Nhìn vẻ mặt băn khoăn lo lắng của Đông Phương Di, Văn Nhân Gia nhàn nhạt hỏi.
Đông Phương Di mím môi, không chịu nói lời nào. Có một số việc, nói ra chưa chắc có người chịu tin. Huống chi, cô từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục một cách khắt khe nhất ,trong đó danh dự của gia tộc luôn phải xếp lên hàng đầu. Việc trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, những việc này, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Văn Nhân Gia thấy Đông Phương Di trầm mặc, biết cô có điều khó nói, nên cũng không hỏi tiếp nữa .
"Nghe nói chị của em đã về nước?"
Đông Phương Di gật đầu: "Ừ, vừa trở về hôm qua."
Văn Nhân Gia nghe xong cũng không nói chuyện nữa, hai người đều im lặng nhìn nhau chẳng nói gì .
"Được rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút. Anh đã cho người dọn dẹp phòng khách rồi. Em muốn ở lại đây bao lâu cũng được, bình thường anh ở nhà cũng không thường lắm, có chuyện gì em cứ trực tiếp tìm chị Lâm là được."
Văn Nhân Gia đứng lên, anh vốn chuẩn bị đi ngủ , trên người chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình càng toát ra hương vị nam tính vô cùng khêu gợi.
Đông Phương Di đỏ mặt gật đầu nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh Hàn."
--- ------ ------ ------ ---
"Cậu nói gì?"
Nghe giọng nói hốt hoảng của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên có cảm giác có phải mình nghe lầm hay không. Điều này sao có thể?
Lam Kỳ Nhi vội vàng hấp tấp nói: "Thật, Tâm Nhiên, tại sao có thể như vậy? Vừa rồi chủ nhiệm lớp vừa gọi điện cho mình, học kỳ này chúng ta tổng cộng tám môn học, trong đó cậu có bốn môn thi không đủ điểm, bỏ thi một môn, cho nên tổng cộng cậu bị rớt năm môn. Theo quy định trường học, một học kỳ thi rớt năm môn, sẽ cho thôi học!"
Nghe Lam Kỳ Nhi giải thích, Lãnh Tâm Nhiên nhăn mày. Nợ môn,chuyện như vậy, lần đầu tiên xuất hiện trên người cô.
Nợ môn chuyện như vậy đối với cô mà nói là chuyện không thể nào xảy ra, chứ đừng nói là tới bốn môn còn bỏ thi một môn, chiến tích huy hoàng như vậy, làm sao có thể xảy ra trên người cô?
"Tin tức này chính xác chứ."
Lãnh Tâm Nhiên tựa như muốn xác định lại.
"Hoàn toàn chính xác, là cô chủ nhiệm tự mình gọi điện thoại tới. Cô không có số điện thoại của cậu, nên để mình liên lạc trước với cậu, sau đó sẽ tự mình nói cho cậu. Tâm Nhiên, đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao cậu có thể nợ môn? Hơn nữa bỏ thi, thì càng không thể nào. Mỗi lần thi chúng ta đều cùng nhau đi mà, làm sao có thể bỏ thi? Tâm Nhiên, bây giờ nên làm gì?"
Lam Kỳ Nhi gấp đến độ sắp phát điên rồi. Cô đang ở công ty làm việc, nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm cũng thật sự giật mình, chờ biết rõ tin tức thì thiếu chút nữa làm rớt cả điện thoại di động. Sau khi gác điện thoại, cô lập tức gọi trực tiếp số điện thoại riêng của Lãnh Tâm Nhiên. Số điện thoại kia, chỉ có mấy người bọn họ có, chỉ dùng khi có việc gấp. Nhưng là chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, đến nỗi cô không có thời gian suy nghĩ nhiều đến những thứ khác.
