Tay phải Diệp Mạch chạm vào tay vịn xe lăn một cái, cũng không biết làm thế nào, xe lăn trực tiếp xoay vòng. Mà cằm Vương Như Diên đúng lúc cắn lên xe lăn.
"Không muốn nhảy?" Diệp Mạch lui về phía sau một bước, nghiêm chỉnh mà ung dung đánh giá Vương Như Diên té trên mặt đất: "Xem ra thành tâm của biểu muội đối với ta không gì hơn cái này, mới hai khắc thời gian, biểu muội đã nhảy không nổi."
Nghe được một lần lại một lần hai chữ "Biểu muội" trong miệng Diệp Mạch, Vương Như Diên chống tay xuống đất, cười duyên: "Biểu ca, muội có thể nhảy. Nhưng muội cảm thấy tiếp tục nhảy múa cũng không có gì thú vị, hay là muội đàn một khúc cho huynh giải buồn trước?"
Diệp Mạch trầm ngâm, có chút thất vọng lắc đầu: "Ta hiện tại không hứng thú với tiếng đàn ca, chỉ muốn xem kỹ thuật nhảy của biểu muội một chút."
Vương Như Diên cắn răng, nghĩ đến Diệp Mạch hiếm khi cùng nàng nói nhiều như vậy, mình không thể ở trước mặt hắn để lại ấn tượng không tốt.
Lúc Tần Hảo trở về, nhìn thấy Vương Như Diên lung lay sắp đổ, kỹ thuật nhảy rất là bất nhã, kinh ngạc nói: "Thân mình biểu cô nương không khoẻ sao? Phu quân chàng cũng thật là, rõ ràng là biểu cô nương bị chân đau, sao còn bảo nàng nhảy múa?"
Diệp Mạch vô tội nhìn nàng: "Là chính nàng ta nguyện ý múa cho mọi người xem, ta cũng chỉ là giúp nói ra tâm tư của mọi người. Nếu nàng không bằng lòng múa, ta cũng không có cách nào."
Tần Hảo mím chặt môi, dáng vẻ Diệp Mạch rất tự nhiên, trên thực tế là kẻ lòng dạ hiểm độc.
Vương Như Diên vì để ở lại Hầu phủ, cho nên không thể đắc tội Diệp Mạch, ngược lại còn phải đối với Diệp Mạch nói gì nghe nấy.
"Nương tử không tin?" Diệp Mạch cúi đầu, ủy khuất nói: "Vậy để nàng ta tự mình nói, có phải là tự nguyện nhảy múa hay không."
Tần Hảo hít vào một hơi thật sâu, nàng phát hiện sau khi ở chung không lâu, cũng đã thấy được vài vẻ mặt của Diệp Mạch.
Vương Như Diên cắn môi, đấu tranh trong lòng hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Biểu tẩu, tẩu không nên trách biểu ca, đây đều là ta tự nguyện làm như vậy."
Tần Hảo thở dài: "Biểu muội phải chú ý thân mình. Tử La, Lục La, hai em giúp đỡ biểu cô nương trở về phòng, nhìn xem chân của nàng ra sao."
"Thiếu gia, Thiếu gia!" Trúc Hoài từ trên trời giáng xuống, trên trán toát ra không ít mồ hôi: "Thiếu gia, Trầm Văn Thụy của Lật Dương Bá phủ đã chết."
Đã chết? Diệp Mạch bỗng dưng hí mắt: "Chết như thế nào?"
"Tiểu nhân sai vài người tới cửa để đòi bồi thường bàn đá kia, mới vừa đi tới cửa liền phát hiện hạ nhân Lật Dương Bá phủ đang treo vải trắng. Hỏi đến mới biết được là Trầm Văn Thụy đã chết, nghe nói là bởi vì không chịu được mình trở thành phế nhân, tối hôm qua thừa lúc mọi người không đề phòng đã nhảy xuống giếng chết."
