Duncan · Abnomar là một cái tên xa lạ, là một dòng họ khó đọc.
Ngay lần đầu tiên xuyên qua tầng sương mù màu đen xám kia và đạp lên chiếc thuyền này, trong đầu Chu Minh liền biết được rất nhiều chuyện.
Hắn biết cỗ thân thể của mình tại "Bên này" này có tên là Duncan. Hắn biết mình là chủ nhân của chiếc thuyền này. Hắn cũng biết rõ chiếc thuyền này đang di chuyển bên trong một chuyến hành trình rất dài viễn siêu trí tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên, mặc dù Chu Minh biết rõ những chuyện này, nhưng hắn chỉ biết như vậy mà thôi. Ký ức tồn lưu trong đầu hắn rất mơ hồ, nó mỏng manh đến mức chỉ có những điểm mấu chốt, còn các chi tiết hoàn toàn là sự trống không.
Giống như Chu Minh biết rõ chiếc thuyền này đang có một kế hoạch di chuyển kinh người, nhưng hắn hoàn toàn không biết nó rốt cuộc đang muốn lái đi đâu, bởi vì chủ nhân chân chính của chiếc thuyền này vốn là "Duncan · Abnomar" bản thể, nhưng hắn ta tựa như đã chết từ cực kỳ lâu trước đó.
Còn những thứ lưu lại trong đầu Chu Minh càng giống như là một sự "Ấn tượng" khắc sâu nhất và cường liệt nhất của gã thuyền trưởng kia trước khi hắn ta triệt để tử vong.
Bản năng đã nói cho Chu Minh rằng thân phận của vị "thuyền trưởng Duncan" này có vấn đề rất lớn, nhất là xem tình huống của các hiện tượng siêu tự nhiên tồn tại trên chiếc trên thuyền này. (Ví dụ như là cái đầu dê rừng làm bằng gỗ biết nói chuyện kia).
Bí ẩn trên người gã thuyền trưởng Duncan này thậm chí có khả năng còn mang ý nghĩa là một loại nguy hiểm nào đó mà Chu Minh chưa hề tưởng tượng qua. Nhưng hắn nhất định phải nhận thân phận của gã thuyền trưởng kia để cho chiếc trên thuyền này hoạt động an toàn. Bởi vì cũng giống cái đầu dê rừng làm bằng gỗ kia, trên chiếc thuyền này sẽ có một ít đồ vật tùy thời nếm thử xác nhận "thân phận thuyền trưởng" của Chu Minh. Thậm chí cả bản thân chiếc thuyền này cũng đang tùy thời xác nhận thân phận thuyền trưởng của hắn.
Điều này để cho Chu Minh có cảm giác giống như là đang có một loại biện pháp bảo hộ nào đó, tựa như thuyền trưởng của chiếc thuyền này thật sự lúc nào cũng có thể lãng quên tên của mình. Mà một khi hắn quên lãng tên của mình thì sẽ phát sinh ra một loại nguy hiểm cực đoan đáng sợ nào đó. Bởi vậy khắp nơi trên thuyền mới thiết trí ra "thủ đoạn kiểm tra" như thế.
Chu Minh cũng không biết nếu "Thuyền trưởngDuncan" quên lãng tên của mình thì đến cùng sẽ có hậu quả gì, nhưng hắn tin tưởng một khi mình nói sai tên của mình thì tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt. Dù sao chỉ vẻn vẹn là cái khối gỗ đầu dê rừng trên bàn hàng hải xem ra cũng không giống như một thứ đồ lương thiện.
Nhưng nếu như Chu Minh luôn nhớ lấy cái tên Duncan · Abnomar này, vậy thì tất cả đồ vật bên trên chiếc thuyền này đều rất hòa ái dễ gần với hắn. Dù sao nhìn qua bọn chúng có trí lực cũng không cao lắm.
Chu Minh, có lẽ phải gọi là Duncan mới đúng. Sau khi kết thúc thời gian trầm tư ngắn ngủi và hồi ức lại, Ducan nhìn về phía tấm hải đồ mở ra trên bàn. Nhưng mà bên trên tấm hải đồ kia căn bản không có bất luận đường hàng không gì để có thể phân biệt, đánh dấu các khu lục địa; thậm chí ngay cả một hòn đảo cũng đều không nhìn thấy.
Nó là một tấm da dê thô ráp, dày đặc; tại mặt ngoài chỉ có thể nhìn thấy từng mảng lớn khối khí màu xám trắng phập phồng và đang không ngừng cuồn cuộn.
Những khối khí màu xám trắng này tựa như là sương mù bình thường, có lẽ nó đã che đậy đường hàng không tồn tại không bên trên hải đồ.
Ở tại trung ương của tấm hải đồ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có một đội thuyền như ẩn như hiện bên trong tầng sương mù dày đặc.
Trong mấy chục năm tuổi đời của Duncan (Chu Minh), hắn không hề có chút kinh nghiệm giương buồm ra khơi. Nhưng dù có là người không biết về hải đồ thì khẳng định cũng sẽ biết hải đồ "Bình thường" không phải là cái dạng này.
Hiển nhiên tấm hải đồ này cùng một dạng với khối gỗ đầu dê rừng trên bàn, nó cũng là một loại vật phẩm siêu tự nhiên nào đó, chỉ là Duncan tạm thời còn không có tổng kết ra quy luật sử dụng của nó.
Tựa hồ nhận thấy lực chú ý của thuyền trưởng đang đặt ở bên trên tấm hải đồ, đầu dê rừng bằng gỗ trên bàn đã an tĩnh thật lâu cuối cùng lại có động tĩnh. Nó bắt đầu phát ra tiếng ma sát xoạt xoạt xoạt của khối gỗ, cái cổ của nó uốn qua uốn lại với một biên độ nhỏ.
Từ vừa mới bắt đầu nó còn khắc chế cường độ xoay, nhưng rất nhanh sau đó động tĩnh xoay cổ của nó đã ma sát đến trình độ không thể xem nhẹ. Cuối cùng toàn bộ cái đầu của con hàng này đều đã bị vặt vẹo đến mức đáng sợ.
Duncan sợ rằng nếu con hàng này còn tiếp tục ma sát thì nó sẽ đốt ra lửa ngay trên bàn hàng hải, cuối cùng hắn nhịn không được mà nhìn nó quát: "Nói!"
"Đúng vậy thưa thuyền trưởng! Tôi muốn cường điệu một lần nữa rằng hôm nay thật sự là một ngày tốt lành để chúng ta giương buồm xuất phát! Thất Hương Hào (con tàu lạc mất quê hương) hoàn toàn chờ đợi mệnh lệnh của ngài như trước đây! Vậy chúng ta sẽ giăng buồm chứ?"