"Không có việc gì, gửi số điện thoại cho mình. Cậu cứ tiếp tục làm chuyện của mình, để tớ gọi điện hỏi thăm kỹ càng trước rồi mới tính tiếp." Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh trấn an Lam Kỳ Nhi.
Nghe được giọng nói trầm ổn của Tâm Nhiên , Lam Kỳ Nhi cũng dần tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi "Tâm Nhiên, thật không có sao chứ?"
Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Nhưng sau khi cúp điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại bao phủ một tầng lạnh lẽo tới thấu xương. Chuyện này, ngu ngốc cũng biết nhất định là bên trong có người giở trò quỷ. Nhưng là ai đây? Tại sao phải nhằm vào cô? Cô hồi tưởng, nửa năm qua cô đắc tội không ít người, đặc biệt là mới giải quyết xong Huyết Ưng, chẳng lẽ là tàn dư còn sót lại làm?
Cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên, chính là tin nhắn của Lam Kỳ nhi gởi tới phương thức liên lạc với cô chủ nhiệm. Nhìn dãy số trên điện thoại di động, Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên ghế sa lon, híp mắt suy tư. Nhưng là suy tư nửa ngày vẫn không có bất cứ manh mối nào, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại bắt đầu gọi.
Hình như, chủ nhiệm họ Vương?
"Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
Điện thoại bên kia truyền tới một giọng nữ dịu dàng.
Lãnh Tâm Nhiên đem tất cả suy nghĩ tạp nhạp trong đầu bỏ qua một bên, lạnh nhạt nói: "Cô Vương khỏe chứ, em là Lãnh Tâm Nhiên."
"À Lãnh Tâm Nhiên, chào em."
"Dạ, em muốn hỏi một chút về điểm số cuộc thi cuối kỳ, em có nghe Kỳ Nhi nói trong tám môn thi, em bị rớt bốn môn, một môn bỏ thi, chuyện như vậy là sao?"
Giọng Lãnh Tâm Nhiên rất nhẹ, lại làm cho người nghe cảm thấy lạnh cả người.
Cô Vương đã sớm nghe nói rất nhiều về Lãnh Tâm Nhiên, trên thực tế cô có thể coi là người hiểu rõ cô sinh viên này nhất trong trường. Bởi vì, từ lúc sinh viên này xảy ra xung đột với huấn luyện viên quân sự cho tới nay, cô vẫn luôn chú ý cô nữ sinh đặc biệt này. Cô biết, cô nữ sinh này, có người đứng sau rất mạnh, là thầy Trương, thầy giáo nổi tiếng khắp cả nước, cũng là hiệu trưởng tiền nhiệm của Yến Đại.
Lúc nhận được điện thoại khiển trách của chủ nhiệm khoa ,chính cô cũng bất ngờ về chuyện này, khi nhìn thấy phiếu điểm thì cả người cảm giác như bị sét đánh trúng. Làm sao có thể? Theo sát phía sau cái tên Lãnh Tâm Nhiên, là một loạt dấu gạch chéo đỏ tươi.
Điều này sao có thể?
Mặc dù sau khi nhập học Lãnh Tâm Nhiên cũng không tham dự cuộc thi lớn nào nhưng cô biết tài năng của cô nữ sinh này là thật sự. Nên cô khẳng định thành tích Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối sẽ không thể kém như vậy.Việc này, khẳng định có nguyên nhân gì khác. Vì thế, cô còn đặc biệt gọi điện thoại đến phòng giáo vụ để hỏi thăm, nói là muốn nhìn một chút bài thi của cô, nhưng liền bị cự tuyệt. Thầy chủ nhiệm càng thêm trực tiếp giận dữ mắng mỏ nói cô hồ đồ. Cô càng không hiểu chuyện tại sao lại như vậy, sinh viên Lãnh Tâm Nhiên này, mặc dù bình thường thời gian lên lớp không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải loại người bỏ bê học tập. Nếu như thế, thầy Trương làm sao có thể thu cô làm học trò của mình đây?
