• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mạch mặt lạnh, hờ hững. Trần Tư Vũ sống hay chết hắn thật sự không quan tâm.



Tần Hảo nắm tay hắn, dịu dàng nói: "Phu quân, nếu như người chết ở Tùng Cảnh viện, không phải chúng ta sẽ để lại một nhược điểm cho chính viện sao? Bây giờ nàng ta đã ở trong tình trạng này, không chắc sẽ sống sót, hay là cho người đưa về Lệ Cảnh viện, thỉnh phủ y qua nhìn một cái đi?"



Diệp Mạch có một tính cách đặc biệt tốt, chính là thích nghe lời nương tử. Nương tử nói cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không phản bác.



Tần Hảo nói xong, hắn sai Trúc Cẩm và Trúc Hoài lặng lẽ đem người về Lệ Cảnh viện, sau đó tìm một gã sai vặt lạ mặt đi báo cho phủ y.



"Thiếu gia, phủ y đã qua xem, Hầu gia cũng biết việc này. Phủ y nói thân mình Trần di nương vốn cũng không tốt, quá lo lắng, hiện giờ muốn sống thì phải tùy vào ý chí của nàng ta."



Nói như vậy, tương đương với tuyên bố rằng Trần Tư Vũ đã không còn cách chữa trị.



Diệp Mạch thản nhiên gật đầu, không căn dặn thêm gì nữa, Trúc Hoài chỉ có thể đi gặp Tần Hảo.



Không ngờ lần này thái độ của Tần Hảo cũng giống Diệp Mạch. Người đã đưa trở về, sống hay chết không liên quan đến Tùng Cảnh viện.



Chuyện ở Tùng Cảnh viện, Diệp Huy tra xét rất lâu cũng chưa có lời giải thích với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng triệu hắn tiến cung quở trách vài lần. Nhưng chính hắn đã tham dự vào việc này, không có cách nào khác đưa ra câu trả lời thuyết phục, chỉ có thể tiếp tục kéo dài. Nếu như có thể tìm được một thời cơ tốt, lại nhân cơ hội đem chuyện này ném cho hình bộ.



* * *



Cửa ải cuối năm, Tùng Cảnh viện đóng cửa viện tự mình đón năm mới.



Thật ra chính viện có cho người đến thỉnh vài lần, nhưng người đều bị Diệp Mạch cự tuyệt ngoài cửa, thậm chí còn không gặp mặt bọn họ.



Sáng sớm ba mươi Tết, Diệp Mạch đã bị Tần Hảo lôi khỏi giường: "Mau, đứng lên làm sủi cảo bánh trôi bánh bao. Ở nhà vào lễ mừng năm mới, vào ngày này, mẫu thân sẽ mang theo ta cùng Vận tỷ nhi bận rộn cả một ngày. Kỳ thật sủi cảo bánh trôi bánh bao cũng không quan trọng lắm, mẫu thân chỉ muốn người một nhà chúng ta vào ngày này quây quần bên nhau mà thôi."



Nghe vậy, Diệp Mạch thu lại lời nói đến cửa miệng, hắn vốn đang muốn hỏi đây là tập tục ở đâu.



Ở kinh thành, đêm ba mươi làm sủi cảo, quét dọn, cơm tất niên là không thể thiếu. Việc quét dọn Tùng Cảnh viện đã có nha hoàn và gã sai vặt làm, hai người bọn họ không cần nhúng tay.



Tần Hảo lôi kéo Diệp Mạch ngồi vào bàn, điểm tâm được dùng tùy ý, điểm tâm trên bàn trở nên đa dạng với nhiều loại vỏ sủi cảo và bánh bao..



Diệp Mạch đỡ trán than nhẹ: "Nương tử biết làm sao? Ta không biết làm những thứ này."



"Không biết thì có thể học nha. Phu quân yên tâm, cho dù chàng học không được, ta cũng sẽ không cười chàng tay nghề vụng về đâu."



Diệp Mạch: "..."



Gan mập rồi, đêm nay phải chấn chỉnh phu cương!



