Hai vị quân nhân này, một thiếu tá, một trung úy, đều vì sự xuất hiện của một cô gái mà rối loạn tay chân, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ. Lãnh Tâm Nhiên đấu với Chu Đào để lộ bản lãnh cực kỳ hiển nhiên đã bình ổn được lòng người. Những người lúc trước tò mò đồng thời mang theo tia khinh miệt đối với cô đều đã thay đổi tâm tình, đặt Lãnh Tâm Nhiên lên vị trí ngang hàng với bọn họ.
Mấy ngày tiếp theo, luôn có người khiêu chiến với Lãnh Tâm Nhiên. Ở đây đều mang ý nghĩa đánh giá rất đơn thuần, tâm tư của mọi người đều rất đơn giản, chỉ muốn thử qua cảm giác làm kẻ mạnh một phen. Dù sao, hiện tại, ở đây, thành tích tốt nhất khi đánh nhau với Chu Đào là do cô tạo ra. Lãnh Tâm Nhiên biết, nếu mình không có kinh nghiệm và phương pháp rèn luyện của kiếp trước, muốn có được thành tích hiện giờ là tuyệt đối không có khả năng. Những kỹ năng này, đều là trải qua thực chiến mà học được. Kinh nghiệm kỹ năng của kiếp trước cộng thêm sự rèn luyện thân thể bây giờ của cô, có thể đạt được thành tích này đã là không tưởng rồi.
Cô bây giờ, thật sự là quá yếu!
Kỹ năng của Chu Đào so ra kém cô, nhưng cậu ta thắng cô ở thân thể cường tráng, sức mạnh cũng đủ, kết hợp với những chiêu thức tác chiến của bộ đội đặc chủng, cho nên mới có thể chiếm được ưu thế áp đảo từ khi mới bắt đầu. Cô cần phải mau chóng mạnh lên!
Nhìn sân huấn luyện bên kia, nhìn cơ bắp rắn chắc của những người xung quanh, lại nhìn cánh tay gầy gầy mảnh mảnh phơi nắng thế nào cũng không đen của mình, Lãnh Tâm Nhiên âm thầm thề, tuyệt đối không thể để một tháng này trôi qua uổng phí.
Huấn luyện cơ sở kéo dài trong một ngày,tuần thứ hai bắt đầu huấn luyện trong rừng.
Khu rừng được chọn lần này là một khu rừng nguyên sinh sâu thẳm chưa được khai phá, trong đó có một số loài động vật hung mãnh. Mà yêu cầu là, mỗi binh lính phải sinh hoạt trong khu rừng đó ba tuần, sau ba tuần thì tập hợp lại tại một điểm. Mỗi binh lính đều chỉ được mang theo quân trang đơn giản, bên trong chỉ có dao nhỏ, băng vải và những loại thuốc thông thường. Mặc khác, mỗi người đều có một bộ quân phục tiêu chuẩn, trong đó bao gồm cả mũ giáp.
Trong ba tuần này, 135 cá thể phải học cách làm thế nào để sinh tồn trong rừng rậm, làm thể nào để đọ sức với dã thú hung mãnh, làm thế nào để không bị côn trùng độc đốt, chuyện cần phải học có rất nhiều. Mà ba tuần lễ ngắn ngủi này, đủ để cho bất cứ một 'tiểu bạch' nào có thể từ từ trở thành một bộ đội đặc chủng siêu cấp có thể tự sinh tồn!
Đương nhiên, nếu không đủ thực lực, muốn an toàn qua khỏi khoảng thời gian này, tuyệt đối là chuyện viễn tưởng.
135 người, năm người một tổ, tổng cộng là 27 tổ. Cực kỳ trùng hợp, bốn người cùng tổ với Lãnh Tâm Nhiên, một người trong đó chính là cậu thanh niên răng khểnh Thường Triết kia. Lúc có kế hoạch chia tổ, Thường Triết cũng rất nhiệt tình giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với ba người khác. Đại danh Lãnh Tâm Nhiên truyền trong bộ đội, cho dù ba người kia chưa từng gặp qua cô, cũng đã nghe nói đến tên của cô, cũng hiểu biết thực lực của cô. Khi biết mình cùng tổ với cô, cũng rất yên tâm không nảy sinh tâm lý phản kháng nào.
"Xin chào, tôi là Triệu Vũ, cô là Lãnh Tâm Nhiên đúng không, tôi đã nghe nói đến tên của cô, nghe nói cô rất lợi hại, khi nào có thời gian chúng ta đấu thử một trận?"