Yến Đại đối với sinh viên yêu cầu rất nghiêm khắc, một học kỳ nợ ba môn trở lên thì phải học lại. Nợ môn bốn môn trở lên trực tiếp cho thôi học, hiện tại, Lãnh Tâm Nhiên lại nợ đến năm môn, sẽ bị cho thôi học. Mới nhập học một học kỳ liền bị cho thôi học, loại chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên xảy ra ở Yến Đại .
"Là như vậy, cô nhận được bảng điểm cuộc thi cuối kỳ của lớp các em rồi. Điểm của em là, ba môn đều đạt điểm lớn nhất ,hơn chín mươi điểm, có bốn môn chỉ đạt năm mươi mấy, còn có một môn ghi là bỏ thi, cho nên tổng cộng tám môn em bị rớt năm môn. Em Lãnh Tâm Nhiên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Có phải trong lúc thi thân thể không thoải mái cho nên không làm bài tốt? Hay là em đọc đề không kỹ nên làm sai?"
Cô Vương cũng là rất lo lắng, cô cũng mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh không lâu. Nếu như không phải là quan hệ trong nhà, tuyệt đối không thể tới Yến Đại làm giảng viên. Mặc dù làm giáo viên tiền lương không cao, thậm chí so với đi làm công ty bên ngoài còn thấp hơn rất nhiều. Nhưng vì cô thích môi trường trong trường học, thích không khí cố gắng học tập của sinh viên ở Yến Đại. Cô có ấn tượng rất tốt đối với Lãnh Tâm Nhiên ngay lần gặp đầu tiên, cô có cảm giác cô gái này, tuyệt đối không phải là người bình thường, mà từ bảng thành tích trước kia của nữ sinh này đã xác nhận suy đoán của cô là hoàn toàn đúng. Hiện tại, một sinh viên đạt nhiều thành tích nổi bật như vậy lại vì nợ quá nhiều môn kỳ thi cuối kỳ mà bị cho thôi học, kết quả như thế, thật sự làm người ta rất bất ngờ. Cô, tuyệt đối không cho phép!
Trong khi cô Vương đang rất vội vàng , Lãnh Tâm Nhiên lại bình tĩnh hơn nhiều: "Không có, em không có cảm thấy không thoải mái, cũng không có đọc sai đề, hơn nữa, em cũng không có bỏ thi. Em tham gia tất cả cuộc thi, không thể nào bỏ thi."
Nghe cô nói như vậy, cô Vương vẫn cảm thấy rất gấp. Dù sao, hiện tại cô đã nhận được phiếu điểm, dù Lãnh Tâm Nhiên nói thế nào, cũng không giải quyết được vấn đề khẩn cấp trước mắt. Huống chi, hiện tại trường học cũng nghỉ mấy ngày rồi, Lãnh Tâm Nhiên là người ở thành phố C, khẳng định bây giờ đã về nhà.
"Hiện tại chủ nhiệm đã đem bảng điểm báo lên cho cho trường học. Chờ trường học ra thông báo chính thức, em cũng chỉ có thể bị thôi học." cô Vương vội vàng nói.
Cảm thấy cô Vương là thật lòng lo lắng, Lãnh Tâm Nhiên cười , giọng nói trở nên nhẹ nhàng rất nhiều: "Cô Vương, em bây giờ còn đang ở Yến kinh. Cô bây giờ ở trường học sao? Vậy em lập tức đi trường học tìm cô."
Chuyện này, vẫn nên gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
"Được, bây giờ cô đang ở phòng làm việc." cô Vương nghe Lãnh Tâm Nhiên nói bây giờ còn đang ở Yến kinh cảm thấy rất mừng rỡ. Nếu Lãnh Tâm Nhiên còn ở Yến kinh, đợi cô ấy đi tìm thầy Trương, chuyện này có lẽ còn thay đổi được!
