"Lãnh tiểu thư, ngại quá, tôi chỉ tò mò nên mới hỏi. Tôi là người thô thiển, nếu tôi có nói gì đó không nên nói thì xin tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho, đừng chấp nhất với người thô thiển như tôi."
A Thắng mất bò mới lo làm chuồng, nhanh chóng bổ sung thêm.
Lúc này, Lãnh Tâm Nhiên đã gần như khống chế được cảm xúc của chính mình. Thấy A Thắng nhìn mình với vẻ bất an thì mới biết vẻ thất lễ ban nãy của mình đã dọa đến anh ta rồi, vì thế gật đầu bình tĩnh nói: "Quan hệ giữa tôi với cậu ấy rất tốt. Năm đó cậu ấy gặp chuyện không may, tôi rất đau lòng, vẫn luôn không chấp nhận được sự thật đó. Bạn bè của tôi vẫn luôn giúp tôi điều tra chuyện này nhưng không tìm được manh mối. Mãi đến gần đây, chúng tôi mới biết được chút ít tin tức từ miệng của Hiên Viên tiên sinh".
Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên điều chỉnh tâm trạng rất nhanh nhưng A Thắng vẫn bị tình cảnh ban nãy dọa cho đổ mồ hôi lạnh cả người. Thấy cô giải thích, anh đâu dám ý kiến gì nữa, lập tức kể hết mọi chuyện mình biết: "Thật xin lỗi, Lãnh tiểu thư, mới vừa rồi tôi..." Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, chút chuyện nhỏ này cô sẽ không để ý. Huống chi, cô biết A Thắng hỏi câu đó cũng vì đứng trên phương diện của Á Á mà suy nghĩ. Thế nên, cô sẽ càng không vì thế mà trách cứ anh ta: "A Thắng đại ca, anh không cần để ý, tôi hiểu."
Lúc bấy giờ A Thắng mới thấy yên tâm, anh cảm thấy vị tiểu thư trước mắt này tuy rằng nhỏ tuổi nhưng lại là người làm việc lớn, đặc biệt là tấm lòng khoan dung của cô, cho dù là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm cũng khó mà có được.
"Lúc đó tiên sinh có căn dặn nên tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện, sắp xếp ổn thỏa mọi việc xong thì quay về bên cạnh tiên sinh. Mãi đến khi tôi có thời gian rỗi đến bệnh viện thăm mới hay tin cậu ta đã xuất viện từ mấy ngày trước rồi."
A Thắng suy nghĩ một lát rồi kể lại những chuyện mình nhớ.
"Xuất viện? Vậy anh có biết cậu ấy đi đâu không?".
Những thứ này Lãnh Tâm Nhiên đã biết. Cái cô cần không chỉ là những thông tin trên mặt thế này, cô muốn biết nhiều hơn, ví dụ như Á Á đi đâu, có cách nào để liên lạc với cậu không, cả chuyện hiện giờ Á Á thế nào nữa? Năm đó cậu ấy bị thương nặng như thế, cuối cùng là sống hay chết? Giờ phút này, trong đầu cô hiện lên vô số câu hỏi, khiến cô không cách nào duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt được nữa.
Hiên Viên Phong luôn yên lặng ngồi một bên lắng nghe, thậm chí ông còn không mở miệng hỏi một câu nào, chỉ tựa người vào ghế dựa, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bộ dạng vừa nhàn nhã lại vừa khí phách. Lãnh Tâm Nhiên không có tâm trạng để tâm đến những chuyện đó, hiện tại trong đầu cô chỉ tràn ngập tin tức về Á Á. Chuyện của Á Á vẫn luôn nằm yên trong lòng cô, cô đã từng tin chắc Á Á đã chết, thậm chí còn hèn yếu không dám nhớ lại tình cảnh lúc đó. Thế nhưng lúc nhìn thấy vị công tử thần bí của hội Thương Minh, cô không thể tiếp tục như trước được nữa!
A Thắng hơi lúng túng: "Lúc ấy tôi chỉ nghe y tá nói cậu ta nằm trên giường mấy ngày, vừa xuống giường được đã xuất viện, không có bất kỳ tin tức gì. Tuy nhiên, trước khi đi cậu ấy có nhờ y tá nhắn lại với tôi một tiếng 'cảm ơn'."
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, nhưng vẻ mặt lúc này của vị Lãnh tiểu thư kia thật sự rất nghiêm túc, chứng tỏ cô rất coi trọng người kia, thế nên đối với mình cũng như thể bắt được một cây cỏ cứu mạng, nắm chặt không buông.
