• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duncan xoay người, hắn nhìn về phía cánh cửa của phòng thuyền trưởng đang  lẳng lặng đứng đó. Trên xà ngang của cánh cửa khắc lên một hàng chữ bằng một loại chữ nào đó mà hắn không biết.

Nhưng ngay khi ánh mắt Duncan ngưng tụ tại bên trên hàng chữ kia thì ý nghĩa của nó lại trực tiếp tiến vào trong đầu của hắn: "Cánh cửa của người mất quê".

Duncan tự lẩm bẩm một câu, sau đó lại có chút tự giễu: "Cánh cửa của người mất quê. . . Con tàu này mất quê sao? Thất Hương Hào! Chiếc thuyền này ngược lại là có cái tên rất hay!"

Sau đó hắn cất bước đi vòng qua phòng thuyền trưởng và đi dọc theo thang lầu cạnh bên boong tàu để đi tới đuôi tầng thượng. Ở đây có một cái bình đài bằng gỗ, ngoại trừ Liễu Vọng Đài ra thì nơi này chính là nơi có tầm mắt khoáng đạt nhất.

Có một chiếc bánh lái nặng nề màu đen đang lẳng lặng chờ đợi người cầm lái tiến đến điều khiển ngay bên trên bình đài.

Duncan nhíu mày lại vì chẳng biết tại sao mà hắn đột nhiên cảm giác được một vẻ gấp gáp và nôn nóng. Loại cảm giác này tựa như trống rỗng sinh ra ngay khi hắn nhìn thấy chiếc bánh lái kia.

Mà lúc trước khi hắn đến nơi này mấy lần thì hắn cũng không có sinh ra loại cảm giác này, dường như lần này chiếc bánh lái đang vì hưởng ứng vẻ nôn nóng trong lòng hắn mà mới dâng lên một trận.

Một cơn gió lốc đột nhiên thổi qua boong tàu, mặt biển chung quanh đang bình tĩnh thì trong nháy mắt đã nổi lên gợn song.

Cứ việc cơn gió lốc này còn không đến mức sinh ra ảnh hưởng gì đối với con tàu "Thất Hương Hào" có quy mô khổng lồ này, nhưng trong lòng Duncan lại báo động mãnh liệt.

Một giây sau, hắn theo trực giác mà nhìn về phía vị trí mũi tàu. Ngay trên mặt biển ở phía trước Thất Hương Hào là một mảnh Thiên Hải hỗn độn mông lung, có một cái hàng rào sương trắng dài vô biên vô tận tựa như một bức tường thành thông thiên, nhưng nó lại giống như trống rỗng hiển hiện ra. Điều này làm cho Duncan lập tức mở to hai mắt mà nhìn!

Cái hàng rào sương trắng này phảng phất như bao quanh toàn bộ thế giới, giống như một bức ‘tuyệt bích vạn trượng’ đang kết nối với thiên địa. Quy mô của nó làm cho người ta phải sợ hãi.

Mà điều càng làm cho Duncan (Chu Minh) cảnh giác đó là, cái đồ vật này khiến hắn trong nháy mắt liên tưởng tới mảnh sương mù vô biên bên ngoài khung cửa sổ gian phòng chung cư độc thân của hắn!

Còn Thất Hương Hào thì đang thẳng tắp lái về phía bức tường sương mù đó!

Duncan không biết tầng sương mù dày đặc này là cái gì, hắn cũng không biết tại chỗ sâu của nó đang tồn tại thứ gì, nhưng hắn theo bản năng mà cảm thấy nơi đó vô cùng nguy hiểm.

Trực giác sinh tồn đã nói cho hắn biết rằng, nếu hắn bị kia tầng sương mù dày đặc kia thôn phệ thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì!

Duncan lập tức xông về chỗ bánh lái nơi bình đài trong vô thức. Một cảm giác bất lực to lớn cũng lập tức bao phủ xuống, vì cho dù cầm lái nhưng bằng một mình hắn thì làm thế nào có thể lái chiếc thuyền to lớn này tránh khỏi tầng sương mù kia được?

Nhưng Duncan vẫn theo bản năng mà đi tới phía trước bánh lái. Mà gần như cùng lúc đó, hắn liền nghe thấy âm thanh khàn khàn phát ra từ ống phát thanh nằm bên cạnh bánh lái liên kết với ống phát thanh của phòng thuyền trưởng. Đó là giọng nói của "Đầu dê rừng bằng gỗ" kia!

Lần này cái đồ vật quỷ dị này lại mang giọng điệu có chút kinh hoảng: "Thuyền trưởng, phía trước xuất hiện biên cảnh đổ sụp, chúng ta đang đến gần cực hạn hiện thực! Mời ngài lập tức điều chỉnh hướng đi!"

Nghe thấy âm thanh thất kinh của đầu dê rừng này mà Duncan kém chút đã chửi ầm lên!

Điều chỉnh hướng đi nói thì dễ dàng, nhưng mi cần hiểu là hiện tại chúng ta sẽ phải xoay đầu 180 độ đấy!

Ngay sau đó Duncan lại ngẩng đầu nhìn xem cột buồm đằng trước, hắn thấy đó là mấy cây cột buồm trụi lủi đang đứng ở trên boong thuyền, do vậy sự bi thương trong lòng hắn lại càng tăng thêm.

Đừng nói đến việc giương buồm, mà trên thực tế chiếc thuyền này căn bản cũng không có buồm để giương, bởi vì bên trên mấy cây cột bên trên đều trống không!

Dưới cảm xúc kích động, Duncan thậm chí còn không có thời gian nghiêm túc suy nghĩ về các từ ngữ cổ quái mà đầu dê rừng kia mới nói. Hắn chỉ theo bản năng mà vô thức nắm lấy chiếc bánh lái trước mắt, không biết vì sao mà nó phảng phất như đang có chút rung động.

Suốt mấy ngày qua, đây là lần thứ nhất Duncan chủ động đặt tay lên trên bánh lái của Thất Hương Hào. Trước đó, các tình huống quỷ dị cùng với đầu dê rừng kia trên chiếc thuyền này đã hết lần này đến lần khác thúc giục hắn cầm lái đã để cho hắn có chút nghi ngờ trong lòng.

Duncan đối với chuyện "Cầm lái" là tràn ngập sự mâu thuẫn, nhưng bây giờ hắn cuối cùng đã không còn cơ hội do dự. Hắn nắm thật chặt chiếc bánh lái kia, trong đầu hắn thậm chí đã không kịp hình thành nên ý nghĩ làm thế nào có thể lấy lực lượng một người để khống chế được một con tàu ma to lớn, vắng vẻ không người này.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK