Trầm mặc hồi lâu, âm thanh của đầu dê rừng đột nhiên truyền vào trong tai Duncan: "Thuyền trưởng, sau đó chúng ta sẽ đi đâu? Ngài có kế hoạch vận chuyển gì chưa?"
Kế hoạch vận chuyển à? Duncan làm sao có thể có được thứ này!
Mặc dù hắn cũng rất muốn ngay lập tức chế định ra một kế hoạch hoàn thiện để thăm dò thế giới này, nhằm quyết định tốt hành trình tiếp theo, nhưng trong tay hắn ngay cả một tấm hải đồ bình thường cũng không có, và hắn càng không biết thế giới này có những lục địa gì, có các thế lực nào. Đồng thời hắn cũng không biết mảnh hải dương vô tận này đến cùng có đoạn cuối hay không?
Vào mấy giờ trước Duncan mới vừa vặn biết rõ làm cách nào để điều khiển Thất Hương Hào, nhưng hắn vẫn rơi vào trầm tư. Mấy phút sau hắn mới mở miệng: "Con tàu giao thoa với Thất Hương Hào trước đó là từ đâu tới?"
Âm thanh của đầu dê rừng có chút ngoài ý muốn, rồi ngay sau đó liền khuyên can: "Ngài muốn tiến về những cái thành bang kia sao? Tôi kiến nghị ngài tốt nhất đừng nên tới gần những tuyến đường bị đám thành bang kia khống chế, chí ít hiện tại không cần thiết! Dù cho ngài là Thuyền trưởng Duncan vĩ đại, nhưng với trạng thái bây giờ của Thất Hương Hào thì. . . Cuối cùng là không bằng những con tàu đương thời! Mà cảnh vệ hải quân cùng với vệ đội Giáo Đình của những thành bang kia nhất định sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản ngài. . . Tấn công bọn hắn!"
Trong lúc nhất thời Duncan có chút không thể nói gì, và hắn đột nhiên rất muốn biết vị "Thuyền trưởng Duncan" này đến cùng đã làm điều gì mà khiến cho người người oán trách, đến mức chỉ cần hắn lộ mặt ra giữa trần thế thì liền có biến trong nháy mắt.
Vả lại Duncan còn nghe thấy ý tứ uyển chuyển trong lời nói của đầu dê rừng. Hắn ý thức được trạng thái bây giờ của Thất Hương Hào và vị "Thuyền trưởng" như hắn không hề tốt như ngày bình thường nó hay tâng bốc.
Hóa ra thuyền trưởng và con tàu ma của hắn thật ra là không dám trở về bến cảng của thế giới văn minh!
Duncan có một chút buồn rầu, vì hắn vô cùng cần thiết phải tìm hiểu rõ thế giới này. Hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp tiếp xúc với "Xã hội văn minh" của thế giới này. Bất kể là vì sống sót lâu dài ở đây, hay là vì hiểu rõ bí ẩn của "Cố hương" thì hắn đều không thể tiếp tục lưu lãng như ‘nước chảy bèo trôi’ ở mảnh hải dương vô tận này được.
Mà vấn đề ở chỗ "Xã hội văn minh" của thế giới này dường như không nghĩ như vậy. Trong mắt dân bản xứ thì "Thuyền trưởng Duncan" chính là 1 vị BOSS của thế giới bên ngoài thành bang. Một khi hắn xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ thì nhất định phải kéo ra 1 đội quân để ứng phó hắn.
Duncan liền thở dài một hơi. Nếu như bên trên chiếc "Thất Hương Hào" này có thể có 1 quyển sách để xem thì hắn cũng không đến mức bị động như vậy. Tình báo duy nhất của hắn ở chỗ này chính là cái đầu dê rừng lải nhải kia. Nhưng hiện tại hắn lại không dám bại lộ lai lịch của mình quá mức trước mặt nó.
Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, bên trên một con thuyền lớn như vậy thì làm sao ngay cả một quyển sách cũng không có được?
Lữ trình hàng hải rất cô độc và rất dài, đối với những người sinh hoạt ở trên biển mà nói đây là một loại hoàn cảnh cực đoan. Mà làm người thì cũng nên có chút thủ đoạn để làm dịu áp lực mới được. Thông thường các thủy thủ sẽ không có thời gian để đọc sách tiêu khiển, nhưng đường đường là vị "Thuyền trưởng Duncan" thì không thể nào là 1 kẻ mù chữ được!
Phải biết chức danh "Thuyền trưởng" có yêu cầu rất cao đối với trình độ kỹ thuật và tri thức ngành nghề. Cho dù là đám hải tặc thô lỗ và dã man nhất nhưng đã là thuyền trưởng thì tối thiểu cũng phải biết đọc hiểu hải đồ, hiểu được chiêm tinh, và biết tính toán đường hàng không thì mới được.
Trong lòng có chỗ nghi hoặc nên Duncan liền thuận miệng hỏi. Hắn hỏi rất cẩn thận và tận lực biểu hiện giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới. Nhưng đầu dê rừng ngược lại là không có gì chần chờ mà liền trả lời: "Sách sao? Ở trên biển đọc sách chính là một chuyện rất nguy hiểm, vì những tên ở tại biển sâu thẳm và á không gian đều mỗi thời mỗi khắc chờ đợi tâm trí phàm nhân xuất hiện lỗ thủng. Mà thứ sách báo an toàn duy nhất cũng chỉ là những 'Kinh điển' do Giáo Đình phát hành. Đồ vật đó ngược lại là rất an toàn, nhưng đọc lên rất khô khan, còn không khô khan bằng đi lau boong tàu. Không phải ngài luôn luôn không có hứng thú đối với đồ vật của Giáo Đình sao?"
Duncan nghe xong thì lập tức nhíu chặt lông mày.
Thế nào mà đọc sách ở trên biển lại còn có thể có nguy hiểm đến sinh mệnh chứ? Vả lại chỉ có "Kinh điển" của Giáo Đình thì mới có thể an toàn mà đọc! Mảnh biển cả vô biên vô tận này rốt cuộc đã bị bệnh nặng gì vậy?
Duncan cảm giác như mình đã nắm giữ nhiều thêm một chút tri thức có quan hệ với thế giới này, nhưng lại tùy theo đó mà sinh ra nghi hoặc mới. Hắn đành phải cưỡng ép cất đi những nghi hoặc mới này ở trong lòng và đi tới cuối mạn thuyền để ngắm nhìn mặt biển cùng với bầu trời mênh mông vô bờ tại phương xa.