Gương mặt cứng rắn đen sì của đầu dê rừng bằng gỗ kia nhìn chăm chú về phía Duncan đang ngồi tại bàn hàng hải, con mi làm từ đá Hắc Diệu của nó phảng phất như tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Thật ra cái đồ chơi này căn bản không có khả năng sinh ra biểu cảm, nhưng Duncan rõ ràng từ cái mặt khối gỗ của nó mà đọc được một loại cảm xúc chờ mong nào đó. Nhưng trên thực tế đây cũng không phải là đầu tiên đầu dê rừng bằng gỗ này thúc giục Duncan "Giương buồm xuất phát".
Mỗi một lần Duncan tới đây thì đầu dê rừng bằng gỗ đều sẽ thúc giục hắn như thế. Thậm chí hắn còn cảm thấy chiếc thuyền này cũng đang không ngừng thúc giục hắn, nó đã muốn nhanh chóng kết thúc chuyến phiêu lưu mù quáng trên biển rồi, nó muốn sớm ngày giương buồm xuất phát để trở lại chính đạo.
Tuy nhiên Duncan lại trầm mặc xuống, bây giờ bên trên khuôn mặt trời sinh uy nghi của hắn đang tràn đầy mây đen. Trong khi hắn đang trầm tư và im lặng không nói một lời thì hắn rõ ràng ý thức được hai vấn đề: Thứ nhất là bên trên chiếc thuyền này chỉ có một mình hắn là người, mà quy mô của chiếc thuyền này quả thực lớn đến phát rồ.
Đây là một chiếc thuyền cánh buồm động lực được xưng là "Thất Hương Hào". Duncan đoán chừng nó dài tối thiểu phải đến 150 đến 200 mét. Nếu muốn thao túng một đồ vật khổng lồ như này thì tối thiểu phải là một vị thủy thủ có kinh nghiệm phong phú mấy chục năm thậm chí trên trăm năm thì mới lái được. Vậy thì Duncan làm sao lái nó đây?
Thứ hai là ngoại trừ các nhân tố chuyên nghiệp ra thì còn có một cái vấn đề mấu chốt ngăn cản hành trình hàng hải của nó, đó là Duncan không biết lái thuyền!
Duncan có chút lo nghĩ về việc hắn cố gắng thỉnh giáo một lần cái đầu dê rừng quỷ dị mà lại ồn ào này về kỹ thuật lái thuyền thì sẽ phát sinh chuyện gì. Mà hắn giả thiết xong thì càng thêm lo âu. Nhưng mà cái đầu dê rừng này lại không hề biết thuyền trưởng của mình đang nghĩ cái gì nên nó chỉ hỏi: "Thuyền trưởng, ngài có điều gì lo lắng sao? Nếu như ngài lo lắng về tình huống của Thất Hương Hào thì ngài hoàn toàn có thể yên tâm, bởi vì Thất Hương Hào đã chuẩn bị xong mọi thứ để mãi mãi đi theo ngài đến tận cùng của thế giới! Hay là ngài đang lo lắng hôm nay ra khơi sẽ không tốt chăng? Tôi cũng thông hạo về xem bói chi đạo, vậy không biết ngài có tin tưởng xem bói hay không? Thiên tượng, huân hương, thủy tinh gì gì đó tôi cũng đều được! Nói đến thủy tinh thì ngài còn nhớ rõ chứ. . ."
Duncan cố gắng nghiêm lại cơ bắp trên mặt, hắn một bên khắc chế sự kích động nhất quyết tử chiến với cái đầu dê rừng trước mắt và một bên trầm giọng mở miệng: "Ta đi lên boong thuyền để quan sát tình huống trước, mi cứ ở nơi này yên lặng chờ đợi đi."
"Tôi tuân theo ý nguyện của ngài, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở ngài rằng Thất Hương Hào đã phiêu lưu mù quáng quá lâu, cho nên ngài nhất định phải nhanh chóng chấp chưởng nó, để có thể vận chuyển nó quay về chính đồ ngay trong trận này. . ." Đầu dê rừng nói xong rồi sau đó nương theo âm thanh ma sát mà nó một lần nữa quay trở lại tư thái ban đầu.
Trong nháy mắt Duncan cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh. Hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, đại não của hắn dần dần bình tĩnh lại, sau đó hắn cầm lên súng kíp đang để ở trên bàn và đứng dậy đi ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Khẩu súng kíp này nhìn qua rất có tuổi đời, đây là thứ mà hắn tìm được khi đang thăm dò con thuyền. Hắn còn tìm được một thanh kiếm, trước mắt hắn đang đeo nó ở ngang hông.
Hai thứ đồ vật này để cho hắn cho cảm giác an toàn khi hành động trên thuyền.
Tại mấy ngày trước đó, lúc Duncan đang thăm dò con thuyền, hắn đã dùng thời gian rất lâu để học tập thô sơ giản lược cách sử dụng hai thứ đồ vật này.
Cứ việc cho tới bây giờ Duncan đều chưa từng thấy qua vật sống gì ở trên thuyền này ngoại trừ bản thân hắn, mấy "Vật phẩm" biết nói chuyện thì không tính.
Gió biển tanh mặn đập vào mặt làm cho tâm tư đang có chút bực bội của Duncan trở nên bình tĩnh. Hắn đi tới boong thuyền bên trên phòng thuyền trưởng và vô thức ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Mây đen nồng nặc vẫn đang bao trùm lấy bầu trời, bên trong tầng mây không nhìn thấy bất luận nhật nguyệt tinh thần gì, chỉ có thiên quang mờ đục đang bao phủ mặt biển vô biên vô tận này.
Cảnh tượng như vậy đã kéo dài thật lâu, trên thực tế từ ngày Duncan đi lên chiếc thuyền này thì hắn cũng chỉ gặp qua loại bầu trời này. Điều này thậm chí đã để cho hắn hoài nghi thế giới này phải chăng căn bản cũng không tồn tại thời tiết bình thường. Và cảnh tượng bầu trời u ám này phải chăng mới chính là thiên tượng vĩnh hằng của vùng biển này?