Chu Minh dùng sức kéo cánh cửa về sau, cửa gỗ phát ra một tiếng cọt kẹt hơi có vẻ nặng nề.
Đằng sau cánh cửa là một buồng phòng hơi có vẻ mờ tối, u ám. Bên dưới ánh sáng không rõ có thể nhìn thấy trên vách tường đang treo lên tấm thảm treo tường tinh mỹ, và còn trưng bày rất nhiều khung vật phẩm trang sức.
Tại trung tâm của buồng phòng là một chiếc bàn hàng hải rộng lớn, ở chỗ sâu nhất của buồng phòng lại có một cánh cửa nhỏ, trước cửa phủ lên tấm thảm màu rượu đỏ.
Sau khi đẩy tới cánh cửa thì Chu Minh sẽ trở về gian phòng chung cư độc thân của hắn, còn khi kéo ngược cánh cửa thì sẽ là phòng thuyền trưởng. Mà cái sau hiển nhiên chính là "thiết bị bình thường" trên chiếc thuyền này.
Chu Minh cất bước đi vào buồng phòng thuyền trưởng kia. Khi hắn đi ngang qua cánh cửa thì hắn theo thói quen mà nhìn lại phía bên trái. Bên trên vách tường đang gắn cố định một tấm gương cao ngang người, trong gương rõ ràng chiếu ra bộ dáng của "Chu Minh" bây giờ.
Đó là một người nam nhân có vóc dáng cao lớn, tóc đen dày đặc, râu ngắn uy nghiêm, hốc mắt hãm sâu.
Chỉ dựa vào dung mạo thì Chu Minh liền có được khí tràng không giận tự uy. Nhìn hắn tựa như đã qua tuổi 40, nhưng mà bề ngoài oai hùng cùng với ánh mắt rất có cảm giác áp bách của hắn đã làm mơ hồ đi tuổi tác.
Đồng thời chế phục thuyền trưởng thì càng khiến cho Chu Minh hiển lộ ra thân phận đặc thù, đáng kính trọng.
Chu Minh hoạt động cái cổ một chút, rồi hắn làm ra một vẻ mặt quỷ đối với tấm gương. Hắn cảm thấy mình là một người hiền hoà hữu hảo, cho nên hình tượng và khí chất của hắn trong gương thực tế không quá phù hợp.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền bỏ qua chuyện này, bởi vì hắn cảm thấy chính mình bên trong tấm gương kia chẳng những không có lộ ra một chút hữu hảo, mà ngược lại còn giống như một tên sát thủ có tâm lý biến thái.
Tại thời điểm Chu Minh làm ra những động tác kỳ quái, một trận âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt nhỏ nhẹ từ phương hướng bàn hàng hải truyền tới. Hắn không ngạc nhiên chút nào mà nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới, sau đó hắn liền nhìn thấy một cái pho tượng đầu dê rừng làm bằng gỗ trưng bày bên trên cái bàn đang từng chút một xoay mặt về phía hắn.
Khối gỗ không có sự sống kia giờ khắc này phảng phất như đã sống lại, cặp mắt sâu kín đen thẳm khảm nạm bên trên khối gỗ đang nhìn chăm chú vào Chu Minh.
Lần thứ nhất nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị này thì hồi ức chợt lóe lên trong đầu Chu Minh. Nhưng hắn chỉ giật khóe miệng một lần rồi cất bước đi tới chiếc bàn hàng hải.
Đầu dê rừng làm bằng gỗ trên bàn cũng theo đó mà chuyển động cái cổ một chút xíu. Sau đó một âm thanh khàn khan, âm trầm từ bên trong khối gỗ truyền tới: "Tên gì?"
Chu Minh bình tĩnh mở miệng đáp: "Duncan! Duncan · Abnomar!"
Trong nháy mắt, âm thanh của đầu dê rừng làm bằng gỗ đã chuyển từ vẻ khàn khàn âm trầm thành nhiệt tình hữu hảo: "Buổi sáng tốt lành nhé thuyền trưởng! Tôi rất cao hứng khi nhìn thấy ngài vẫn còn nhớ rõ tên của mình! Hôm nay ngài có tâm tình như thế nào? Hôm nay thân thể ngài như thế nào? Tối hôm qua ngài ngủ có ngon không? Tôi hi vọng ngài có một giấc mơ đẹp! Mặt khác hôm nay chính là một ngày tốt lành để chúng ta giương buồm xuất phát, bởi vì mặt biển đang rất bình tĩnh, hướng gió vô cùng thích hợp, mát mẻ thoải mái dễ chịu, đồng thời không có đám hải quân phiền hà cùng với đám thuyền viên ồn ào! Thuyền trưởng, ngài biết rõ nếu có một tên thuyền viên ồn ào thì sẽ. . ."
Mặc dù đây không phải lần là đầu tiên liên hệ cùng với đầu dê rừng quỷ dị này, nhưng giờ phút này Chu Minh vẫn cảm giác được não mình run rẩy một trận.
Hắn hung tợn trừng mắt lên và âm thanh gạt ra từ trong hàm răng: "Mày đã đầy đủ ồn ào rồi! Im mồm đi!"
"Há, a, a… Đương nhiên! Thuyền trưởng, ngài rất ưa thích an tĩnh mà! Thợ lái chính kiêm phó nhì, kiêm thủy thủ trưởng, kiêm thủy thủ, kiêm hoa tiêu như tôi phi thường tinh tường về điểm này! Giữ yên lặng có rất nhiều chỗ tốt vì từng có một vị thuộc lĩnh vực y học. . . Cũng có thể là lĩnh vực triết học hoặc là triết học kiến trúc. . ."
Chu Minh hiện tại cảm giác não mình chẳng những đang run rẩy, mà thậm chí ngay cả các nhánh khí quản cũng bắt đầu giật lên mà quát: "Ý của tao là ra lệnh cho mày phải giữ yên lặng!!!"
Khi hai chữ "ra lệnh" vừa phát ra thì đầu dê rừng làm bằng gỗ kia cuối cùng mới chịu yên tĩnh lại. Chu Minh có chút thở phào một cái và cất bước đi tới ngồi xuống trước bàn hàng hải.
Hiện tại hắn chính là "Thuyền trưởng" của con tàu ma không có một bóng người ngoại trừ hắn ra này.