"Dạ, một tiếng sau em sẽ tới." Lãnh Tâm Nhiên hẹn xong thời gian liền cúp điện thoại. Đi vào phòng đổi quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe ra cửa.
Ở trên xe, Lãnh Tâm Nhiên nhận được điện thoại của Triệu Nghị, Lăng Vũ, Đông Phương Hiểu Diệc mấy gọi tới, đều là chuyện cô bị nợ môn do Kỳ Nhi nói cho bọn họ biết. Đối với sự kiện này, tất cả mọi người đều có chung nhận định là không thể nào, đặc biệt là chuyện bỏ thi, thì càng là không thể nào. Bây giờ mấy ngườiTriệu Nghị đã sớm không như nửa năm trước đơn thuần ngu ngốc không biết gì, trải qua quá trình làm nhiều việc khác nhau, bọn họ biết thật ra thì đại học chính là một xã hội thu nhỏ. Triệu Nghị là người ít có biểu hiện khẩn trương nhất, bởi vì, lúc ở trường trung học anh cũng đã trải qua những chuyện này mà người bình thường sẽ không trải qua. Ai cũng nghĩ trường học là nơi luôn phải công bằng, nhưng Triệu Nghị biết, không có nơi nào là công bằng tuyệt đối. Nếu không cũng chả cần đặt ra quy định hay pháp luật để làm gì.
"Ừ, không có việc gì, bây giờ mình đang đi trường học. Yên tâm đi, không có việc gì."
Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút thì gọi điện thoại cho thầy Trương: " Ông nội Trương, ông có ở nhà không? Dạ, con muốn ăn thức ăn bà nội làm, ông sẽ không phiền cho con ăn ké bữa trưa chứ ? Dạ, con còn bận chút việc, giải quyết xong con sẽ đến."
Cô Vương một mực chờ ở phòng làm việc, không tới một tiếng đồng hồ, liền nghe tiếng gõ cửa. Sau đó, cô nhìn thấy một cô gái đi vào. Trên người cô gái là áo khoác ngoài màu sáng bằng vải ka-ki, khăn quàng cổ màu trắng, quần jean bó sát người, chân đi đôi giày boot bằng da màu đen, cả người thoạt nhìn liền toát lên vẻ trẻ trung, hoạt bát và năng động nhưng cũng không kém phần quyến rũ và thành thục. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vẫn chưa mất đi hẳn sự non nớt nhưng lại bao phủ một tầng sương lạnh nhàn nhạt khiến người khác phải e dè.
"Cô Vương."
Thấy trong phòng làm việc chỉ có một cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi ở bàn làm việc, mắt đeo kiếng, diện mạo rất bình thường, nhưng cả người thoạt nhìn rất dịu dàng, không giống là người chanh chua .
Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đi vào, cô Vương cũng đứng lên, vẻ mặt khẩn trương hơi thả lỏng đôi chút: "Sinh viên Lãnh Tâm Nhiên, em thật xác định là không có bỏ thi sao? Vậy chuyện gì xảy ra? Em xem bản điểm của em này, trong tám môn, trừ ba môn là 97 điểm, còn lại đều là dấu đỏ."
Cô Vương cầm lên một tờ giấy, đưa cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy và bắt đầu xem, quả nhiên, phía trên đúng là tên của mình phía sau đều là điểm bị khoanh bằng bút đỏ. Cả lớp khoảng ba mươi người, chỉ có một mình cô bị khoanh đỏ nhiều nhất.
"Cô, em muốn xin kiểm tra lại bài thi." Lãnh Tâm Nhiên chỉ nhìn một lát, liền ngẩng đầu lên trực tiếp nói với cô Vương.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên vẫn là vẻ mặt ung dung bình tĩnh, cô Vương cũng dần lấy lại tinh thần, nhưng vẫn chưa quá chắc chắn: "Em thật xác định bài thi của mình không thể bị điểm như vậy chứ?"
Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên cười: "Trừ điểm ba môn này, điểm những môn khác đều không phải của em. Em nghĩ ba môn này bị trừ vài điểm là do giáo viên cảm thấy em trốn học quá nhiều thôi. Cô, em muốn xin kiểm tra lại bài thi, thì cần phải làm gì?"
Nghe được lời nói đầy tự tin của Lãnh Tâm Nhiên, cô Vương không nhịn được nhìn chằm chằm nữ sinh trước mắt. Cô nữ sinh này làm sao sẽ tự tin như vậy đây? Lại nói bị trừ điểm là vì bình thường hay trốn học, nói cách khác cô ấy nắm chắc bài của mình phải được điểm tuyệt đối sao?
"Thật ra thì bình thường sau khi có điểm thi sẽ được dán công khai trong vòng hai tuần, chỉ là tình huống của em quá đặc biệt, cho nên cô mới gọi điện thoại thông báo trước cho em. Hiện tại, trong trường học có rất nhiều giáo viên đã nghỉ về nhà. Cô cũng đã gọi cho phòng Giáo vụ và thầy chủ nhiệm nhưng là. . . . . ." cô Vương có chút khó nói, ngước nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu, sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: "Có phải muốn xin kiểm tra lại bài thi cần có chữ ký đồng ý của giáo viên chủ nhiệm và một người trong ban lãnh đạo trường thì mới thực hiện được ?”
Cô Vương thật không ngờ Lãnh Tâm Nhiên vào lúc này vẫn thể bình tĩnh để suy nghĩ rõ ràng như thế. Thật sự đáng khâm phục! Bình thường sinh viên bọn họ không phải rất xem trọng điểm số sao, nếu xảy ra chuyện như vậy sợ là cuống cuồng lên rồi hoặc là chỉ biết khóc lóc thôi. Nhưng cô gái trước mắt này, chẳng những không có nửa điểm nôn nóng, ngược lại rất tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt sau đó ra quyết định, cô giữ vững bình tĩnh, thậm chí còn khiến người bên cạnh cũng lấy lại tinh thần.
Cô Vương suy nghĩ một chút, nhớ lại các điều quy định của trường học hình như cũng có đề cập đến trường hợp này, vội vàng mở máy vi tính ra tìm được một văn bản nói về vấn đề này, đọc xong tất cả liền nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Trong này nói muốn xin kiểm tra lại bài thi cần chữ ký của cô, sau đó tìm người trong ban lãnh đạo trường ký tên là được. Nhưng em phải nhanh lên, nếu bảng điểm và bài thi được nộp lên trên trường thì sẽ phiền toái đây."
Lãnh Tâm Nhiên cũng không gấp gáp gì: "Cô nơi này có máy in, cô giúp em in tờ đơn ra , em sẽ điền ngay ."
Chỉ trong thời gian mấy phút , Lãnh Tâm Nhiên liền điền xong tất cả. Chờ cô Vương ký tên xong , cô liền nói cảm ơn rồi nhanh chóng xin phép đi ra ngoài "Em xin phép đi lo thủ tục trước. Chuyện ngày hôm nay, em cảm ơn cô rất nhiều!"
Trên mặt cô Vương lúc này cũng lộ ra mỉm cười: "Không cần cám ơn cô, hi vọng em không có việc gì. Cô tin tưởng thành tích của em, tuyệt đối sẽ không kém như vậy."
Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, chỉ hướng cô Vương cúi đầu một cái rồi đi ra phòng làm việc.
Đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên nghĩ đến là đi tìm chủ nhiệm khoa xin ký tên, nhưng lúc đi đến cầu thang thì bị người vừa đi từ trên lầu xuống gọi lại.
"Sinh viên Lãnh Tâm Nhiên?"
Lãnh Tâm Nhiên có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn nụ cười trên mặt của người đàn ông trung niên, cô nhăn mày lại vẻ mặt nghi ngờ.
