Ngay sau đó Duncan liền nhìn về phía nắp hòm đã bị hắn hoàn toàn mở ra. Tại thời điểm nó đi tới Thất Hương Hào thì cái phong ấn này đã hỏng rồi, cho nên nó mới có thể bị hắn tuỳ tiện chuyển dời.
Mặc dù Duncan không hiểu về loại chuyện phong ấn, nhưng hắn tin tưởng tầng phong ấn trên cái đồ vật này tuyệt đối đã mất đi hiệu lực.
Duncan hỏi dò: "Như vậy cái đồ chơi này là loại đồ vật nguy hiểm sao?"
Đáu dê rừng đáp: "Đối với những người bình thường yếu ớt mà nói thì nó rất nguy hiểm, nhưng tôi cũng không cho rằng thứ này sẽ có uy hiếp gì đối với ngài! Loại đồ vật 'Dị thường' này cần được người ta dùng kỹ xảo đặc thù để phong ấn, nhưng sẽ vô pháp chống cự lại uy năng của thuyền trưởng Duncan!"
Duncan trầm mặc không nói và biểu lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ chập trùng. Đầu dê rừng tâng bốc nghe qua khiến cho người ta rất hưởng thụ, nhưng nếu như hắn thật sự là "Thuyền trưởng Duncan" thì nói không chừng hắn sẽ tin tưởng, tuy nhiên hắn lại không phải, cho nên trong lòng hắn bây giờ đang hoảng lên từng đợt. Bởi vì đầu dê rừng đã xác minh con rối hình người nằm trong cái quan tài này chính là “đồ vật nguy hiểm"!
Chẳng qua là nó uy hiếp không được vị thuyền trưởng chân chính mà thôi!
Mặc dù Duncan hiện tại đã nhận lấy thân phận Thuyền trưởng Duncan, thậm chí hắn còn như đang chiếm cứ thân thể đối phương và nắm giữ một chút lực lượng, nhưng "Chu Minh" cũng có tự mình hiểu lấy. Vì hắn không cho rằng như vậy sẽ có thể làm cho mình trở thành "Thuyền trưởng Duncan" chân chính.
Duncan đối với thế giới này, đối với chiếc thuyền này, và thậm chí đối với thân thể của hắn bây giờ có sự hiểu rõ quá ít. Ngoài ra hắn còn bén nhạy mà chú ý tới lời nói của đầu dê rừng đã xuất hiện một từ ngữ cổ quái mới: "Dị thường".
Không hợp thông thường chính là dị thường!
Từ này nghe qua tựa như là loại từ đơn rất bình thường, nhưng trong lời nói của đầu dê rừng lại rất có tính cường điệu, làm cho Duncan ẩn ẩn ý thức được cái từ đơn này còn có hàm nghĩa rất đặc thù.
Có lẽ ở thế giới này, "Dị thường" là một từ ngữ mang ý nghĩa không chỉ "Vượt qua bình thường", mà nó còn đặc biệt là một loại sự vật nào đó! Ví dụ như. . . Một cái con rối hình người nằm ở trong quan tài.
Đáng tiếc là Duncan không có lý do thích hợp để hỏi thăm về loại sự tình "Thường thức" này. Trong lòng hắn cảm khái thầm nhủ một câu sẽ phải cẩn thận sưu tập tình báo và tích lũy tri thức.
Duncan nhíu mày lại và cuối cùng nhìn xem con rối hình người kia. Sau đó hắn phảng phất như đã quyết định một loại quyết tâm nào đó mà nói ra: "Ta nên ném nó về biển cả!"
Lúc Duncan nói ra lời này thì trong lòng của hắn có một tia do dự, nhất là tại thời điểm nhìn xem con rối hình người kia làm cho loại cảm xúc do dự này càng thêm rõ ràng.
Dĩ nhiên cũng không phải lý do đơn giản "Con rối này rất xinh đẹp" như vậy, mà là bởi vì. . ."Nàng" thật sự rất giống một người sống đang ngủ say bên trong quan tài. Thời điểm Duncan nghĩ đến việc ném cô ta về lại biển cả thì liền cảm thấy như đang tự tay ném đi 1 sinh mạng vậy.
Nhưng loại cảm xúc do dự này cuối cùng đã làm kiên định quyết tâm của Duncan. Bởi vì hắn đã sớm biết rõ thế giới này tồn tại rất nhiều đồ vật quỷ dị ly kỳ.
Cứ việc cho đến trước mắt Duncan ở thế giới này tiếp xúc đến cũng chỉ có một chiếc Thất Hương Hào, nhưng dù chỉ vẻn vẹn ở trên chiếc thuyền này thì hắn đã gặp được 1 đầu dê rừng biết nói chuyện, những cột buồm biết tự giương buồm, các ngọn đèn vĩnh viễn không bị dập tắt, những chuyện quái dị nguy hiểm trên biển cả, tầng sương mù của Linh Giới làm lòng người sợ hãi cùng với Vô Tận Hải Vực,. . .
Mà ngay mới vừa rồi Duncan còn đụng phải một con tàu hơi nước vận chuyển đồ vật bị phong ấn bên trên đại dương bao la quỷ dị này. Sau đó đồ vật của con tàu kia lại ly kỳ leo lên boong tàu của Thất Hương Hào.
Làm một lý trí và cẩn thận, cho nên Duncan không thể giữ lại con rối hình người quá xinh đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm này ở bên người được.
Duncan tiếc nuối một hồi rồi cuối cùng hắn vẫn kiên định đây lại cái nắp "Quan tài " kia. Bởi vì không yên lòng nên hắn lại tìm tới đinh và búa từ trong khoang thuyền, sau đó nghiêm túc đóng một vòng đinh sắt lên trên nắp quan tài. Cuối cùng hắn mới đẩy cái "Quan tài" này ra biên giới boong tàu.
Âm thanh của đầu dê rừng truyền vào trong tai Duncan: "Ngài có thể tùy ý xử trí chiến lợi phẩm của ngài, nhưng tôi vẫn kính cẩn hèn mọn đưa ra kiến nghị là ngài không cần thiết cẩn thận như vậy, bởi vì Thất Hương Hào đã quá lâu chưa từng có qua chiến lợi phẩm…"
"Ngậm miệng!" Duncan liền chặt đứt lời nói của đầu dê rừng.
Đầu dê rừng trầm mặc xuống và Duncan thì dùng sức đá một cước vào cái "Quan tài". Hắn trực tiếp đạp nó rơi vào trong biển.
Cái hòm gỗ nặng nề thẳng tắp rơi khỏi biên giới boong tàu và trực tiếp rơi vào biển rộng đã khôi phục lại màu sắc bình thường. Sau khi làm phát ra tiếng vang nặng nề thì nó lại nổi lên mặt nước và dần dần phiêu dạt ra xa đuôi thuyền của Thất Hương Hào.
Duncan nhìn chăm chú vào cái hòm đang trôi xa dần theo sóng biển, cho đến khi nó hoàn toàn bị đuôi thuyền che mất thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về nơi xa và nhìn thấy sương mù trên mặt biển đã hoàn toàn tiêu tán, biển cả xanh thẳm chậm rãi chập trùng xung quanh Thất Hương Hào.