Người đầu tiên mở miệng là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, giọng địa phương đậm chất vùng Đông Bắc, là một người đàn ông vùng Đông Bắc điển hình, phóng khoáng ngay thẳng. Lãnh Tâm Nhiên thích những người thẳng thắn như vậy, liền nở nụ cười: "Được. Sau khi lần đặc huấn này kết thúc chúng ta đấu một trận."
"Tôi tên Lưu Thành, người thành phố A. Khoảng thời gian tới xin được chiếu cố nhiều hơn."
Người thứ hai mở miệng là một người đàn ông hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo nụ cười, có cảm giác rất giống Chu Đào, nhưng cực kỳ hiển nhiên cảnh giác không cao như Chu Đào, dưới ánh nhìn của Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn hơi đỏ mặt.
Người cuối cùng mở miệng xem ra là một người rất lạnh lùng, môi rất mỏng, đàn ông môi mỏng cho người ta cảm giác đầu tiên chính là bạc tình. Mà phản ứng của anh ta cũng rất lạnh nhạt, chỉ liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái liền tiếp tục thu xếp đồ của mình: "Đừng ngáng đường!"
Câu nói như vậy cực kỳ hiển nhiên là khinh miệt, khiến cho khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên trầm xuống trong nháy mắt. Mà Thường Triết cũng vội vàng nhảy ra hòa giải, hiển nhiên là quan hệ giữa cậu ta và người đàn ông này cũng không tệ: "Tâm Nhiên, cậu đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta vốn thế, giống như núi băng vậy, vừa mở miệng đã phun được lửa. Cậu ta tên Trịnh Đạt, mặc dù tính tình không tốt lắm, kỳ thật con người cũng không tệ!"
Kỳ thực, dựa theo tính cách của Lãnh Tâm Nhiên, cô rất ít khi so đo với người khác. Nhưng rất không may, lời nói của Trịnh Đạt trùng hợp lại giẫm lên vùng cấm của cô. Chuyện Lãnh Tâm Nhiên ghét nhất hiện tại, chính là có người hoài nghi thực lực của cô. Á Á vì cứu mình mà chết, chính mình lại vì cứu Thần mà chết, toàn bộ, đều là hậu quả của việc thực lực không đủ mạnh. Cho bên cô bây giờ mới bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ đến thế.
"Những lời này trả lại cho anh, đừng ngáng chân tôi!" Lãnh Tâm Nhiên không chút khách khí trực tiếp phản bác.
Trịnh Đạt liền tức giận.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí lóe ra tia lửa.
Thường Triết bày ra vẻ mặt khổ sở, trời ạ, vừa mới bắt đầu không khí đã căng thẳng như thế, sau này làm sau bây giờ? Cậu vốn biết Trịnh Đạt rất khó sống chung với người khác, lại vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi cầu mong kỳ tích xuất hiện. Không nghĩ tới người bình thường rất tốt như Lãnh Tâm Nhiên cũng bị cậu ta chọc tức đến mức này, rõ là.
Không hổ danh là rừng sâu núi thẳm chưa được khai phá, không hề kém rừng nhiệt đới Amazon. Cỏ tranh cao đến nửa thân người, rậm rạp, đến cả nơi đặt chân cũng không có. Cỏ tranh vừa cao vừa rậm rạp, không chỉ khiến cho việc di chuyển của bọn họ trở nên cực kỳ bất tiện, quan trọng hơn là, nó sẽ cất giấu những nguy hiểm khôn lường.
Trong bụi cỏ tranh, có thể sẽ có trùng độc rắn độc gì gì đó. Toàn bộ những thứ này, chỉ mới là bắt đầu. Cực kỳ hiển nhiên, muốn tiến vào khu rừng này, trước hết bọn họ phải tìm ra một con đường.
Bốn người nhìn nhau, sau đó lấy ra cây dao nhỏ cầm sẵn trên tay.
Thường Triết lấy ra thuốc chống muỗi đưa cho bốn người kia. Lãnh Tâm Nhiên nhìn xung quanh, sau đó xoay người đi về một hướng, lần mò trên mặt đất một hồi, cầm một nắm cỏ dại đi tới.
Triệu Vũ cũng nhìn quanh bốn phía một phen, sau đó đi đến chỗ mấy cái cây to bằng cánh tay, trực tiếp một cước giẫm gãy cái cây. Dùng dao tỉa gọt thân cây sau đó lau rửa sạch sẽ, ra được một cây gậy thô dài hơn một trượng. Trong mảnh rừng sâu núi thẳm này, tác dụng của nó vô cùng lớn. Giẫm gãy liên tiếp năm cây như thế mới dừng lại, sau đó cầm năm cây gập trở lại vị trí cũ.