Mặc dù biết rõ không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, tốt hơn nhiều so với lúc trước chả có chút manh mối nào. Ít nhất thì hiện giờ cô biết năm đó Á Á chưa chết mà được người khác cứu, còn chuyện sau khi được cứu cậu ấy đi đâu thì không ai biết nữa. Tuy vậy nhưng cô vẫn không an tâm, cô thực sự muốn biết vị công tử kia có phải là Á Á hay không!
"Thật xin lỗi, Lãnh tiểu thư, không thể giúp gì được cho cô!" Vẻ mất mát hiện rõ trên mặt Lãnh Tâm Nhiên khiến A Thắng thấy hơi áy náy. Chẳng biết tại sao, khi thấy cô như vậy thì anh liền tự trách vì không thể giúp được cô, để cô phải thấy tổn thương như thế. Anh cảm thấy, ở độ tuổi này, lẽ ra cô phải hoạt bát, vui vẻ mỗi ngày đều sống một cuộc sống không lo không buồn.
Lời xin lỗi của A Thắng giúp Lãnh Tâm Nhiên dần thoát ra khỏi cảm giác mất mát, nhìn vẻ mặt bất an của A Thắng, Lãnh Tâm Nhiên cười khẽ lắc đầu: "Phải là tôi xin lỗi A Thắng đại ca mới đúng, A Thắng đại ca, cám ơn anh. Hôm nay đã làm phiền anh rồi." Sự trịnh trọng và chân thành của cô càng khiến A Thắng cảm thấy có lỗi, khuôn mặt ngăm đen bị kìm nén đến đỏ bừng.
"Sau này nếu có tin tức gì của cậu ấy, hi vọng A Thắng đại ca có thể báo cho tôi biết một tiếng. Đây là cách liên lạc với tôi." Lãnh Tâm Nhiên đưa cho A Thắng một tờ danh thiếp. Đó là một tấm thẻ rất đơn giản, không hề có chức vụ hay những thứ khác, chỉ có ba chữ Lãnh Tâm Nhiên màu đen và số di động vở mặt sau.
A Thắng không hề tỏ vẻ khinh thường với tờ danh thiếp, anh biết, người càng có thân phận tôn quý thì càng không quan tâm đến những thứ danh tiếng phù hoa. Ngược lại, những người thiếu tự tin với bản thân hoặc thích khoe khoang mới viết đầy thông tin lên danh thiếp để tỏ rõ giá trị của mình. Anh biết thế bởi vì danh thiếp của tiên sinh nhà họ cũng giống vị tiểu thư này, chỉ có một cái tên, thậm chí ngay cả số di động để liên lạc cũng không có. Nhưng cho dù là tấm danh thiếp đó vô cùng đơn giản, nhưng lại rất ít người có thể có được. Bởi vì, những người có được danh thiếp đều có quan hệ không tệ với tiên sinh, trong một số trường hợp, tấm danh thiếp này có thể đại biểu cho một mạng lưới liên lạc riêng, mang đến cho người đó lợi ích không thể đếm hết.
"Vậy, tiên sinh, tôi xin phép đi trước."
Mặc dù tính tình A Thắng tương đối chậm chạp, nhưng lại là người biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, biết chuyện của mình đã xong, anh lập tức cáo từ.
Hiên Viên Phong không nói gì, chỉ hơi ngước mắt, bộ dạng lười biếng đến cực điểm. Nhưng chỉ với bộ dạng này cũng đã đủ để tôn lên khí thế tuyệt vời của ông.
Đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Lãnh Tâm Nhiên từ từ tiêu hóa những tin tức mình vừa thu được, không chú đến ánh mắt quái dị đang nhìn mình của Hiên Viên Phong. Một lúc sau, Hiên Viên Phong không nhìn tiếp nữa mà đứng lên, vui vẻ nói: "Vậy chúng ta xuống dưới đi, nếu không vị tiên sinh kia của cháu sẽ nghĩ là ta đã ăn thịt cháu mất."
Câu nói mang vẻ nhạo báng này của Hiên Viên Phong khiến mặt Lãnh Tâm Nhiên đỏ lên. Nhưng cũng chỉ hơi đỏ mà thôi, trước giờ cô chưa từng quá rối rắm trước quan hệ của mình và Thần nên có bị người khác cười nhạo thì cũng chả sao.