Ngô Thăng nhìn dáng vẻ mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên thì biết ngay nha đầu này nhất định là không nhớ rõ mình, nghĩ đến mình thân là Viện trưởng của trường mà sinh viên lại không biết mình, không biết nên buồn hay là do sinh viên này quá không quan tâm đến trường học đây.
"Ta là Viện trưởng Ngô Thăng, chúng ta đã gặp nhau rồi, xem ra bạn sinh viên này đã quên mất ta rồi đây." Ấn tượng của Ngô Thăng đối với nha đầu này rất tốt, thấy cô gái không nhận ra mình cũng không hề tức giận ,còn có tâm tình nói đùa với cô.
Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe liền biết mình làm trò cười rồi. Nghe xong nhắc nhở của ông, cô rốt cuộc nhớ được người trước mắt này là ai rồi, chính là lúc xảy ra chuyện giữa cô và Phượng Lệ ông đã nói chuyện giúp cô, viện trưởng Ngô Thăng. Sau khi nhớ ra, Lãnh Tâm Nhiên lập tức lễ phép chào hỏi: "Chào Viện trưởng ."
Ngô Thăng cười: "Hiện tại cũng nghỉ mấy ngày rồi, sao em còn ở trường học? Nhìn dáng vẻ của em, thật giống như muốn làm thủ tục gì à?"
Ngô Thăng cũng mới từ phòng làm việc xuống, đang chuẩn bị đi công việc. Ai biết ở trên đường liền đụng phải nha đầu này. Ngô Thăng cũng không có chú ý tới thư ký đứng ở sau lưng ông, vẻ mặt như nuốt phải ruồi khi chứng kiến vị viện trưởng luôn biểu hiện nghiêm túc của mình lại nói giỡn với một sinh viên. Chuyện thật khó tin !
Lãnh Tâm Nhiên muốn nói không có, nhưng đầu óc liền nghĩ đến người mình muốn tìm mà người đứng trước mặt mình không phải là lãnh đạo lớn nhất của trường sao, thật là tới sớm không bằng tới đúng dịp, dù sao cũng không có quy định phải tìm người nào , hiện tại nếu đụng phải cũng không cần lãng phí cơ hội tốt này rồi. Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên lấy tờ đơn trên tay đưa ra: "Viện trưởng, ông có thể ký tên giúp con vào tờ đơn này không?"
Ngô Thăng không ngờ nha đầu này thật sự có chuyện tìm mình, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt nha đầu này thấy thế nào cũng không giống là tới tìm mình. Suy nghĩ lung tung còn không bằng mình tự mình đi xem một chút, nghĩ như vậy, ông nhận lấy tờ đơn của cô , sau khi đọc xong nội dung thì hai mắt lập tức trợn thật lớn : "Nha đầu, làm sao con thi kém như vậy?"
Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà giải thích: "Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại đang chuẩn bị đi làm thủ tục xin kiểm tra lại bài thi, chỉ là phải có lãnh đạo của viện ký tên mới có thể nhìn thấy bài thi, nên phải đi tìm lãnh đạo trường ."
Cô nói ra thật nhẹ nhàng, khiến gương mặt Ngô Thăng vốn dĩ không vui cũng giảm bớt phần nào, đem tờ đơn đọc lại lần nữa, sau đó mới mặt nghiêm túc hỏi"Nha đầu, con thi tổng cộng mấy môn?"
"Dạ tám môn, trong đó con chỉ đậu ba môn, điểm theo thứ tự là 97, 98, 99. Sau đó chính là rớt năm môn, trong đó bốn môn điểm chỉ hơn 50, một môn không có điểm , ghi là bỏ thi." Lãnh Tâm Nhiên nói thật không chút giấu giếm.
Điểm số này cho dù ai cũng nhìn ra được có chút kỳ quái. Nếu thành tích học tập của cô thật sự không tốt, như vậy, tại sao điểm ba môn kia đều là cao như vậy ? Này mấy điểm số sao có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Ngô Thăng cau mày, nghe Lãnh Tâm Nhiên nói, sau đó nhìn tờ đơn trên tay. Trên tờ đơn ghi rõ cô xin phúc khảo lại bài thi trong đó có ba môn thi là môn học chuyên ngành bắt buộc và hai môn còn lại là môn học tự chọn, mà ba môn cô thi qua cũng đều là môn chuyên ngành bắt buộc. Này sáu môn học bắt buộc đều hoàn toàn tương thông nhau, nếu Lãnh Tâm Nhiên có thể trong đó ba môn lấy được điểm gần tuyệt đối như vậy, thì việc thi đậu ba môn còn lại đều không thành vấn đề.
"Tiểu Tống."
Ngô Thăng vẫy tay với thư ký phía sau, thư ký lập tức lấy ra bút máy đưa cho ông, động tác vô cùng ăn ý.
Sau khi ký tên vào tờ đơn, Ngô Thăng vẫn cảm thấy có chỗ nào rất kì quái, nhưng ông hiện tại lại vội đi làm việc, suy nghĩ một chút liền đem tờ giấy đưa cho Lãnh Tâm Nhiên đồng thời bổ sung thêm một câu: "Tiểu Tống, đem danh thiếp của ta đưa cho sinh viên Lãnh Tâm Nhiên. Nếu có khó khăn gì thì gọi điện thoại cho ta."
Lãnh Tâm Nhiên nói cảm ơn, nhìn người đàn ông gầy như da bọc xương rời đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đời này, cô gặp được quá nhiều quý nhân. Cô nhất định phải càng thêm cố gắng, càng phải thành công để báo đáp bọn họ.
Có viện trưởng tự mình ký tên vào tờ đơn, Lãnh Tâm Nhiên không cần kiếm thêm ai nữa, mà trực tiếp chạy về hướng phòng giáo vụ. Bây giờ, tất cả bài thi đều để ở đây, chỉ cần trực tiếp đi đến xin phúc tra là được.
Vốn nghĩ chuyện tới đây sẽ phơi bày chân tướng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại gặp khó khăn!
Bởi vì, giáo viên phụ trách phòng giáo vụ cự tuyệt yêu cầu phúc tra của cô!
"Tại sao?"
Lãnh Tâm Nhiên mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng không quá bất ngờ, từ lúc biết chuyện này, cô cũng biết bên trong có người cố ý giở trò. Hiện tại thấy yêu cầu của mình bị cự tuyệt, cô liền nhớ lại lời cô giáo Vương nói muốn tìm chủ nhiệm ban xin xem lại bài thi liền bị từ chối, xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
"Bây giờ không còn làm việc, không chấp nhận phúc tra bài thi. Hơn nữa, hiện tại điểm số còn chưa công bố sao có thể kiểm tra bài thi? Nếu muốn thì chờ sau khi nhập học lại trong vòng hai tuần trở lại xin phúc khảo, đây là quy định trường học. Không làm theo quy định, chúng tôi tự nhiên sẽ không đồng ý."
Thầy giáo cự tuyệt đơn yêu cầu của Tâm Nhiên nói chuyện rất lưu loát đường hoàng. Lãnh Tâm Nhiên hơi cười: "Nhưng tình huống của em có chút đặc biệt, em được viện trưởng cho phép, chẳng lẽ thầy không thể dàn xếp một chút sao?"
Thầy giáo kia thấy cô mang viện trưởng ra, trên mặt thoáng sợ hãi, nhưng rất nhanh thẹn quá hóa giận đứng lên nói: " Tôi nói không được là không được. Nếu lo lắng thành tích sao bình thường không lo cố gắng học tập, để như bây giờ lại muốn đi cửa sau hả? Thi rớt chính là thi rớt, cho dù có đem viện trưởng ra chúng tôi cũng không cho em vượt qua đâu!”