Lawrence hít sâu một hơi rồi tiến lên mở ra phong ấn ở giữa đại môn, hắn dùng sức đẩy ra nặng nề cánh cửa kia.
Trong phòng phong ấn đèn đuốc sáng trưng, 4 chiếc đèn măng-sông treo ở bốn cây trụ gần như chiếu sáng không góc chết cả trung ương gian phòng. Nhưng mà "Hàng hóa" vốn nên cất đặt ở nơi đó lại đã không cánh mà bay, tại chỗ chỉ còn lại mấy cái xiềng xích giăng khắp nơi cùng với một chút tro tàn màu xám trắng rơi trên mặt đất chung quanh.
Giọng nói của thủy thủ trưởng truyền đến từ sau lưng Lawrence: "Dựa theo yêu cầu của phong ấn trên thân dị thường 099 thì gian phòng này cần phải luôn một mực duy trì ánh đèn, đồng thời cách mỗi hai giờ đều sẽ có một vị thuyền viên tiến đến gia cố xiềng xích chung quanh 'Linh Cữu' và tung xuống tro cốt một lần. Nhưng khi con. . . tàu ma kia xuất hiện, bởi vì tình huống hỗn loạn nên các thủy thủ trực luân phiên đã không có kịp thời đi vào đây, hắn tới chậm tầm bảy phút, và kết quả hắn phát hiện dị thường 099 đã biến mất. . ."
Lawrence nhíu mày lắc đầu, nói: "Chỉ chậm vẻn vẹn bảy phút thì sẽ không thể làm cho đồ vật kia bị mất khống chế được, nhiều lắm chỉ là khi phong ấn yếu bớt thì sẽ xuất hiện dị động mà thôi! Tình huống khó khăn nhất cũng chỉ là một cái quan tài chạy loạn ở bên trong gian phòng này! Nơi này có tầng tầng lớp lớp phong ấn cùng với sự giam cầm của thánh huy đạo tiêu cũng không phải chỉ để bài trí!
Thủy thủ trưởng biểu lộ vẻ mặt có chút khẩn trương nói: “Tình huống hiện tại là nó đã biến mất. . . Hàng hóa rời khỏi chiếc thuyền này cũng không quan hệ với vị thủy thủ kia. Vậy ý của ngài là. . ."
Lawrence trầm giọng nói: "Nhất định là Thất Hương Hào rồi! Vị 'Thuyền trưởng' kia đã mang đi dị thường 099!"
Nói đến đây thì Lawrence bỗng nhiên dừng lại một chút rồi khe thở dài nói tiếp: "Có lẽ chúng ta nên cảm thấy may mắn vì từ trước đến nay Thất Hương Hào sẽ chỉ mang đi đồ vật mà nó mong muốn! Vị thuyền trưởng kia hướng về phía dị thường 099 mà tới chứ không phải là tính mạng của chúng ta!"
Thủy thủ trưởng nhìn sắc mặt vị thuyền trưởng của mình, sau đó hắn lại nhìn xem gian phòng phong ấn trống rỗng, thật lâu sau hắn mới do dự hỏi: "Vậy. . . Chúng ta đã bị mất hàng hóa trọng yếu như thế thì nên báo cáo thế nào với thành bang đương cục đây. . ." Lawrence đưa mắt nhìn thủy thủ trưởng và dùng sức vỗ vỗ vào bả vai của đối phương, nói: "Thất Hương Hào thuộc về thiên tai nên chúng ta sẽ có bảo hiểm hải quan đến bảo đảm!"
Thủy thủ trưởng lại hỏi: "Công ty bảo hiểm hải quan sẽ bồi thường việc này sao?"
Lawrence đáp: "Bọn hắn sẽ không lỗ nếu để cho hiệp hội nhà thám hiểm tuyên bố treo thưởng mới đối với Thất Hương Hào!"
Thủy thủ trưởng: "Thuyền trưởng, hình như ngài đang có chút chủ quan. . ."
Lawrence quát: "Ngậm miệng!"
…
Liệt diễm màu lục cháy hừng hực kia đang dần dần biến mất, mặt biển chung quanh cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Sau khi từ miệng cái đầu dê rừng kia xác nhận "Thất Hương Hào" đã rời khỏi hải vực nguy hiểm và tiếp đó nó đã có thể tự hành vận chuyển, Duncan liền rời tay khỏi chiếc bánh lái. Giờ phút này hắn đang cúi đầu, trong mắt hắn là cỗ thân thể này đã lần nữa khôi phục máu thịt.
Boong tàu của Thất Hương Hào cũng đã trở về hình dáng ban đầu sau khi Lục Hỏa tắt đi. Nhưng từ nơi sâu xa, Duncan có một loại cảm giác là đang có rất nhiều chuyện không đúng. Hắn có thể cảm giác được ngay một khắc chính mình nắm chặt bánh lái của Thất Hương Hào thì một ít đồ vật đã phát sinh biến hóa. Ngọn lửa màu xanh lục kia đã đem hắn cùng với chiếc thuyền này nối liền với nhau, thậm chí nó còn đem hắn cùng với mảnh biển cả này nối liền với nhau.
Dù bây giờ hỏa diễm đã lui bước nhưng Duncan vẫn còn có thể cảm giác được loại kết nối vô hình này. Hắn cảm giác được mỗi một chi tiết bên trên chiếc thuyền lớn dưới chân hắn.
Duncan chậm rãi nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng thì thầm như có như không truyền đến từ trong hành lang mờ tối thâm thúy của Thất Hương Hào. Bên trong thì thầm này còn mang theo 1 cảm giác thân thiết vô hình.
Duncan nhìn thấy chiếc đèn lồng bên trong phòng thuyền trưởng chẳng biết đã được thắp sáng từ lúc nào. Bên trong chế chụp đèn bằng pha lê nhảy lên ánh sáng trắng bệch.
Duncan còn nghe thấy tiếng sóng biển đánh vào thân tàu. Phía dưới sóng biển phảng phất như ẩn giấu 1 ánh mắt thâm thúy, nhưng tại thời điểm hắn nếm thử đi tìm nơi phát ra của ánh mắt kia thì ánh mắt kia như có ý thức mà liền ẩn giấu đi sự tồn tại của nó.
Duncan mở mắt và nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cánh buồm linh thể tựa như sương mù bên trên cột buồm của Thất Hương Hào giống như đang cổ động lên. Hắn đi về phía thang lầu của boong tàu thì dây thừng bên cạnh thang lầu cũng ngọ nguậy thối lui ra hai bên.
Duncan hiểu ra ngay khi hắn lựa chọn tiếp nhận chiếc bánh lái thì hắn mới được xem là vị thuyền trưởng chân chính của con tàu này này.