Thấy dáng vẻ không mấy quan tâm này của Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong càng tò mò, thầm than trong lòng nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Được rồi, chúng ta xuống lầu thôi. Đừng quên, chúng ta còn một ván cờ phải đánh nữa đó. Lớn tuổi rồi, chuyện phải lo nghĩ cũng ít đi, nhưng nếu hôm nay mà không đánh xong ván này, đoán chừng đến tối ta sẽ ngủ không yên giấc, sớm chiều tưởng nhớ, sống cũng không yên." Lãnh Tâm Nhiên cũng cười: "Hiên Viên tiên sinh vốn là cao thủ đánh cờ, lát nữa còn phải nhờ tiên sinh chiếu cố nhiều rồi."
Đối với chuyện được người khác gọi là "tiên sinh", Hiên Viên Phong đã sớm thấy quen. Từ khi ông bắt đầu đặt chân vào giới thượng lưu, đã dần có người gọi ông là "tiên sinh", người gọi tên ông cũng càng ngày càng ít. Nhưng giờ khi nghe cô nhóc này gọi mình như thế, ông lại cảm thấy cái danh "tiên sinh" này cũng không dễ nghe gì.
"Sau này nhóc cứ gọi ta là thúc đi, hiếm khi nào gặp được một hậu bối hợp ý ta như vậy. Mấy đứa trẻ bây giờ càng ngày càng kiêu căng, những đứa thích chơi cờ như nhóc lại càng ngày càng ít."
Hiên Viên Phong cảm khái nói.
Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, cô phát hiên Hiên Viên tiên sinh đối xử với mình khá đặc biệt, lại không nghĩ rằng vì mình được lòng ông nên mới có được cái đặc quyền gọi ông là "thúc". Nghĩ thế thôi chứ cô cũng không từ chối, một là vì cuộc đời của vị Hiên Viên tiên sinh này quá mức kinh người, cứ khiến người ta phải than thở không thôi; hai là vì cô cũng không ghét người đàn ông trước mắt, thậm chí còn thấy thú vị khi gặp được người hợp ý.
"Thúc"
Lãnh Tâm Nhiên mở miệng gọi một tiếng.
Hiên Viên Phong giật mình, sau khi phục hồi tinh thần lại mới khẽ cười nói: "Quả nhiên là cách gọi này nghe hay hơn nhiều."
Hai người đi xuống lầu, ba người kia vẫn ngồi trong sảnh như cũ.
Mà Dạ Mộc Thần không biết là do giác quan nhạy bén, nghe được tiếng động hay do có tâm linh tương thông với Lãnh Tâm Nhiên, ngay khi bóng dáng hai người họ vừa xuất hiện ở đầu cầu thang, Dạ Mộc Thần đã quay đầu lại, đối mặt với hai người.
"Được rồi, cô nhóc, chúng ta chơi cờ trước, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm, cháu gọi ta là thúc cũng coi như là duyên phận của hai ta."
Hiên Viên Phong ngồi xuống chỗ của mình, thấy Lãnh Tâm Nhiên lập tức ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông cũng không có ý kiến gì, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ. Hiên Viên Phong luôn mang đến cho người ta cảm giác lịch thiệp nhưng xa cách, gần như mọi lúc đều thấy ông cười, nhưng nụ cười đó lạ là vũ khí mê hoặc người khác của ông, nếu như để ý đến khí thế cường đại của ông mà quan sát cẩn thận hơn, hẳn sẽ phát hiện nụ cười đó chỉ như một tấm mặt nạ vạn năm không đổi, vốn không phải nụ cười thật lòng.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu với Dạ Mộc Thần một cái. Dạ Mộc Thần lập tức hiểu ý, buông mười ngón tay đang đan chặt với cô ra rồi ngồi xuống cạnh cô một cách ưu nhã, hệt như một công tử cao quý.
Thấy Dạ Mộc Thần đối xử với Lãnh Tâm Nhiên dịu dàng như thế, Đông Phương Trường Không không khỏi kinh ngạc bởi vì ông biết cậu ta vốn rất lạnh lùng và tàn khốc. Ông vốn tưởng rằng dù vị Thần thiếu gia này có nhìn trúng cô gái đó thì cũng chỉ có chút hứng thú với cô mà thôi, lại không nghĩ rằng quan hệ của hai người lại tốt đến mức này. Biết thế nhưng khi vừa định thốt ra, ông đã nuốt lại vào trong.
