• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vị thuyền trưởng Duncan kia. . ."

Lawrence lẩm bẩm trong vô thức, nhưng ngay sau đó hắn lại giống như đã không cẩn thận mà nói ra cái tên cấm kỵ nên liền đánh cho mình một cái tát. Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn người lái chính, nói: "Toàn tàu điểm danh! Nhanh! Nhìn xem trên tàu có mất đi người nào không?"

Người lái chính lập tức gật đầu lĩnh mệnh, nhưng hắn ta vừa muốn rời đi thì Lawrence lại lập tức gọi hắn ta lại: "Anh còn phải nhìn xem trên tàu có nhiều thêm người nào nữa không đấy!"

Người lái chính sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hắn ta liền kịp phản ứng, bên trong ánh mắt của hắn ta đã nhiều thêm một tia kinh nghi bất định.

Người lái chính hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng tụng niệm danh hiệu của nữ thần gió bão, sau đó hắn ta chạy cực nhanh tới boong tàu.

Con tàu Gỗ Sồi Trắng vẫn trong trạng thái di chuyển bên trên Linh Giới, tiếng chuông tập hợp gõ vang liên hồi y như muốn đòi mạng.

Sau những tiếng chuông dồn dập thì nương theo bước chân lộn xộn hốt hoảng của các thủy thủ, Lawrence và phó tàu cùng với vị mục sư tiên sinh đang còn thở hổn hển kia vẫn ở lại trong phòng điều khiển.

Vị lão thuyền trưởng Lawrence này nhìn về phía mặt biển bên ngoài cửa sổ, giờ phút này con tàu Gỗ Sồi Trắng vẫn còn nằm trong Linh Giới, sương mù bên ngoài mạn tàu chiếm cứ khắp đại dương bao la. Mặt nước thì vẫn đen nhánh nhiễm như mực, nhưng mà gió bão đã dừng lại, và con tàu Thất Hương Hào đáng sợ kia cũng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Điều này để cho người ta có một loại ảo giác đó là, tựa như cơn gió bão trước đó hay thậm chí cả biên cảnh hiện thực sụp đổ này đều là do con tàu ma kia mang tới vậy. Do vậy bây giờ tất cả tai nạn đã rời đi theo con tàu ma kia và cũng rời xa con tàu Gỗ Sồi Trắng.

Lawrence liên tưởng đến những thứ có quan hệ với Thất Hương Hào và thuyền trưởng Duncan · Abnomar đáng sợ trong truyền thuyết. Hắn nghĩ đến sự kiện tại hơn một thế kỷ trước, chi hạm đội kia đã bị biên cảnh hiện thực thôn phệ hết, cùng với từng con tàu đi cùng Thất Hương Hào đều tao ngộ gì đó rồi chìm vào biển sâu.

Lawrence cảm thấy đây không phải là chuyện không thể nào, nhưng bất kể nói như thế nào đi nữa thì hiện tại Thất Hương Hào đã rời đi, hải vực nơi này sẽ tạm thời khôi phục sự bình tĩnh. Cứ việc bọn hắn vẫn ở trong vùng nguy hiểm của Linh Giới, nhưng chí ít hắn và thủy thủ đoàn của hắn vẫn có cơ hội để thở dốc.

Lawrence quyết định về sau hắn phải xác định Thất Hương Hào đến cùng đã mang đi thứ gì từ con tàu Gỗ Sồi Trắng của hắn, hoặc là nó đã lưu lại thứ gì. Vả lại hắn còn nhất định phải nhanh chóng xác định ra được.

Nếu không loại bỏ tai hoạ ngầm thì Lawrence sẽ không dám tùy tiện để cho con tàu của hắn đi vào thế giới hiện thực, bởi vì một ít đồ vật mang ra từ Linh Giới sẽ tạo thành sự ô nhiễm đáng sợ cho thế giới hiện thực.

Nhưng nếu như bọn hắn ngừng lại quá lâu tại chiều sâu của Linh Giới, như vậy hắn và thủy thủ đoàn của hắn sẽ lại nhận lấy ảnh hưởng không thể trái nghịch.

Nghe thấy tiếng la ầm ĩ truyền tới từ trên boong tàu, Lawrence đột nhiên từ trong suy tư ngẩng đầu lên. Hắn nhìn về phía vị mục sư đang ngồi trước bát hương, sắc mặt ông ta đã tốt hơn một chút.

Lawrence biểu lộ vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói: "Ron tiên sinh, độ ổn định của chúng ta bây giờ như thế nào?"

Mục sư ho khan hai tiếng, sau đó ông ta lấy từ trong ngực ra một cái la bàn tạo hình rất tinh mỹ. Mặt ngoài của cái la bàn này khắc lên rất rõ các biểu tượng và ký hiệu thần thánh trên biển.

Sau một tiếng mở ra của hợp kim bằng vàng, kim đồng hồ bên trên cái la bàn này lập tức nhanh chóng xoay tròn. Cuối cùng kim đồng hồ cũng vững vàng dừng lại ở một vị trí nào đó.

Mục sư nhìn xem vị trí của kim đồng hồ trên la bàn mà vẻ mặt ông ta đột nhiên có chút hoang mang, nói:

"Chúng ta đang dừng lại tại tầng ngoài của Linh Giới, sơ bộ tới gần thế giới hiện thực, cho nên ẩnh hưởng đến từ chiều sâu của Linh Giới vô cùng yếu ớt."

"Kỳ quái! Chúng ta đang hoàn toàn ổn định ở chỗ này! dưới tình huống đang đóng thánh vật thì gần như hoàn toàn không có chìm xuống. . . Khụ khụ. . ."

Lawrence lắc đầu cười khổ, hắn nở nụ cười để nói cho bầu không khí sinh động: "Có lẽ một cú 'Đụng' từ con tàu Thất Hương Hào kia ngược lại đã đưa chúng ta đến nơi an toàn! Tôi nghe nói bên trong Linh Giới tồn tại một chút điểm thăng bằng vi diệu, chúng có thể để cho đồ vật của thế giới hiện thực đi đến tầng 'Sức kéo' càng sâu hơn!"

"Thuyền trưởng tiên sinh, cái chuyện cười này có hơi quá rồi đó! Khụ khụ…" Mục sư nói xong thì lại ho khan hai tiếng.

Mặc dù ông ta đã thở ra hơi nhưng trạng thái hiện tại của ông ta cũng không thể nói là tốt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK