Âm thanh của đầu dê rừng truyền tới từ phía bên cạnh, nhưng lần này không phải thông qua ống phát thanh mà trực tiếp xuất hiện trong đầu Duncan.
"Thuyền trưởng, chúng ta đang từ đi lên từ biên giới của Linh Giới, rất nhanh liền sẽ trở về thế giới hiện thực!"
"Chúng ta có vận khí không tệ, thời điểm sâu nhất cũng chỉ 'Lắc' một lần tại tầng dưới chót của Linh Giới, gần như không nhận lấy ảnh hưởng từ độ sâu sâu thẳm!"
Tại thời điểm nói đến chính sự nó lộ ra nghiêm túc hơn rất nhiều, thật sự không hề ồn ào như vậy.
Thế giới hiện thực, hải vực Linh Giới, biển cả sâu thẳm, và còn có cả á không gian càng sâu hơn.
Trong đầu Duncan nổi lên những từ ngữ cổ quái này và chúng liên tiếp xuất hiện ở trước mắt hắn. Hắn biết rõ những cái từ đơn kia đang chỉ về tình huống thật của thế giới quỷ dị này, nhưng hắn vẫn không biết ý nghĩa chân chính của chúng là gì.
Sau khi nghe đầu dê rừng xưng hô bản thân mình là "Thuyền trưởng", Duncan loáng thoáng cảm thấy giọng điệu của đối phương xuất hiện một chút biến hóa vi diệu. Hắn thậm chí còn hoài nghi giờ phút này dù là chính mình nói ra cái thân phận "Chu Minh" kia, nhưng đầu dê rừng này sẽ vẫn phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Đây chính là sự biến hóa sinh ra sau khi Duncan chấp chưởng chiếc bánh lái kia, và cũng nhờ việc hắn thành công khôi phục lại từ bên trong "Lục Hỏa".
Sau một chút do dự, Duncan vẫn không có tùy tiện nếm thử phương diện này, và hắn cũng không có hỏi thăm đầu dê rừng về các sự tình có quan hệ với Linh Giới, biển sâu và á không gian.
Nếu như là vài ngày trước, Duncan xác thực sẽ lâm vào sự lo lắng và bất an, vì khi đó hắn cấp thiết muốn hiểu rõ tình cảnh của mình. Nhưng bây giờ hắn đã không còn nóng nảy nữa, vì thế giới này đang tồn tại 1 "Người" khác, tồn tại 1 cái thuyền khác, tồn tại 1 xã hội có trật tự khác, và đang tồn tại 1 nền văn minh khác. Điều này đã đủ để cho Duncan sinh ra rất nhiều chờ mòn đối với tương lai trống rỗng, thậm chí hắn còn sinh ra một chút "Quy hoạch" mơ hồ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Duncan nhớ lại chi tiết tao ngộ với 1 con tàu đột nhiên xuất hiện từ bên trong tầng sương mù dày đặc. Hắn nhớ được những kết cấu máy móc và ống khói bắt mắt bên trên con tàu kia khi Thất Hương Hào giao thoa với nó.
Duncan lẩm bẩm nói: "Đó là một con tàu bằng máy móc động lực, còn Thất Hương Hào nhìn qua lại giống như 1 chiến hạm vào thời đại cánh buồm! Nhưng nó cũng không hoàn toàn là một con tàu bằng máy móc!"
Bên trên con tàu kia tồn tại một ít khoang tàu không rõ ý nghĩa, trong các khoang tàu đó bố trí một loại cảnh tượng tế tự nào đó. Bên trên than tàu còn có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn và ký hiệu kỳ quái, giống như là để trang trí nhưng lại vượt qua việc trang trí.
Duncan đột nhiên mở miệng nói: "Đầu dê rừng! Vừa rồi tại thời điểm 'Giao hội ' với con tàu kia, vị thuyền trưởng trên đó đã la to gì với ta vậy?"
Hắn không biết đầu dê rừng kia tên gọi là gì nên vô ý thức xưng hô thẳng ra như vậy.
Đầu dê rừng tựa như không thèm để ý chút nào đến xưng hô của thuyền trưởng đối với mình, nó vui vẻ tiếp nhận và cũng trả lời rất mau: "Do sóng gió quá lớn nên tôi không có nghe ra!"
Duncan nhíu nhíu mày, hỏi: "Mi cũng không nghe rõ à?" Đầu dê rừng đáp:
"Tôi luôn cảm thấy hắn ta biểu lộ ra vẻ bi tráng tựa như chuẩn bị đồng quy vu tận với chúng ta vậy! Hắn ta kêu to như thế thì đó hẳn là loại sự tình tương đối quan trọng!"
"Hắn ta muốn cùng ngài đồng quy vu tận là phản ứng bình thường của nhân loại, nhất là các thủy thủ trên biển! Cũng không quá ngạc nhiên khi bọn hắn gầm rú như kiến càng lay cây! Cũng không cần ngài phí sức đi chú ý bọn hắn đâu!"
Đầu dê rừng lộ ra vẻ đương nhiên, khiến cho Duncan đang đi từ thang lầu lên boong tàu đã kém chút nữa dừng bước. Hắn kinh ngạc run lên khóe miệng, nói: "Việc đồng quy vu tận cùng chúng ta mà là phản ứng bình thường của nhân loại sao?"
Lời này vừa nói xong thì hắn liền cảm giác có chút không ổn, bởi vì điều này phảng phất như đang làm bại lộ lỗ thủng trên thân phận "Thuyền trưởng " của hắn.
Việc bại lộ "Bản thân" dưới tình huống không đủ hiểu rõ này có lẽ là do đạo Lục Hỏa vừa rồi đã tiêu hao tinh lực của hắn quá nhiều. Và cũng có thể là do Thất Hương Hào hòa làm một thể với mình nên tính cảnh giác của Duncan đã bị suy yếu.
Bất luận như thế nào đi nữa thì chuyện này đã để cho Duncan có chút khẩn trương trong nháy mắt, nhưng đầu dê rừng kia lại hoàn toàn không chú ý tới.
Mà giọng điệu của đầu dê rừng lại còn giống như có chút tự hào, nói: "Bọn hắn sợ hãi ngài là chuyện rất bình thường! Bất luận người vận chuyển nào bên trên vùng biển vô ngần này đều sẽ sợ hãi ngài, tựa như bọn hắn sợ hãi những tên cựu nhật thần minh và âm ảnh bên trong á không gian vậy! Nói đến âm ảnh thì ngài cũng biết đấy, một nhà công trình học kiệt xuất, cũng có thể là một nhà nông nghiệp học hoặc là 1 vị mỹ thực gia đã từng nói một câu rằng. . ."
Lý trí của Duncan không muốn tiếp nhận cái đề tài này, bởi vì hắn rất lo lắng đề tài này mà tiếp tục thì bản thân hắn sẽ chịu không nổi. Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu hơn là hắn thực tế không muốn phản ứng với đầu dê rừng kia, bởi vì chỉ cần có người đáp lại nó thì trình độ ồn ào của nó sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Vả lại một giây sau Duncan liền bị một sự vật khác trên boong thuyền làm dời đi lực chú ý của hắn.