Cánh cửa kia có thể mở ra!
Nếu như nói cái gian phong bị phong bế này trông giống như một cái lồng giam, như vậy chỗ ác độc nhất của cái lồng giam không ai ra được này chính là đang cất giữ một cái cánh cửa tùy thời có thể mở ra.
Cái cánh cửa này luôn thời thời khắc khắc dẫn dụ tù phạm trong lồng tới đẩy ra cánh cửa để rời đi.
Và có thể cảnh tượng “Ngoại giới” đằng sau cánh cửa này lại không phải thứ mà Chu Minh mong muốn.
Nơi đó sẽ không có hành lang thân thiết ngày xưa, sẽ không có ánh nắng tươi sáng chiếu khắp khu phố cùng với đám người tràn ngập sức sống, và cũng sẽ không có hết thảy nhũng gì mà bản thân hắn đã rất quen thuộc. Nơi đó chỉ có một cái dị vực tha hương lạ lẫm khiến cho người ta sinh ra sự bất an trong lòng, đồng thời “Ngoại giới” còn là một cái khốn cảnh vô pháp chạy trốn.
Nhưng Chu Minh biết rõ, thời gian để cho bản thân hắn do dự đã không nhiều lắm. Sự "Lựa chọn" của hắn ngay từ đầu đã không tồn tại.
Thức ăn mà Chu Minh dự trữ rất có hạn, mấy thùng nước khoáng nay chỉ còn lại một phần tư.
Hắn đã nếm thử qua mọi cách để thoát khỏi gian phòng bị phong bế này, nhưng bây giờ bày ở trước mặt hắn chỉ có một con đường, đó chính là chuẩn bị sẵn sàng đi ra cánh cửa kia để cầu được một chút hi vọng sống. Như vậy có lẽ Chu Minh sẽ còn có thể có cơ hội để đi điều tra tinh tường rốt cuộc là do nguyên nhân gì đã tạo ra cục diện quỷ dị, quẫn bách, siêu tự nhiên như bây giờ.
Chu Minh nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó hắn cúi đầu xuống ghi lại vài dòng cuối cùng ở trên cuốn nhật kí: ". . . Ta mặc kệ như thế nào, hiện tại sự lựa chọn duy nhất của ta chỉ còn lại cách tiến về cánh cửa kia. Chí ít ta còn có thể ở tại bên trên chiếc thuyền quỷ dị này mà tìm tới một ít thức ăn, đồ dùng. Vào mấy ngày ta đã ở thăm dò bên kia và đã chuẩn bị sẵn, hẳn là cũng đủ để cho ta sống sót khi lên thuyền. . . Cứ việc ta làm ra chuẩn bị thực sự rất có hạn. Lời cuối cùng của cuối cùng, ta gửi tới kẻ đến sau rằng, nếu như ta không thể trở về mà một ngày nào đó trong tương lai thật sự có nhân viên cứu viện gì đó mở ra gian phòng này, rồi thấy được quyển nhật ký đây, vậy ta xin các vị đừng nên xem những gì mà ta viết vào đây chỉ là một cố sự hoang đường, vì nó thật sự đã xảy ra! Cứ việc điều này làm cho các vị rất rùng mình, nhưng thật sự có người tên là Chu Minh đã bị vây nhốt ở bên trong một thời không dị tượng điên cuồng quỷ dị. Ta đã tận lực ghi lại bản nhật ký này để miêu tả các loại hiện tượng dị thường mà bản thân ta nhìn thấy. Ta ghi chép xuống tất cả sự cố gắng để thoát khốn. Nếu quả thật có 'Kẻ đến sau ', vậy ta xin các vị dù không ghi nhớ tên của ta, nhưng chí ít hãy ghi nhớ hết thảy những chuyện đã từng phát sinh qua!"
Chu Minh khép lại quyển nhật ký rồi ném cây bút vào ống đựng bút bên cạnh, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy khỏi cái cái bàn.
Vào lúc rời đi, Chu Minh đã triệt để lâm vào tuyệt cảnh bị động như trước đó. Nhưng sau khi suy nghĩ trong giây lát, hắn không có trực tiếp đi về phía cánh cửa duy nhất có thể thông hướng "Ngoại giới" kia, mà hắn lại đi thẳng tới giường của mình.
Chu Minh nhất định phải lấy tư thái vạn toàn để đối mặt với câu đối "Tha hương" ở hai bên cánh cửa, nhưng trạng thái của hắn bây giờ vẫn còn chưa đủ tốt, và nhất là trạng thái tinh thần.
Chu Minh không biết mình có thể ngủ nổi hay không, nhưng cho dù là ép buộc bản thân nằm ở trên giường để yên tĩnh đại não thì cũng tốt hơn là để cho tinh thần quá mệt mỏi mà tiến về phía "Đối diện".
Tám giờ sau, Chu Minh mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ là một mảnh sương mù hỗn độn, ngày đêm không rõ, ánh sáng ảm đạm đè nén lòng người.
Chu Minh không nhìn thẳng vào tình huống bên ngoài cửa sổ, hắn lấy ra đồ ăn từ số đồ ăn dự trữ không còn nhiều và ăn no bụng tám phần, sau đó hắn đi tới trước tấm gương to nằm tại góc khuất của gian phòng.
Trong gương là một gã nam nhân đầu tóc lộn xộn, lộ ra có chút chật vật, và hắn ta cũng không có khí chất gì đáng nói, nhưng Chu Minh vẫn nhìn chằm chặp vào chính mình trong gương, phảng phất như hắn muốn đem bộ dáng này vĩnh viễn khắc vào trong đầu mình.
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương như vậy khoảng mấy phút, sau đó mới nhỏ giọng lẩm bẩm, tựa như hắn muốn nói cho chính mình trong gương kia rằng: "Mày gọi là Chu Minh, chí ít tại 'Bên này' mày gọi là Chu Minh! Mày phải thường xuyên nhớ kỹ điểm này!"
Tiếp đó hắn mới quay người rời đi.
Lúc đi tới cánh cửa không thể quen thuộc hơn kia, Chu Minh hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay đặt ở bên trên tay cầm.
Ngoại trừ một bộ quần áo ra thì hắn không hề mang theo bất luận đồ vật gì khác. Hắn cũng không mang theo thức ăn và không mang theo trang bị phòng thân. Đây là kinh nghiệm mà hắn đã lưu lại sau mấy lần "Thăm dò" trước đó. Ngoại trừ bản thân ra thì hắn không có cách nào đem bất luận cái đồ vật gì đi qua cánh cửa này.
Trên thực tế, Chu Minh cảm thấy đến nỗi ngay cả "Bản thân" hắn muốn đi qua cũng đều đánh cái dấu chấm hỏi!