"Này, một người một cây, cầm phòng thân."
Cây gậy rất dài, cũng rất rắn chắc, Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy, quơ quơ vài cái, trên mặt lộ ra vẻ vừa ý. Cây gậy thế này, trong khu rừng cây cối rậm rạp kỳ thực dùng không tiện. Nhưng mà, dùng để làm ngã cỏ lại vô cùng tốt. Đủ dài, đủ chắc, không những có thể làm ngã những cây cỏ tranh cao bằng nửa người, còn có thể đảm an toàn, xem như là một lựa chọn vô cùng tốt.
Đồng đội có thực lực, cho dù thế nào cũng là chuyện tốt. Lãnh Tâm Nhiên rửa sạch những cây cỏ vừa nhổ, sau đó chia làm năm bó đưa cho bốn người khác: "Mùi của loại dược thảo này, phòng chống muỗi, tốt hơn thuốc chống muỗi nhiều."
Trịnh Đạt trực tiếp không nhận, triệt để xem như không có. Mà ba người khác, tuy không quá tin tưởng loại cỏ dại này có tác dụng hơn thuốc, nhưng vì nể mặt Lãnh Tâm Nhiên nên cũng cầm lấy, sau đó học theo Lãnh Tâm Nhiên để dược thảo vào túi tiền.
Trịnh Đạt không cần, Lãnh Tâm Nhiên cũng không miễn cưỡng. Lấy nắm cỏ đã đưa cho anh ta lại, cười thầm trong lòng, lát nữa l5i có người nếm mùi đau khổ rồi!
Đã từng, vì điều tra tình huốn bang phái bên Vân Nam, cô dẫn theo anh em ẩn núp trong rừng sâu suốt cả một tháng. Tuy nơi đó chỉ là một khu rừng bình thường, nhưg vẫn tích lũy được không ít kinh nghiệm sinh tồn trong rừng. Mà loại thảo dược này, là lúc đó vô tình phát hiện được, đuổi côn trùng hiệu quả hơn so với thuốc chống côn trùng nhiều! Hơn nữa chỉ cần mang theo thì muỗi sẽ không đến gần, quả thật chính là thứ thiết yếu để đuổi côn trùng!
Năm người điều chỉnh vị trí xong, cầm lấy gậy dài trên tay bắt đầu đập cỏ. Ngay lúc cây gậy đập vào cỏ, mấy người đều nghe dược những âm thanh sột soạt phát ra từ trong bụi rậm rất rõ ràng, cực kỳ hiển nhiên, bên trong những cây cỏ tranh này cất giấu những thứ vô cùng phong phú!
Bất quá, một cây gậy trên tay, không thể chống lại vạn con trùng. Tuy tốc độ tiến lên không nhanh, nhưng ít nhất, phải bảo đảm an toàn. Trong rừng sâu, chuyện quan trọng nhất là bảo vệ tốt không để chính mình bị thương. Cho dù chỉ đơn giản là một vết muỗi đốt, đều có khả năng gây chết người. Mà một khi có loại nguy hiểm này, liền chứng tỏ bạn phải từ bỏ lần đặc huấn này rồi! Đây là chuyện một quân nhân tuyệt đối không cho phép xảy ra!
Sau năm giờ, mấy người mới tiến lên không tới một ngàn mét. Nhưng ai cũng mết đến mức toàn thân đầy mồ hôi, bụng thì sôi ùng ục bức thiết muốn ăn chút gì đó.
Mà tìm kiếm thức ăn, chính là vấn đề thứ hai họ sắp gặp phải.
Tìm đến một nơi bằng phẳng, đầu tiên Thường Triết rắc chút thuốc bột quanh bốn phía. Sau đó cùng Lưu Thành nhặt chút cây khô làm củi lửa. Lãnh Tâm Nhiên cầm dao, con ngươi đen nhánh hơi nheo lại, che giấu tinh quanh trong đó. Đột nhiên, trước mắt cô sáng lên, quay người tiện tay nắm cây dao trên tay đi, chỉ nghe dao nhọn cắm 'phập' lên thân cây một tiếng, nhìn lại, liền thấy một con rắn lớn dài hơn một thước bị cắm dính trên thân cây. Chiêu thức đó của Lãnh Tâm Nhiên, khiến cho người vấn lén quan sát cô là Trịnh Đạt trở nên ngưng trọng. Nhìn cô mặt không chút thay đổi nhổ cây dao xuống, sau đó mang con rắn chết đi bắt đầu lột da làm sạch, trên mặt Trịnh Đạt liền hiện ra vẻ khó hiểu, sau đó cầm dao xoay người đi vào rừng sâu.