Diệp Mạch lập tức nhìn Tần Hảo, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt đứng một bên, đầu ngón tay khẽ run.
Ánh mắt lạnh thấu xương rơi vào trên người mình, Trúc Hoài sờ sờ đầu, kiên trì nói: "Tiểu nhân biết sai rồi. Nhưng Thiếu gia, hiện giờ phải làm sao bây giờ? Bây giờ tiểu nhân gấp rút trở về báo với người, Lật Dương Bá nhất định sẽ tiến cung cáo trạng."
Sắc mặt Tần Hảo không còn một giọt máu. Dựa theo bộ dáng kiêu ngạo của Lật Dương Bá ngày ấy, sao hắn có thể bỏ qua cho Diệp Mạch? Mà ngày ấy Diệp Mạch phế Trầm Văn Thụy là vì nàng.
Bàn tay mềm mại bị một bàn tay dày rộng mang theo cảm giác mát lạnh bọc lấy. Tần Hảo cúi đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt lo lắng của Diệp Mạch: "Nàng vào phòng nghỉ ngơi trước, chuyện này kỳ hoặc, chờ bọn Trúc Hoài điều tra rõ ràng, lại đến nói cho nàng biết."
Tần Hảo mang theo cõi lòng đầy tâm tư vào phòng.
Lục La chuẩn bị một chén trà nóng: "Cô nương, người trước không cần lo lắng quá. Nếu Cô gia nói sự này kỳ hoặc, vậy nhất định là có nguyên nhân. Hơn nữa, ngày ấy đúng thật là người nọ bất kính với cô nương người. Hơn nữa người đó lại cưỡng đoạt dân nữ không quan tâm đến mạng người, chết cũng không oan."
"Ta biết. Nhưng Lật Dương Bá thái độ kiêu ngạo, nhất định sẽ không bỏ qua cho phu quân." Tần Hảo lo lắng nhìn ra bên ngoài, Diệp Mạch và Trúc Hoài đang nói chuyện, nhưng nàng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Quan hệ của Diệp Mạch cùng Thái Tử, Công chúa dường như cũng không tệ, đó chẳng phải có nghĩa là Hoàng Thượng cũng sẽ đứng về phía Diệp Mạch sao? Nghĩ như vậy, Tần Hảo bình tĩnh đi không ít.
Trong viện, Trúc Hoài đã rời Tùng Cảnh viện, mà Diệp Mạch vẫn ngồi tại chỗ, hắn đang đợi người.
Trầm Quân Như cùng Diệp Huy đến Tùng Cảnh viện, nhìn bộ dáng lảo đảo của bà ta thì biết là đã ở Lật Dương Bá phủ khóc đến hết hơi.
"Mạch ca nhi, Thụy ca nhi không chịu nổi mình trở thành phế nhân, hắn nhảy giếng tự sát rồi." Trầm Quân Như vừa vào đến trước hết hướng đến Diệp Mạch khóc lóc kể lể: "Ta biết Thụy ca nhi làm việc không có phép tắc, nhưng ngươi cũng không thể cứ như vậy mà phế hắn đi. Hiện giờ, hắn cũng đã chết, hãy chừa cho hắn chút thanh danh sau khi chết đi."
"Thanh danh là phải tự mình tranh được. Hắn làm ra chuyện cưỡng đoạt dân nữ, coi thường mạng người là tử tội, loại tội danh này cho dù là hiện tại hắn không chết, luật pháp cũng sẽ không để cho hắn sống."
"Khốn nạn!" Diệp Huy đau lòng Trầm Quân Như, giận mắng Diệp Mạch: "Hắn làm sai, tự có hình bộ phán quyết, khi nào thì đến phiên ngươi ra mặt vì một nữ nhân gia thế nhỏ bé? Lật Dương Bá phủ cùng Hầu phủ là thông gia, ngươi vì một Tần Hảo mà phá hủy quan hệ tốt của hai nhà, khốn nạn đến tột cùng!"
Diệp Mạch hí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huy: "Mẫu thân ta xuất thân là Kì Dương Bá phủ, cũng không phải là Lật Dương Bá phủ! Lật Dương Bá phủ cùng Hầu phủ là thông gia, Tần gia sẽ không phải sao? Tần Hảo là nương tử của ta, nếu ngay cả nương tử của mình ta cũng bảo hộ không tốt, còn không phải đã sớm bị đàn sói của Hầu phủ này ăn tươi nuốt sống sao?"
"Ngươi đây là nói cái gì! Hiện tại ngươi lập tức đi tìm Thái Tử, xin Thái Tử giúp đỡ, giữ lại cho Văn Thụy một cái tôn nghiêm sau khi chết."
Diệp Mạch không cử động, ngược lại là trào phúng nhìn Diệp Huy.
Diệp Huy bị ánh mắt này nhìn đến, cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhíu mày: "Ngươi đây là cái ánh mắt gì? Ta là cha ngươi, bảo ngươi đi ngươi phải đi!"
"Sau khi nương ta chết, ông lập tức tái giá cưới người khác, ngay cả thời gian một năm túc trực bên linh cữu cũng không làm. Ta từ nhỏ hai chân đã tàn phế, nhuneg ông có một câu nào quan tâm ta sao? Yến hội trong cung, ông có từng mang theo ta tham gia một lần nào không? Làm sao ta sẽ cùng Thái Tử giao hảo (có quan hệ thân thiết)?"
Diệp Huy nhíu chặt mày: "Lần trước không phải Thái Tử đến Tùng Cảnh viện sao? Hơn nữa, ai cũng biết chuyện Công chúa ái mộ ngươi, ngươi cũng có thể đi tìm Công chúa."
Diệp Mạch giống như là nghe được chuyện cười, nhếch môi tự giễu: "Thì ra phụ thân còn biết tâm tư của Công chúa, nếu đã biết, vì sao còn năm lần bảy lượt tiến cung tỏ vẻ công chúa là gả thấp cho ta? Chẳng qua là sợ ta cưới công chúa, vị trí Thế tử gia của Hầu phủ này sẽ rơi vào tay ta. Trúc Cẩm!"
Diệp Mạch lui về sau hai bước, không vui chỉ vào hai người: "Ném ra ngoài! Về sau hai người này không được vào Tùng Cảnh viện nửa bước!"
Diệp Huy hùng hùng hổ hổ, còn cùng Trúc Cẩm đánh mấy chiêu. Bất đắc dĩ võ công đúng là không bằng Trúc Cẩm, chỉ có thể bị đuổi đi ra ngoài, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trúc Cẩm vuốt tay áo bị làm rối của mình, mặt không chút thay đổi hỏi: "Thiếu gia, vậy chuyện Lật Dương Bá phủ nên làm sao? Người thật sự không cần đi nhờ Thái Tử và Công chúa giúp đỡ sao?"
Diệp Mạch chậm rãi nhếch mày nhìn Trúc Cẩm, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ kích động của Trúc Cẩm ói ra máu, thiếp đi trên xe lăn.
Bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt hắn dần trở nên tái nhợt, trên xiêm y màu xanh nhạt còn nhiễm vết máu đỏ tươi. Nhìn Diệp Mạch hôn mê ở trên giường như vậy, hai tay Tần Hảo lạnh ngắt, thậm chí còn muốn lạnh hơn tay Diệp Mạch: "Đại phu đâu, sao đại phu còn chưa đến?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lật Dương Bá: Thụy ca nhi đã chết, là bị Diệp Mạch làm hại!
Diệp Mạch: Ta hộc máu, ta hôn mê, là bị Lật Dương Bá làm cho khiếp sợ!
Trả đũa, ai không làm được (*/ω*)