Cái bóng khổng lồ nghiền ép mà tới, mỗi 1 người bên trên con tàu Gỗ Sồi Trắng đều cảm thấy cảnh tượng này đủ để khiến cho bọn hắn ghi nhớ suốt đời.
Đó là 1 con tàu ba cột buồm nhìn qua rất cổ lão và tràn ngập vẻ uy nghi. Ở niên đại này, tàu hơi nước đã không còn là điều ly kỳ gì, nhưng con tàu cổ xưa hiển hiện từ trong sương mù dày đặc kia phảng phất như chui ra từ bức tranh tranh sơn dầu của thế kỷ trước.
Cột buồm của nó cao ngất, mạn tàu dốc đứng, gỗ tàu đen nhánh, bên trên thiêu đốt lên ánh lửa màu lục giống như vong hồn. Cánh buồm to lớn của nó đang khiêu động trong hư vô, trên buồm ngưng tụ ra huyễn tượng và tầng tầng liệt diễm gào thét.
Loại tràng cảnh đáng sợ như thế thì chỉ có loại tai nạn kinh khủng nhất trên biển trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện.
"Sắp đụng phải rồi!!!"
Có 1 thuyền viên lớn tiếng kinh hô lên. Những người này đã kiếm sống nhiều năm trên biển và đều là hạng người dũng mãnh, gan dạ, thô lỗ nổi danh; nhưng khi bọn hắn đối mặt với một chiếc tàu khổng lồ như thế thì cũng không sẽ mất đi sự bình tĩnh.
Bọn hắn la lên và chạy trốn thật nhanh. Có người đi tìm chỗ tránh né trên boong tàu, có người nắm chặt đồ vật nào bên người mà có thể cố định được bản thân. Thậm chí còn có người trực tiếp quỳ xuống cầu nguyện bên trong sự xóc nảy và sóng gió.
Những người trước kia không có tâm thành kính cầu nguyện thì nay cũng tụng niệm danh hiệu của nữ thần gió bão Mona hoặc là chúa tể tử vong Barto.
Ở bên trên vùng biển vô ngần này, sự chúc phúc của chư thần đã suy yếu, cũng chỉ có hai vị thần này là lực lượng chủ chốt, bọn họ vẫn như cũ có thể bình đẳng nhìn chăm chú vào con dân của mình.
Tuy nhiên cũng không phải tất cả thuyền viên đều mất đi sự tỉnh táo. Thợ lái chính trên tàu ngay lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía người thuyền trưởng mà hắn tin cậy nhất.
Hắn biết rõ dưới nguy cơ tứ phía bên trên vùng biển vô ngần này, với kinh nghiệm phong phú của thuyền trưởng thì vĩnh viễn sẽ có thể quyết định vận mệnh mấu chốt của toàn bộ con tàu.
Lawrence đã đặt chân lên biển cả hơn 30 năm, hắn là 1 vị lão thuyền trưởng đã trên 50 tuổi. Có lẽ Lawrence đã không còn cường tráng giống như lúc tuổi còn trẻ, nhưng với kinh nghiệm sống sót bên trên vùng biển này của hắn thì sẽ có thể giúp cho tất cả mọi người trên tàu có được một chút hi vọng sống.
Con tàu chui ra từ trong sương mù dày đặc kia rõ ràng không giống như là đội tàu vận chuyển bình thường tại thế giới hiện thực, mà nó càng giống như đến từ Linh Giới hoặc là tại "Chỗ càng sâu".
Nếu như đây là một loại dị tượng siêu phàm nào đó, như vậy ngược lại có thể dùng một loại lực lượng siêu phàm để tới đối kháng.
Lúc nhóm lão thuyền trưởng di chuyển bên trong vùng biển và đối mặt với dị tượng siêu phàm, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút kinh nghiệm. Nhưng mà người lái chính lại chỉ thấy được trên mặt vị lão thuyền trưởng của mình 1 vẻ sợ hãi và chấn kinh.
Vị lão thuyền trưởng này không hề nhúc nhích chiếc bánh lái, phảng phất như ông ta hoàn toàn không chú ý tới con tàu của mình đã hoàn toàn bị bao phủ bên dưới bóng tối.
Người lái chính chết lặng nhìn chòng chọc vào đạo hạm ảnh phía trước đang nghiền ép tới, cơ bắp trên mặt hắn căng cứng đến nổi tựa như một mảnh thạch điêu. Cuối cùng hắn gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng, nhưng mấy chữ này còn muốn rét lạnh hơn so với gió biển: “Thuyền. . . Thuyền trưởng!"
Lawrence nói: "Là… Thất Hương Hào!”
Người lái chính bị cái tên này chui vào trong tai mà giật nảy mình. Hắn cũng giống như mỗi một người kiếm sống bên trên vùng biển vô ngần này, hắn đã từng nghe kể về truyền thuyết của Thất Hương Hào từ rất vị thuyền viên cao tuổi. Những thuyền viên càng có tư lịch thì sẽ càng tin tưởng.
"Ngài nói cái gì? Kia là. . . Thất Hương Hào ư?"
Thuyền trưởng Lawrence phảng phất như không có nghe được người âm thanh của người lái chính, hắn chỉ đem hết toàn lực nắm chặt vào bánh lái của con tàu Gỗ Sồi Trắng, hắn dường như đang khàn giọng gào thét đối với đồ vật gì đó, nhưng khi âm thanh của hắn rơi xuống thì đồng thời thân ảnh nguy nga của Thất Hương Hào cũng chạm đến phần đầu của con tàu Gỗ Sồi Trắng.
Gần như tất cả thủy thủ trên tàu đều hét ầm lên, nhưng mà sự va chạm đất rung núi chuyển trong dự đoán của bọn hắn lại không hề xuất hiện.
Con tàu to lớn Thất Hương Hào thiêu đốt lên liệt diễm màu lục tựa như một đạo huyễn ảnh quy mô lớn đã xuyên qua boong tàu của con tàu Gỗ Sồi Trắng.
Thân tàu của nó thật dày, khoang tàu âm trầm, hành lang có ánh đèn mờ tối, các cột buồm như xương rồng thiêu đốt lên liệt diễm,. . . Tất cả đều xuyên qua!
Đám thủy thủ trợn to con mắt hoảng sợ mà trơ mắt nhìn xem mình đang chạm vào con tàu ma huyễn tượng kia. Liệt diễm màu lục thiêu đốt bên trên con tàu ma tựa như một đạo lưới lửa quét ngang qua mặt bọn hắn.