"Được rồi, cô nhóc, bàn cờ vẫn còn đây, cháu muốn chúng ta chơi lại ván khác hay là thế nào?" Hiên Viên Phong ngồi vào chỗ đối diện, tay vân vê chiếc nhẫn, khoan thai nói.
Lãnh Tâm Nhiên không mấy để tâm nhưng khi thấy Đông Phương Trường Không cứ nhìn chằm chằm vào ván cờ với vẻ lưu luyến, cô liền đưa ra quyết định: "Hay là chơi lại ván khác đi."
Hiên Viên Phong sao lại không biết tâm tư của cô, nhưng không nói gì mà chỉ cười: "Vậy thì quản gia, ông đem một bộ cờ khác tới đây. Còn bàn cờ này thì cất đi, nhớ đừng để lẫn lộn các quân với nhau, nếu không một ván cờ tuyệt thế như vậy mà bị phá hủy thì tiếc lắm."
Tốc độ của quản gia rất nhanh, lập tức đem cất bàn cờ theo lời của Hiên Viên Phong, đồng thời để một bộ cờ khác lên.
"Vậy, chúng ta bắt đầu lần nữa?"
Hiên Viên Phong cười, đối với ông mà nói, chỉ cần có thể đánh một ván để hiểu thêm về tài đánh cờ thật sự của Lãnh Tâm Nhiên là được, những chuyện khác cũng không quan trọng cho mấy.
Lãnh Tâm Nhiên lại lắc đầu từ chối lời đề nghị này, dưới cái nhìn chằm chằm vẻ không hiểu của Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không, cô chậm rãi xếp từng quân đen lên bàn cờ, sau đó lại chuyển sang quân trắng. Đến khi thế cục bàn cờ dần hiện rõ, cô lại chuyển sang xếp xen kẽ hai quân trắng đen.
Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không vốn cũng không nhìn ra cô đang làm gì, nhưng sau một hồi, họ mới chợt bừng tỉnh: "Cô nhóc, cháu đang tái hiện lại ván cờ lúc nãy sao?"
Thế cục bàn cờ mà Lãnh Tâm Nhiên đúng là thế cục mà Lãnh Tâm Nhiên khi mới đến đây, sau đó, những quân đen trắng xen kẽ mà cô lần lượt đặt xuống chính là nước cờ mà Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không đi lúc đó.
Suy đoán này khiến ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên của Hiên Viên Phong mang vẻ khiếp sợ.
Còn Đông Phương Trường Không thì cũng trợn mắt há mồm, không thể tin được một cô gái nhìn như bình thường lại có bản lãnh khiến người ta không thể nhìn thấu như thế. Thế nhưng, càng hiểu được thực lực của cô, ông càng hiểu được quyết định của Thần thiếu gia. Đồng thời, trong lòng ông còn thầm đoán, rốt cuộc cô gái này còn bao nhiêu lá bài tẩy, còn mang đến cho người ta bao nhiêu sự ngạc nhiên!
Tuy nhiên, những nghi vấn này ông đều chôn chặt trong lòng, không dại dột mà hỏi ra.
Thấy vẻ khiếp sợ của hai người, Lãnh Tâm Nhiên chỉ hờ hững gật đầu, không mấy để tâm. Sau khi sống lại, cô không chỉ có được một thân thể mới mà cả khả năng ghi nhớ cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều. Thậm chí, khả năng ghi nhớ này còn tăng lên theo năng lực của cô. Đừng nói đến chuyện xếp lại bàn cờ, cho dù là lấy ra một tờ bảo, bảo cô đọc qua một lần rồi thuật lại toàn bộ nội dung cô cũng có thể làm được. Tuy vậy nhưng những thứ này cũng không có ảnh hưởng mấy đến cô. So với cái khả năng ghi nhớ kinh người này thì cô thích thực lực của mình hơn. Cô thích dựa vào thực lực do tự mình rèn luyện để chứng tỏ sự khác biệt của mình hơn.
"Chính là chỗ này."
Lãnh Tâm Nhiên không khôi phục lại toàn bộ ván cờ, mà dừng lại ở một chỗ. Cô chỉ tay vào một quân trắng đang nằm trên bàn cờ, sau đó cầm lên, bình thản nhìn hai người trước mặt: "Những nước đi trước đều rất tốt, nhưng bắt đầu từ quân này thì bị lỗi, sau đó thì lỗi nối tiếp lỗi, cuối cùng đi đến kết cục cờ thua."
Ván cờ của mình bị một con nhóc mười mấy tuổi phê bình, cho dù là ai thì cũng không thấy dễ chịu cho nổi. Cũng may lòng dạ của Đông Phương Trường Không có thể nói là rộng rãi, lại thật lòng yêu cờ nên khi nghe lời nhận xét của Lãnh Tâm Nhiên, mặc dù trong lòng không mấy dễ chịu nhưng cũng không có cảm xúc gì khác, nghiêm túc lắng nghe Lãnh Tâm Nhiên nói .
"Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu chơi lại từ bước này." Lãnh Tâm Nhiên không nói ra nguyên nhân Đông Phương Trường Không thua cuộc, mà cầm quân trắng đó lên, đặt xuống một vị trí khác.
Hiên Viên Phong vẫn mỉm cười như cũ, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên ra quân thì nhanh chóng hạ một quân đen xuống.
Hai người không ngừng ra quân, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, ngược lại Đông Phương Trường Không đứng bên cạnh thì càng xem càng kinh hãi.
Lúc trước Lãnh Tâm Nhiên có thể biến thế cục bàn cờ trở thành cờ hòa, mặc dù khiến ông cảm thấy vô cùng xúc động nhưng ông vẫn thấy tuy cũng có thực lực nhưng quan trọng hơn vẫn do may mắn, trong lòng vẫn còn hoài nghi với thực lực thật sự của Lãnh Tâm Nhiên, thậm chí còn thầm suy đoán, với độ tuổi của cô, cho dù có thiên phú thì cũng chỉ chiếm chút ưu thế so với người cùng trang lứa, còn nếu so với mấy ông lão tung hoành trên bàn cờ mấy thập niên như các ông thì vẫn chỉ là con nít.
Vậy mà hiện tại, nhìn Lãnh Tâm Nhiên chơi cờ với Hiên Viên Phong, khí thế hai người lại tương tự như nhau. Khiến ông kinh hoàng là Lãnh Tâm Nhiên lại có thể giữ được vẻ bình tĩnh, thản nhiên trước khí thế của Hiên Viên Phong. Tên yêu nghiệt Hiên Viên Phong này lúc nghiêm túc mang đến cho người khác bao nhiêu áp lực, ông là người rõ nhất, ngay cả ông khi đứng trước khí thế của Hiên Viên Phong cũng không ngăn được sự hoảng sợ, thậm chí đôi lúc còn đi sai nước. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên từ đầu tới cuối đều vẫn giữ vững vẻ hờ hững, mặc dù đôi lúc có vì suy tư mà nhíu mi, nhưng sau đó nét mặt lại nhanh chóng giãn ra, không hề có biểu hiện bất thường nào.
Cô gái này thật không đơn giản!
Rốt cuộc thì Đông Phương Trường Không cũng phải thừa nhận sự thật này.
Sau đó, trong khi ông còn đang mơ màng suy nghĩ, một câu "quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước" với vẻ bất đắc dĩ của Hiên Viên Phong lập tức kéo tâm trạng của ông lên tới cực điểm!
Hiên Viên Phong thua?
Cô gái mười bảy mười tám tuổi này thật sự có thể làm được điều cô nói, đảo ngược tình thế biến thua thành thắng? Điều này nói lên cái gì? Nếu ván cờ trước có thể nói là do may mắn, vậy thì ván này, trăm phần trăm là do thực lực rồi! Cô gái này, thậm chí còn lợi hại hơn cả ông và Hiên Viên Phong. Sự thật này khiến Hiên Viên Phong cảm thấy vô cùng khiếp sợ, và cả mất mát. Chẳng lẽ, nhưng ông lão như bọn họ đã đến lúc phải thối lui rồi sao?
Giang sơn luôn có người tài thay thế, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước nằm chết trên bãi cát. Trước kia ông luôn cảm thấy mấy câu này thật khoa trương, giờ lại cảm thấy có chút ưu tư và buồn bã.
Thắng được Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên vẫn không hề tỏ vẻ mừng rỡ tột độ. Biểu hiện trấn tĩnh quá mức thế này khiến Hiên Viên Phong cũng bắt đầu thấy mất mát giống Đông Phương Trường Không. Chẳng lẽ, thực lực của ông tệ đến mức thắng được ông cũng không có chút cảm giác thành tựu nào như thế sao? Tuy nhiên, khác với Đông Phương Trường Không, Hiên Viên Phong không chỉ nghĩ thế, mà còn nói ra suy nghĩ của mình.