Giờ khắc này, Duncan đột nhiên cảm thấy mình đã mất đi cảm giác chân thật đối với hết thảy mọi thứ chung quanh. Hắn đã tiếp nhận qua dị tượng và lực lượng siêu tự nhiên trên chiếc thuyền này. Thậm chí hắn còn tiếp nhận qua bản thân mình bị một đoàn Lục Hỏa chầm chậm thiêu đốt.
Vô luận như thế nào Duncan cũng không nghĩ, đầu dê rừng bằng gỗ ban đầu đã cho hắn cảm giác nguy hiểm quỷ dị cực lớn kia giờ phút này lại có cử chỉ kỳ lạ như thế.
Cái thứ đồ chơi tà đạo này ngay từ đầu đã rất tà đạo, nhưng giờ phút này nó thật sự quá là tà đạo!
Nhưng việc con tàu đang không ngừng tiếp cận tầng sương mù dày đặc đã không có cho Duncan có nhiều thời gian rãnh để suy nghĩ. Và Thất Hương Hào đang bắt đầu chuyển hướng cực nhanh.
Lấy thân thuyền khổng lồ của nó đến xem, cái tốc độ chuyển hướng này gần như có thể dùng từ ‘drift’ để hình dung.
Nhưng mà tầng sương mù dày đặc ở phương xa kia lại phảng phất như có ý thức mà cũng truy đuổi theo con tàu. Biên giới của nó tỏa ra từng mảng lớn sương mù mỏng manh với tốc độ lan tràn cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã bao phủ lấy cả vùng không gian chung quanh Thất Hương Hào.
Ngay khi trên mặt biển dâng lên 1 tầng sương mù, Duncan liền cảm giác được rất rõ ràng hoàn cảnh chung quanh đang xảy ra một loại biến hóa quỷ dị nào đó.
Bầu trời lập tức trở nên vô cùng ảm đạm, mà nước biển màu xanh nhạt ban đầu cũng không biết khi nào đã nổi lên từng sợi dây nhỏ màu đen đếm không hết.
Những sợi dây nhỏ màu đen này như những sợi lông tóc li ti trôi nổi lên từ dưới mặt biển, và chúng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được để làm đen kịt cả phiến hải dương này.
Bên trong tầng sương mù tựa như có vô số đồ vật lờ mờ đang dần nổi lên.
"Chúng ta đã rơi vào Linh Giới rồi!"
Âm thanh vừa ồn ào lại vừa quỷ dị như đổ "Thêm dầu vào lửa” (cố lên) của đầu dê rừng kia cuối cùng cũng ngưng lại. Tiếng quát tháo của nó chẳng biết tại sao khi nghe vào liền phảng phất như truyền đến từ 1 nơi cực kì xa xôi, đồng thời bên trong còn kèm theo vô số tiếng thì thầm trầm thấp tỉ tê, tựa như đang có 1 lượng lớn giọng nói tràn ngập sự ác ý đang quay chung quanh Duncan.
"Thất Hương Hào vẫn không có hoàn toàn rơi xuống! Thuyền trưởng, cứ đặt tay ở bánh lái! Trước khi con tàu chìm xuống biển sâu thì Thất Hương Hào vẫn còn đủ động lực để duy trì hướng đi, như vậy chúng ta sẽ có thể ra ngoài!”
Duncan khẽ quát, âm thanh của hắn còn pha tạp thêm tiếng phừng phừng của ngọn lửa màu xanh lục, phảng phất như giọng nói từ địa ngục truyền đến: “Nhưng điều kiện tiên quyết là tao phải biết mình cần lái con tàu này đi đâu! Tao bị mất đi cảm giác về phương hướng rồi!"
Âm thanh của đầu dê rừng hô to từ bên trong ống phát thanh: "Trực giác! Thuyền trưởng, hãy sử dụng trực giác! Trực giác của ngài càng chuẩn hơn so với mấy ô vạch bên trên hải đồ mà!"
Duncan: ". . ."
Một cảm giác bất lực dâng lên trái tim Duncan, nhưng hắn đã không có dư thừa khí lực để đi đấu võ mồm cùng với một cái đầu dê rừng tà đạo. Nếu đối phương đã nói hắn cần nhờ đến trực giác, như vậy hắn liền dứt khoát lỗ mãng một chút.
Lần theo một chút cảm giác vẫn còn lưu lại trước khi sương mù dâng lên, Duncan dùng lực nắm chặt vào bánh lái, hắn đem hết toàn bộ lực lượng chuyển hướng con tàu về phương hướng mà bản thân hắn tin tưởng nhất.
Từ trên xuống dưới Thất Hương Hào đều phát âm thanh vặn vẹo liên tiếp làm cho người ta phải rùng mình. Thân tàu khổng lồ đã hoàn toàn hóa thành một màu đen kịt.
Trên mặt biển bị vạch ra một cái đường vòng cung kinh người.
Cuồng phong gào thét, sương mù xoay quanh. Mà ở bên trong bầu trời mờ tối và tầng sương mù dày đặc này, khóe mắt Duncan vừa quét nhìn thì hắn đột nhiên thấy được có đồ vật gì đó đang dần dần hiển hiện bên trong tầng sương mù.
Một giây sau Duncan liền nhận ra đó là một chiếc thuyền. Chiếc thuyền này nhìn qua nhỏ hơn một bậc so với Thất Hương Hào. Tại giữa thân thuyền màu trắng đang đứng thẳng một cây ống khói màu đen nhánh.
Ngay lúc Thất Hương Hào vạch ra đường vòng cung xinh đẹp cuối cùng, chiếc thuyền đột nhiên nổi lên từ bên trong tầng sương mù kia liền thẳng tắp lao tới. Hoặc là nói Thất Hương Hào đang lao thẳng về phía nó.
Trong lòng Duncan chỉ còn lại một tiếng hét: "Bà mẹ nó! Biểu thuyền của Linh Giới đã xảy ra chuyện!"
Hắn đã ở tại thế giới quỷ dị này thăm dò trong thời gian dài như vậy mà đều không hề nhìn thấy việc khác người khác, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác tại loại thời điểm này lại có thể đột nhiên xuất hiện 1 con thuyền cơ chứ? Đây là cái xác suất quái lạ gì?
Cuồng phong gào thét, sóng lớn ngập trời, biển cả vô ngần đang thỏa thích phóng ra uy năng kinh khủng của nó.
Mà ở trước mặt vĩ lực tự nhiên đủ để xé nát cả cường giả siêu phàm này, tua-bin hơi nước bên trong con "Tàu Gỗ Sồi Trắng" kia đang ép ra một điểm lực lượng sau cùng để đối kháng với cái chết.
Thuyền trưởng Lawrence • Cree với mái tóc hoa râm đang đứng trong phòng điều khiển của con "Tàu Gỗ Sồi Trắng". Vách tường kiên cố và cửa sổ thủy tinh của phòng điều khiển không hề cho hắn có bất luận cảm giác an toàn nào.
Hai tay của hắn nắm chặt bánh lái, mà âm thanh gào thét, co rút phát ra khi giãy chết của con tàu Gỗ Sồi Trắng phảng phất như có thể thông qua hệ thống bánh răng và bánh lái để trực tiếp tràn vào trong đầu của hắn.