Lawrence cũng trơ mắt nhìn xem đạo liệt diễm đang gào thét hướng về phía hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy đạo liệt diễm kia quét qua người thợ lái chính thì thân thể của người thợ lái chính bỗng nhiên hóa thành một bộ linh thể hư ảo, hài cốt bên trong linh thể y như những khúc củi.
Lawrence lại nhìn thấy than thể vị mục sư đang cầu nguyện phía trước lúc sáng lúc tối, phảng phất như thần minh phía sau ông ta vẫn còn đang dùng Weibo để chúc phúc che chở cho ông ta tránh khỏi sự thôn phệ của Thất Hương Hào.
Sau đó hỏa diễm cũng đốt tới trên thân Lawrence, hắn nhìn thấy thân thể mình vậy mà cũng xảy ra biến hóa như thế. Một cảm giác mệt mỏi, phủ phục và e ngại mãnh liệt lập tức tràn khắp toàn thân hắn.
Tấm hộ thân phù hải dương mà Lawrence giấu ở trên người đã bắt đầu phát huy tác dụng. Một cỗ cảm giác nóng rực và thanh lương thay nhau xuất hiện để miễn cưỡng duy trì lý trí của hắn.
Tại bên trong lý trí còn sót lại, Lawrence "Xuyên qua" khoang tàu cùng hành lang của Thất Hương Hào. Khoang tàu cùng hành lang âm trầm đè nén liền đập vào mặt hắn rồi gào thét đi qua.
Bên trên cột gỗ cổ lão quấn lấy dây thừng hư thối cùng với cánh buồm thiêu đốt lên Lục Hỏa, Lawrence nhìn thấy một cái kho hàng to lớn. Bên trong kho hàng lẳng lặng nằm im các loại đồ vật quỷ dị vật mà chúng vốn nên được chôn cất ở dưới biển sâu.
Lawrence lại nhìn thấy một khoang tàu sang trọng, trên mặt bàn bên trong khoang tàu an trí một cái đầu dê rừng bằng gỗ. Đầu dê rừng này trừng mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lawrence.
Cuối cùng Lawrence dùng hết lực khí toàn thân để ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy được 1 thân ảnh đang chấp chưởng chiếc bánh lái cổ xưa. Đó là 1 người đàn ông cao lớn khoác lên mình chế phục hàng hải màu đen, hắn ta phảng phất như 1 vị chúa tể uy nghiêm khủng bố trong cơn ác mộng.
Thân ảnh kia chi phối tất cả u linh liệt diễm, thậm chí ngay cả Linh Giới nằm sâu dưới biển cả cũng phải khuất phục trước sự uy nghi của hắn.
Sau lưng người đàn ông cao lớn này xé mở ra một đạo vết nứt, Lawrence nhận mệnh mà nhắm mắt lại, vì hắn biết rõ mình bây giờ đã là một phần của Thất Hương Hào. Vị thuyền trưởng giống như ác mộng kia cần một chút tế phẩm để thỏa mãn sự trống rỗng và cô độc mãi mãi không có tận cùng của hắn.
Nhưng một giây sau, Lawrence lại gắng gượng dũng khí để mở mắt ra, hắn cảm thấy tất cả dũng khí và sự điên cuồng của đời mình tựa như đang hội tụ vào thời khắc này.
Lawrence nhớ lại tri thức mà bản thân mình đã có được từ các thư tịch và truyền thuyết. Hắn tận hết khả năng để mang thái độ thành khẩn, bình tĩnh mà nhìn chăm chú lên vị thuyền trưởng khủng bố đang đứng trên Thất Hương Hào và nói: "Ngài không cần thiết phải mang đi tất cả mọi người ở đây, ngài chỉ cần mang tôi đi thôi, hãy bỏ qua những thủy thủ đoàn của tôi."
Nhưng mà đạo thân ảnh cao lớn kia lại không có trả lời hắn. Hắn ta chỉ lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn về phía Lawrence, trong ánh mắt của hắn ta tựa như có một chút điểm hiếu kì, giống như là đang hiếu kì vì sao một tên thuyền trưởng phàm nhân nhỏ bé lại dám cò kè mặc cả với mình.
Cuối cùng Lawrence đã kìm nén không được mà phát ra tiếng gầm thét giận dữ: "Bọn hắn vẫn còn có vợ con và cha mẹ già ở nhà!!!"
Rốt cuộc thân ảnh cao lớn đứng trên Thất Hương Hào cũng có phản ứng, hắn ta nhìn chằm chằm về phía Lawrence và tựa như đang nói thứ gì đó. Một tiếng rít vang dội vang lên, trong tiếng thét gào này Lawrence chỉ mơ hồ nghe được một chút động tĩnh, nhưng ngay cả một chữ mà hắn cũng đều nghe không rõ ràng. Âm thanh truyền đến cứ như vậy mà tiêu tán bên trong tiếng sóng biển thét gào.
Lawrence hét lên: "Ngài nói cái gì thế? Gió quá lớn nên tôi nghe không được!"
Một giây sau, tiếng ầm ĩ to lớn xông vào trong tai Lawrence, bên trong xen lẫn tiếng sóng biển cùng với tiếng kêu to của các thủy thủ ngoài cửa. Khóe mắt hắn quét nhìn ngọn lửa màu xanh lục đang nhanh chóng rút đi, và một mảnh huyễn ảnh cuối cùng của Thất Hương Hào cũng tiêu tán sạch sẽ như sương mù trong không khí.
Lawrence hít mạnh rồi thở ra một hơi, ngay sau đó hắn liền chú ý đến hai tay mình vốn đã bị liệt diễm màu lục đốt sạch vậy mà bây giờ đã khôi phục nguyên trạng. Ngay cả những người khác trong phòng điều khiển cũng một lần nữa biến thành thân thể máu thịt.
Vị mục sư kia vẫn đang thành kính ghé người vào đài cầu nguyện mà giương miệng lớn thở hổn hển, đồng thời ông ta vẫn không tuyệt vọng mà tiếp tục tụng niệm thánh danh của nữ thần gió bão Mona.
Bụi mù vô danh màu tím đen bên trong cái lò xông hương kia dần dần tán đi, thay vào đó là một làn sương mù tinh khiết màu trắng.
Lawrence thở hổn hển hồi lâu thì mới kinh nghi bất định mà nhìn xem bốn phía, hắn không tin cơn ác mộng vừa rồi đã kết thúc. Thẳng đến khi giọng nói của người lái chính truyền đến từ bên cạnh: "Thuyền trưởng! Chiếc Thất Hương Hào kia đã rời đi!"
Lawrence có chút thất thần, sau vài giây đồng hồ hắn mới tự mình lẩm bẩm: "Hắn vậy mà bỏ qua cho chúng ta!"
Người lái chính trong lúc nhất thời không có nghe rõ nên hỏi: "Thuyền trưởng! Ngài nói cái gì vậy?"