có cảm giác như mọi chuyện nãy giờ chỉ là ảo giác.
Trò này, so với việc đạp lên núi bàn ban nãy đặc sắc hơn rất nhiều, lập tức có có người trợn mắt há hốc mồm, đập tay gào thét, giống như đang xem biểu diễn xiếc ảo thuật. Lãnh Tâm Nhiên không phản ứng lại, cô biết, những chuyện lộn xộn này, chính là lớp F đang ra oai. Để có thể đứng vững ở lớp này, nhất định phải vượt qua được đòn phủ đầu này, bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy.
Bất quá, cô không ghét những thủ đoạn này, ngược lại, là thích. Bởi vì, cô phát hiện, nơi này, là một nơi lấy thực lực để nói chuyện. Rất tốt, rất thích hợp với cô!
Một màn vừa rồi cũng được hai người đùa giỡn kia chú ý, hai người liếc nhau một cái, chốc lát sau lại tiếp tục đùa giỡn.
Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên liền phóng qua hàng thứ ba, những người ở ba hàng đầu dừng lại việc họ đang làm, xoay người nhìn về phía hàng thứ tư. Nhìn hai người trước mắt đang cầm ghế gỗ ném, sau đó lại dùng tay không đánh nhau, giữa chừng còn xen lẫn động tác ném "ám khí" của hai người, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên ngày càng đậm.
Thấy nụ cười trên mặt cô, hai người đang đùa giỡn kia theo bản năng sợ run người, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh!