Vấn đề này, khiến trong đầu Dung Thiếu Tuyệt và Triệu Nghị hình dung ra một cảnh tượng kinh người. Nước R luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt người Hoa, lại phải chịu thần phục, Thủ tướng quốc gia phải làm đại biểu xin lỗi tất cả người dân. Hình ảnh như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho người Trung Hoa không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Đây là chuyện người Hoa đã mong đợi mấy thập niên, cũng là chuyện khiến cho vô số người Hoa tiếc nuối chết không nhắm mắt. Nếu như điều này có thể trở thành hiện thực, rửa sạch nỗi nhục thời chiến loạn, con Rồng Trung Hoa, mới coi như là thật sự thức tỉnh!
Dung Thiếu Tuyệt đột nhiên cảm thấy, làm người hắc đạo là chuyện vinh quanh cỡ nào. Trước kia anh vẫn không hiểu chuyện, không xem nó quan trọng như vậy.
Lúc anh đang chuẩn bị nói, ông chủ có vết sẹo trên mặt đã đến, bưng lên ba tô mì thịt bò lớn, bên trên có rất nhiều thịt bò, hương vị thơm ngọn, sắc, hương, vị đều đủ cả, đặc biệt là khi người ta đang đói bụng, thì càng muốn ăn đến nuốt nước miếng. Trừ ba tô mì thịt bò, còn có một chút thức ăn khác, trong chén là nước chát và đồ kho để ăn kèm.
"Thiếu gia, người ăn trước, nếu không đủ thì gọi tôi."
Không hợp với ngoại hình vạm vỡ chính là, nụ cười của người đàn ông rất hiều hậu, thoạt nhìn giống như một người chất phác đàng hoàng.
"Chú Mạnh chú cứ đi làm việc đi."
Dung Thiếu Tuyệt gật đầu với ông ta.
Đợi khi ông ta xuống rồi, mới xoay người nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Chú Mạnh lúc trước là người của hắc đạo, trong một lần ngoài ý muốn bị mất đi con gái duy nhất của chú ấy. Cho nên chú ấy ra khỏi bang phái, mở tiệm mì thịt bò ở đây."
"Chuyện cậu vừa nói đó, sẽ trở thành thực tế sao? Để cho hắc đạo trở thành động lực để xúc tiến quốc gia phát triển, khiến cho nước R phải cúi đầu xưng thần trước mặt chúng ta?" Giải thích một chút về thân phận của chú Mạnh, sau đó Dung Thiếu Tuyệt lại dời trọng tâm câu chuyện về đề tài trước.
Lãnh Tâm Nhiên cười: "Bây giờ thì không thể. Hắc đạo của Trung Hoa còn chưa thống nhất, chuyện này chỉ được thực hiện khi giới hắc đạo của Trung Hoa đã được thống nhất. Giống như nước Ý, hiện tại có rất ít quốc gia dám không cung kính mà động thủ với nước Ý, không chỉ bởi vì kinh tế của nước học cường thịnh, mà còn một nguyên nhân quan trọng chính là hắc đạo của quốc gia có tác dụng rất quan trọng. Mafia, giáo hoàng, những thứ này tồn tại, mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến không ai dám đụng tới họ."
"Cho nên, muốn trở thành côn đồ, rất đơn giản, chỉ cần sa ngã là được. Nhưng mà, muốn trở thành một thành viên chân chính của hắc đạo, cần phải làm rất nhiều việc, thứ cần phải nắm trong tay cũng rất nhiều, cũng không phải chĩ cần dùng vũ lực là được, nhiều lúc còn cần phải dùng đến mưu trí. Muốn làm bạch đạo không dễ, muốn là hắc đạo càng khó khăn hơn. Dù sao, đây là một thế giới thuộc về bóng tối, hơi không chú ý, sẽ bị tan nhà nát cửa."
Triệu Nghị cũng bị hấp dẫn, vừa chuẩn bị nói gì đó, đã bị Dung Thiếu Tuyệt cắt ngang.
"Ăn trước đi, đợi lát nữa nói tiếp. Giờ khuya lắm rồi, đợi lát nữa chúng mình đưa cậu trở về, một mình cậu không an toàn."
Dung Thiếu Tuyệt vốn còn lo lắng Lãnh Tâm Nhiên sẽ chê đồ ăn không đủ cao cấp, nhưng khi thấy cô không chút kiêng dè uống từng ngụm canh thì bình thường trở lại. Đúng vậy, cô là người rất đặc biệt, sao anh có thể lấy suy nghĩ của người thường áp đặt vào người cô chứ?
"Rất được, hình thức đẹp mắt, canh cũng ngon, trứng muối cũng đủ vị, coi như là món mì thịt bò ngon thứ hai mà tôi từng ăn."
Để chén xuống, sờ sờ cái bụng, Lãnh Tâm Nhiên nói.
"Ngon thứ hai?"
Triệu Nghị tò mò nháy mắt mấy cái: "Vậy món ngon thứ nhất là............ "
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên có chút ảm đạm. Món mì thịt bò ngon nhất mà cô được ăn, không phải là trong tiệm, mà là ở nhà, Tô Á tự mình làm. Chẳng qua là, đáng tiếc, cô không còn được ăn nữa.
Nhận ra được Lãnh Tâm Nhiên cò gỉ đó không đúng, Triệu Nghị đã biết mình hỏi chuyện không nên hỏi, muốn nói xin lỗi lại không biết phải nói gì cho phải, không khí vốn đang náo nhiệt lại trở nên lúng túng.
Cũng may bản lĩnh điều chính tâm lý của Lãnh Tâm Nhiên là nhất đẳng, rất nhanh đã khôi phục như cũ, nhìn Dung Thiếu Tuyệt đối diện, nhàn nhạt nói: "Cậu có gì muốn nói với tôi à?"
Kinh ngạc nhìn đối phương, nhưng Dung Thiếu Tuyệt vẫn gật gật đầu: "Giống như cậu thấy đấy, đây chính là nơi mà mình sống. Cho tới nay, mình cũng cho rằng những kẻ sa đọa đại biểu cho thế giới này, bây giờ, mình biết mình sai rồi. Cảm ơn cậu."
"Không cần cám ơn."
"Trước kia có một cô gái, cô ấy rất đẹp, trong nhà cũng có tiền, mặc dù mồ côi mẹ, nhưng cha cô rất thương cô, cô cũng rất hạnh phúc. Nhưng mà, sau khi lên đại học, cô gặp được một chàng trai, còn rất yêu anh ta. Bọn học xác định quan hệ rất nhanh, vậy mà, lúc này, chàng trai biết chuyện nhà cô gái. Cha cô ấy, là bang chủ của một bang phái rất có thế lực ở địa phương, cũng chính là người của hắc đạo. Chàng trai không tiếp nhận nổi thân phận của cô gái nên đã chia tay. Mà lúc này, cô gái đã mang thai. Vì vậy, côo gái oán hận cha của mình, cảm thấy nếu không phải vì thân phận của ông ấy, chàng trai đã không vứt bỏ cô. Cô muốn vứt bỏ con của mình, nhưng cha cô không cho phép, vì rất nhiều nguyên nhân, quan hệ giữa cô và cha cô ngày càng kém, cuối cùng là chiến tranh lạnh. Dưới tình huống này, cô gái sinh ra đứa nhỏ kia, nhưng mà, đứa con vừa mới sinh ra không lâu, cô bỏ nhà ra đi. Cô muốn đi tìm chàng trai đã từng vứt bỏ mình, vì anh ta, cô từ bỏ người cha ngậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn lên, cũng từ bỏ đứa con mình mang thang mười tháng sinh ra."
Cảm giác của Dung Thiếu Tuyệt có chút kích động, sau khi nói xong rất lâu mới khôi phục được, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.
"Cô gái kia chính là mẹ của mình, mà mình, chính là đứa nhỏ bị vứt bỏ đó. Mình nói chú Mạnh gia nhập một bang phái hắc đạo, ông ngoại mình, chính là ban chủ ban phái đó. Từ nhỏ, ông đã bồi dưỡng mình như người thừa kế, nhưng vì quan hệ với người kia, nên mặc dù mình rất thích cuộc sống như thế, nhưng trong lòng lại bài xích thẻo bản năng, giống như không vượt qua được vực thẳm, không cách nào bỏ qua được cũng không cách nào bước tới, chỉ có thể đứng mãi ở mép vực. Tuổi ông ngoại đã lớn, thật ra thì mình nên sớm nhận trách nhiệm kia mới phải. Nhưng mình vẫn luôn trốn tránh, thậm chí còn dọn ra ngoài. Trước kia mình luôn cảm thấy gia nhập hắc đạo là quyết định không ngườoi thông minh nào muốn chọn, là một hành động rơi vào vực sâu mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng mà bây giờ, mình biết mình sai rồi, cám ơn cậu, mình nghĩ, mình đã tìm được con đường cho tương lai."
Dung Thiếu Tuyệt nói nhiều như thế, nhưng tâm trạng vẫn kích động. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng lắng nghe, cô đã sớm biết người này có một quá khứ, lại không nghĩ đến nguyên nhân này. Nói thật, những người phải gia nhập hắc đạo nhưng lại không tìm được bản chất thật của nó, cuối cùng tự khinh bỉ chính mình cô đã gặp qua không ít, nhưng đứa nhỏ này không giống như vậy.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã có một cảm giác, người này không phải vật trong ao. Bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy! Cô đang mong đợi, thấy được thời khắc đưa nhỏ này lớn lên trở thành một vương giả, đến lúc đó, có lẽ cô cũng đã sắp thực hiện được giấc mộng của mình.