• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến hóa liền phát sinh trong nháy mắt.

Âm thanh như núi hô sóng thần đang nổ vang trong đầu Duncan, phảng phất như có một vạn người đang đứng bên bờ reo hò để tiễn đưa một chiếc thuyền.

Lại phảng phất như có trăm ngàn thủy thủ đang đứng trên boong thuyền và kêu khóc hô to tên của thuyền trưởng.

Đồng thời còn phảng phất như xen lẫn tiếng thuyền ca thê lương y như kinh đào hải lãng vô hình.

Một đoàn ánh sáng màu xanh lá xuất hiện tại cuối tầm mắt, Duncan vô thức nhìn về tay của mình. Hắn nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên tán phát ra từ bên trên bánh lái của Thất Hương Hào. Nó lấy tốc độ kinh người mà tấn mãnh bao trùm tới, trong chớp mắt nó đã lan tràn toàn thân hắn.

Dưới sự thiêu đốt mãnh liệt của hỏa diễm, thân thể máu thịt của Duncan đột nhiên trở nên hư huyễn, chế phục thuyền trưởng ban đầu tựa như bị ngâm tẩm mấy chục đên trên trăm năm trong nước biển mà trở nên cũ nát lam lũ, nhưng bây giờ nó đột nhiên trở thành dạng linh thể hư ảo cùng với huyết nhục của hắn.

Duncan thậm chí còn có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy xương cốt của bản thân. Và bên trên bộ xương cốt trong suốt như ngọc kia đang toát ra hỏa diễm.

Bất diệt chi hỏa tựa như dòng nước đang quanh quẩn trong cơ thể hắn. Nhưng mà hắn lại không hề cảm giác được một chút đau đớn hay nóng bỏng nào.

Tại bên trong ngọn lửa nóng hừng hực này, Duncan chỉ cảm thấy giác quan của mình đang lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Ngọn lửa càn quét xuống con thuyền từ trên bệ điều khiển. Nó tràn qua boong tàu, tràn qua mạn thuyền, tràn qua cột buồm.

Liệt diễm tựa như tấm lưới đan xen mà dâng lên từ trên boong thuyền. Nó chạy dọc theo từng cột buồm lẻ loi trơ trọi mà một đường lan tràn. Cuối cùng nó lan đến giao điểm với tầng sương mù và tạo thành một cánh buồm to lớn.

Thất Hương Hào đã giương buồm trước biên cảnh hiện thực đang nhanh chóng đổ sụp.

Hỏa diễm u lục cháy hừng hực ở trên người Duncan, huyết nhục và xương cốt của hắn đều hóa thành dạng linh thể hơi mờ tại bên trong liệt diễm.

Duncan vẫn đang chấp chưởng lấy bánh lái của Thất Hương Hào, mà hắn cũng cảm giác được hỏa diễm đang một đường lan tràn ra bên ngoài, cuối cùng nó đã lan tràn ra toàn bộ chiếc thuyền.

Thì ra Thất Hương Hào căn bản không cần thuyền viên, vì chiếc thuyền này có thể tự mình giương buồm và chỉ cần thuyền trưởng cầm lái, như vậy nó có thể tùy thời xuất phát.

Sau khi hỏa diễm u lục dâng lên trong nháy mắt, Duncan liền lâm vào sự bối rối ngắn ngủi. Nhưng mấy ngày thăm dò trước đó hắn đã gặp được hiện tượng siêu tự nhiên không chỉ một lần tại bên trên chiếc thuyền này. Những kinh nghiệm này đã để cho hắn cưỡng ép trấn định lại, và cũng tại vài giây mấu chốt nhất này hắn đã không buông tay khỏi bánh lái.

Hiện tại Duncan cuối cùng cũng xác định được, loại hỏa diễm này hẳn là một loại "Lực lượng" vô hại nào đó đối với hắn.

Duncan tạm thời không nghĩ đến việc sau đó thân thể của mình còn có thể khôi phục lại hay không, nhưng tối thiểu nhất loại hỏa diễm này vẫn đang trợ giúp hắn khống chế con tàu ma dưới chân.

Âm thanh reo hò như sóng thần trong đầu Duncan dần dần rút đi, hắn cảm giác đại não của mình đang tỉnh táo nhất so với bất cứ lúc nào. Thất Hương Hào bây giờ tựa tứ chi của hắn mà đang truyền đến đủ loại "Xúc cảm" khó nói lên lời.

Mặc dù Duncan vẫn chưa trở thành một vị thuyền trưởng hợp cách vốn có bằng tri thức và kinh nghiệm, nhưng ít ra hiện tại hắn đã có năng lực khống chế chiếc thuyền này bằng lực lượng một người.

Những cánh buồm dạng linh thể trông như sương mù kia đang phập phồng bên trên cột buồm. Lại có rất nhiều sừng buồm phụ trợ và cánh buồm bắt đầu tự động điều chỉnh góc độ.

Giờ phút này, bên trên mặt biển đang có khí lưu hỗn loạn tưng bừng, nhưng mà những cánh buồm linh thể kia lại giống như đang hấp thu động lực từ bên trong loạn phong vô hình, giúp cho con tàu Thất Hương Hào khổng lồ kết thúc cuộc phiêu lưu lung tung không có mục đích trước đó, để rồi nó bắt đầu ổn định lại dưới thôi thúc của những cánh buồm.

Duncan thử nghiệm chuyển động bánh lái trong tay, một luồng lực lượng phản hồi truyền vào trong đầu của hắn. Hắn có thể cảm giác được thân tàu khổng lồ dưới chân mình cuối cùng đã bắt đầu dần dần chuyển hướng. Nó bắt đầu nếm thử rời xa mảnh sương mù vô biên vô tận phía trước.

Nhưng mà tốc độ chuyển hướng của nó hình như vẫn không đủ, mảnh sương mù dày đặc vô biên vô tận kia vẫn như cũ đang tới gần từng chút một.

Bên trong ống phát thanh bên cạnh bánh lái truyền đến tiếng la bén nhọn của đầu dê rừng bằng gỗ: "Chú ý, chúng ta đang tới gần cực hạn hiện thực! Chúng ta sắp rơi vào Linh Giới rồi! Thuyền trưởng, chúng ta cần phải. . ."

Duncan gào lên cắt đứt âm thanh của đầu dê rừng bằng gỗ: "Tao đang làm! So với việc ở dưới đó ồn ào thì chi bằng mày hãy ngẫm lại xem có cách gì có thể giúp tao một tay không!"

Trong nháy mắt đầu dê rừng bằng gỗ liền an tĩnh lại. Ngay tại lúc Duncan cho rằng nó cuối cùng đã yên tĩnh thì bên trong ống phát thanh lại bỗng nhiên truyền tới cái giọng khàn khàn của nó. Thậm chí nó còn mang theo vẻ thê lương đến nổi khiến cho người ta có chút rùng mình mà hô to: "Cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Duncan: "???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK