Cố Sầm bật dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Mạch đang xem trò vui, "Trở về lại thu thập ngươi!" Nói xong, liền chạy đuổi theo.
"Phu quân, Công Chúa và biểu ca lần này có thể thành hay không?"
"Nếu còn không thể thành, thì biểu ca buôn bán lâu như vậy cũng như không."
Tần Hảo suy nghĩ sâu xa, công chúa thật sự là người tốt. Sau khi biết không thể nào cùng Diệp Mạch, liền cố gắng hết sức để quên nam nhân không có duyên phận với mình này. Hơn nữa, còn yêu ai yêu cả đường đi, bảo hộ người mà hắn muốn bảo hộ.
Sau khi đính hôn cùng Cố Sầm, tuy rằng ngay từ đầu giữa hai người không có tình cảm, nhưng nàng sẽ không mặc kệ chuyện của Cố Sầm, thay vào đó lại ghi tạc trong lòng những lời hắn thuận miệng nói ra.
Cố Sầm xuất chinh mấy tháng này, số lần công chúa đến Kì Dương Bá phủ so với Diệp Mạch còn nhiều hơn.
Diệp Mạch và Tần Hảo ở Kì Dương Bá phủ dùng cơm trưa mới trở về, Cố Sầm sau khi đuổi theo công chúa rời khỏi đây vẫn không trở về, mãi cho đến khi hai bọn họ phải về Hầu phủ mới chịu xuất hiện ở cửa.
Tần Hảo đang lên xe ngựa thì dừng chân lại, đứng im, cũng không muốn đi lên chút nào.
Cố Sầm mặt mày uể oải nói: "Các ngươi phải về Hầu phủ sao? Chờ ta một chút, ta cùng đi. Hoàng Thượng bảo ta cùng đi xử lý chuyện Diệp Trăn."
Diệp Mạch ngồi trong xe ngựa, tự tại hỏi: "Công Chúa hồi cung rồi?"
Cố Sầm gật đầu: "Đưa đến cửa cung, nàng hồi cung ta mới trở về."
"Vậy biểu ca và Công Chúa bữa trưa đã ăn gì?" Tần Hảo đứng trước xe ngựa hỏi, đôi mất lóe lên vẻ bát quái.
Cố Sầm cảm thấy không nói nên lời, có vẻ là bị Diệp Mạch dạy hư rồi: "Biểu đệ muội lên xe ngựa trước đi, ta thay xiêm y sẽ theo các ngươi quay về Hầu phủ."
Tần Hảo tiến vào xe ngựa, nhẹ nhàng đi tới bên người Diệp Mạch dựa vào, dịu dàng nói: "Phu quân, Diệp Trăn đã ở quý phủ sao? Hoàng Thượng bên kia thật sự không phái người trông nom sao?"
"Có người nhìn chằm chằm." Diệp Mạch thản nhiên nói.
"Ai?"
"Biểu ca."
Tần Hảo: "..."
Biểu ca là người trong nhà đấy, kiểu gì mà nhìn chằm chằm!
"Biểu ca keo kiệt, trừng mắt tất báo." Nói cách khác, Diệp Trăn đắc tội Cố Sầm, Cố Sầm sẽ không bỏ qua nàng ta. Cho nên Hoàng Thượng liền lựa chọn để Cố Sầm đến nhìn chằm chằm.
* * *
Bên trong phủ Lư Dương Hầu, Diệp Huy nhìn người trong địa lao, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bất quá cũng là nhờ phúc của Diệp Trăn, hắn "may mắn" có thể đi vào địa lao của Tùng Cảnh viện một lần.
"Ngươi vẫn không biết là mình làm sai hay sao?" Diệp Huy cau mặt.
Diệp Trăn cười lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Huy giống như là nhìn một kẻ xa lạ: "Ta có nhận sai hay không còn có ích sao? Nếu ta nhận sai, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ buông tha ta? Nếu phụ thân nghe ta nhận sai mà dễ chịu một chút, vậy ta đây liền.. càng không thể nhận sai. Trong lòng ông có dễ chịu hay không, đâu có liên quan gì đến ta? Một ngày nào đó, Lư Dương Hầu phủ không còn tồn tại nữa, ta lại cân nhắc xem có muốn nhận sai hay không."
"Lư Dương Hầu phủ gặp chuyện không may, đối với ngươi có chỗ nào tốt?"
Diệp Trăn trả lời lại một cách mỉa mai: "Lư Dương Hầu phủ không xảy ra chuyện, đối ta lại có chỗ nào tốt? Tuy rằng hiện tại ta đã trở lại, nhưng ta vẫn là công chúa được Hoàng Thượng sắc phong. Hầu phủ hèn mọn này, ta sẽ để vào mắt sao?"
"Nhưng hiện giờ Lư Dương Hầu phủ đang nắm quyền sinh tử của ngươi." Tần Hảo đẩy Diệp Mạch vào địa lao, Diệp Mạch lạnh giọng nói, quay đầu trào phúng nhìn Diệp Huy: "Ông đến địa lao này để biểu hiện một phen cha con tình thâm?"
Trước bị Diệp Trăn châm chọc, sau bị Diệp Mạch châm biếm, sắc mặt Diệp Huy dị thường khó coi, phất tay áo bước nhanh ra khỏi địa lao, bước chân rất nặng, đủ để thấy hắn có bao nhiêu tức giận.
"Nói đi, muốn xử trí ta như thế nào?" Gặp được người có thể làm chủ, Diệp Trăn ngược lại thả lỏng tâm tình, lẳng lặng chờ.
"Trảm lập quyết." Diệp Mạch cầm lấy một thanh chủy thủ, thổi thổi. Ánh sáng màu bạc vừa lúc phản chiếu vào mắt Diệp Trăn: "Nhưng trước khi chém đầu, ta hẳn là sẽ không cho ngươi sống tốt được."
Sau một thoáng hoảng loạn, Diệp Trăn cố bình tĩnh lại: "Ta biết ngươi thủ đoạn ngoan độc, ta sớm đã có chuẩn bị. Chỉ là đáng tiếc, lần này vậy mà không thể kéo Cố Sầm cùng xuống địa ngục! Nếu có hắn làm bạn xuống hoàng tuyền, ta chết cũng đáng giá."
"Bốp." Diệp Mạch kéo kéo khóe môi, giọng nói lạnh lùng giống như rắn độc: "Ta rất ít động thủ đánh nữ nhân. Diệp Trăn, nếu ngươi giống như Diệp Châu cùng theo đi Tam hoàng tử, chúng ta thật sự không làm gì được ngươi. Nhưng khi vào địa lao Tùng Cảnh viện rồi, cho dù ngươi có muốn chết ngay lập tức, ta cũng sẽ không thành toàn cho ngươi. Trúc Cẩm Trúc Hoài."
Trúc Hoài xoa tay, sung sướng hỏi: "Thiếu gia, có phải những hình phạt này đều có thể dùng một lần hay không?"
Trúc Cẩm yên lặng đi ra ngoài, đi đến cách vách đem tất cả những thứ cần dùng lại đây..
Nhìn những thứ này, tâm tình Diệp Trăn đột nhiên sụp đổ. Nếu dùng những thứ như vậy ở trên người mình, sau nhiều hình phạt như vậy, trên người còn có chỗ nào lành lặn sao?
"Đại ca, ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi cho ta chết thống khoái (
thoải mái/sảng khoái ) được không? Ta đi bồi Đại tỷ tỷ và Tam hoàng tử.."
"Muộn rồi." Diệp Mạch ôn nhu cự tuyệt, nhưng ai cũng biết ngữ khí hắn càng ôn nhu cho thấy giờ phút này trái tim hắn càng cứng rắn: "Từ lúc ngươi động vào người của Kì Dương Bá phủ thì nên biết kết cục sẽ ra sao. Ta biết ngươi không muốn đi tìm chết, cho nên, nếu ngươi có thể sống sót qua những hình phạt này, ta liền bỏ qua cho ngươi."
Tần Hảo ngáp dài, Diệp Mạch cũng không muốn khiến nàng quá mệt mỏi, cho nên đã đem chuyện trong địa lao giao cho Cố Sầm và Trúc Cẩm, Trúc Hoài.
"Trúc Hoài đã sớm muốn tìm người thử qua tất cả hình phạt trong địa lao." Diệp Mạch ôm lấy Tần Hảo vào phòng, cho tất cả người hầu lui ra.
"Vậy nếu Diệp Trăn thật sự chịu đựng được, phu quân sẽ buông tha nàng sao? Nhiều hình phạt như vậy, nếu nàng chịu không nổi, nhất định sẽ tự sát đi."
"Nàng sẽ không." Diệp Mạch chậm rãi phân tích: "Diệp Trăn thực tiếc mệnh, nàng sẽ không thể không biết phải đối mặt những gì khi trở về kinh thành, nhưng nàng ta không tự sát trên đường quay về kinh. Cho nên, chỉ cần cho một hy vọng nàng sống sót, nàng sẽ không tự sát."
"Câu nói cuối cùng là chàng cố ý, kỳ thật cho dù nàng chịu đựng nổi, phu quân cũng sẽ không buông tha nàng, đúng không?"
Diệp Mạch chống cằm, ấn Tần Hảo ngồi trên đùi mình: "Vậy nương tử hy vọng vi phu thả nàng sao?"
"Vậy phu quân sẽ thả nàng không?" Tần Hảo mỉm cười, lẳng lặng hỏi lại.
Diệp Mạch bật cười: "Nương tử hiện tại là ăn sạch vi phu rồi, bất quá lần này nương tử nói sai rồi. Nếu nàng thật sự có thể sống sót, ta để lại cho nàng một con đường sống!"
Nhiều hình phạt như vậy, cho dù có thể sống sót, cũng là một phế nhân kéo dài hơi tàn. Cho dù hiện tại có thể sống, quá không được mấy ngày cũng phải chết.
Mà hiển nhiên, Diệp Trăn cũng không đến mức khiến cho Diệp Mạch lau mắt mà nhìn.
Mới vừa vào đêm, Trúc Hoài bước đến bên người Diệp Mạch, thất vọng nói: "Chỉ mới bảy loại, người đã chết. Thiếu gia, hiện tại phải xử lý như thế nào?"
"Tìm chỗ thích hợp ở bên cạnh Trầm Quân Như để chôn người đi."
Rất hiếm khi Diệp Mạch cẩn thận đến nước này, Tần Hảo liên tục ghé mắt.
"Nhìn cái gì thế? Chôn bên cạnh Trầm Quân Như, là đang nói cho thế nhân, Diệp Trăn là phạm nhân." Diệp Mạch thản nhiên nói, hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
Ném đến bãi tha ma, qua không bao lâu, mọi người sẽ hoàn toàn quên đi Diệp Trăn.
Nhưng có cái mồ sẽ khác, theo thời gian mọi người vẫn có thể nhớ đến những gì nàng đã làm.