Sủi cảo trên bàn được xếp thẳng tắp, nhưng hàng trên cùng lại ngã trái ngã phải, lạc lõng với đại quân sủi cảo.



Lần đầu tiên Diệp Mạch cảm thấy thất bại, thứ này thật sự không phải hắn muốn học là có thể học được.



Thừa dịp Tần Hảo hết sức chuyên chú gấp bánh, Diệp Mạch lơ đãng nói: "Biên quan có tin truyền đến, Bình Dương Hầu mang theo biểu ca đã đến biên quan, vừa vặn gặp phải cuộc thăm dò với quy mô nhỏ của đại quân Tấn quốc. Bình Dương Hầu không chút thủ hạ lưu tình, cho Tấn quốc một hạ mã uy[1], hiện giờ đại quân Tấn quốc không dám tùy ý ra khỏi thành."




[1] Hạ mã uy –下马威 (câu trong Hán thư, nguyên để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương. Câu nguyên gốc là Hạ xa tác uy-下车作威, người xưa hay dùng hạ xa, hạ mã – xuống ngựa, xuống xe để chỉ thói quen của quan lại đến nhiệm sở, sau nói rút gọn thành hạ mã uy).



"Đại quân Tấn quốc không ra thành, đại quân phía chúng ta phải làm sao bây giờ? Vẫn tiếp tục giằng co, quân mã lương thảo đều là áp lực."



Diệp Mạch nhếch mày: "Nếu bọn họ không ra, vậy chúng ta đánh vào không được sao?"



Tần Hảo bĩu môi, nói thì đơn giản, nhưng làm được nhất định rất khó. Nếu có thể dễ dàng giành thắng lợi, lúc ấy sẽ không cần phải lấy hai công chúa đi hòa thân.



Hòa thân công chúa gả đi, Diệp Cung đã chết, cuối cùng Tấn quốc vẫn không tuân thủ lời hứa.



"Phu quân!" Tần Hảo hờn dỗi chỉ vào vỏ bánh sủi cảo bị lãng phí trên bàn, lại chỉ vào đám sủi cảo đứng cũng không xong mà nói: "Những cái này đều không đứng được, hoàn toàn không ăn được."



"Nó đứng không được cũng không sao, ta đứng được là được rồi." Diệp Mạch ám muội nhướng mày, hướng tới nàng cười.



Tần Hảo yên lặng rút tay về, yên lặng cúi đầu, ép buộc chính mình tập trung toàn bộ lực chú ý vào sủi cảo, ngàn vạn lần đừng bị nam nhân xấu xa trước mắt câu dẫn!



Cơm trưa chính là ăn sủi cảo làm buổi sáng, Tần Hảo còn đang nghĩ đến đám vỏ sủi cảo buổi sáng bị Diệp Mạch lãng phí, cho nên đem sủi cảo mà Diệp Mạch tự gấp đặt hết vào bát của hắn.



Ngay khi Diệp Mạch nhìn thấy những viên sủi cảo bị vỡ trong bát, cười như không cười nói: "Nương tử mang thù như vậy, vi phu lần sau nhất định nhớ kỹ, hết thảy đều nghe theo nương tử."



Ăn được nửa bữa, Trúc Hoài vẻ mặt rầu rĩ bước vào, hắn thật sự không phải cố ý đến quấy rầy thiếu gia và thiếu phu nhân: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, Trần di nương qua đời."



Tay Tần Hảo khẽ run lên, chiếc thìa rơi vào trong bát, phát ra âm thanh lanh lảnh.



Diệp Mạch nhíu mày, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: "Chết khi nào?"



"Đêm qua. Sáng sớm hôm nay, người hầu lười biếng, không đưa điểm tâm qua. Vừa rồi phủ y qua xem bệnh, mới phát hiện nàng đã chết, cơ thể lạnh ngắt, sau khi phủ y xem xét thì xác định nàng chết vào tối hôm qua."



Diệp Mạch buông đũa xuống, buồn bực đẩy bát đũa sang một bên.



Ngày lành tháng tốt, thế nào cũng phải tìm đến đen đủi!



Tần Hảo thấp giọng hỏi: "Vậy hậu sự của nàng làm thế nào? Chính viện có nói gì không? Báo cho người Trần gia chưa?"



Trúc Hoài chần chờ một lát, khó xử nói: "Hầu gia nói bất quá chỉ là một di nương, chết cũng đã chết. Hiện giờ Trần gia ở kinh thành không quyền không thế, chờ tin tức đưa đến quê nhà Trần gia, tang sự của nàng cũng đã xong rồi. Hơn nữa, Hầu gia cũng không định làm tang sự cho Trần di nương, dự định chuẩn bị một cổ quan tài nhỏ rồi trực tiếp đem chôn."



Tần Hảo cắn môi, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Diệp Mạch: "Liệu cái chết của Trần di nương có khiến bên phía Nhị hoàng tử động thủ hay không?"



"Sẽ không." Diệp Mạch khẳng định lắc đầu: "Trần Tư Vũ còn chưa có tác dụng lớn như vậy. Nhị hoàng tử sẽ không vì một Trần Tư Vũ mà bại lộ thế lực đã bồi dưỡng bao nhiêu năm nay. Hiện tại Thái Tử đang theo dõi hắn, hắn càng không dám có động tác gì."



Nghe xong lời của Diệp Mạch, Tần Hảo mới thả lỏng người, cũng không để ý đến chuyện của Trần Tư Vũ nữa.



Sau khi Lâm Xu Nga nghe tin có đến một lần, trừ lần đó ra, không có ai đến hỏi chuyện Trần Tư Vũ. Cô con gái của thái phó trước đây, dường như cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.



Tháng giêng qua đi, Diệp Mạch liền mang theo Tần Hảo về lại mặt.



Lần lại mặt này, đi về phải mất thời gian mấy tháng, Diệp Mạch cũng mang theo cả Trúc Cẩm Trúc Hoài theo đến Hàng Châu. Về phần Tùng Cảnh viện thì có người bí mật trông coi, không xảy ra nhiễu loạn.



Ngay từ khi xuất giá, Tần Hảo từ trong thâm tâm đã cáo biệt với Hàng Châu, Tần gia, nàng biết rằng cơ hội trở về của mình rất là mong manh. Cho nên, khi Diệp Mạch đề nghị về lại, đêm đó nàng đã không ngủ được.



Ngoài trừ ở Kim Lăng, bọn họ dừng lại nửa tháng, thời gian còn lại đều gấp rút chạy đến phủ Hàng Châu.



Khi đến phủ Hàng Châu, đã là tháng ba xuân về hoa nở. Lần lại mặt này, Diệp Mạch và Tần Hảo không nói với bất kỳ ai, hai người trực tiếp đến Tần gia.



Khi quản sự Tần gia nhìn thấy Tần Hảo, kinh ngạc nói: "Đại cô nương đã về rồi."



Tần Hảo nén kích động trong lòng, nhìn thấy Tần gia lộn xộn, kỳ quái hỏi: "Trong nhà sao lại lộn xộn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"



Quản sự lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, sắc mặt không rõ: "Nhị cô nương cùng Tam cô nương rơi xuống nước, tất cả mọi người đang lo lắng cho sức khỏe của hai vị cô nương."



Sắc mặt Tần Hảo lập tức trở nên lạnh lẽo, sau khi xác định Diệp Mạch muốn đến thư phòng tiền viện, liền lạnh mặt đi đến chỗ lão phu nhân!



Nàng không lập tức đi vào, mà là ở bên ngoài phòng khách lắng nghe vài câu. Sau khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người ở bên trong hầu hạ, nhưng thật ra không ai phát hiện nàng đã trở lại.



Đến khi nghe thấy Lâm thị của nhị phòng đem chuyện rơi xuống nước đổ lên người Tần Vận, Tần Hảo nổi giận đùng đùng xốc mành lên: "Hai người rơi xuống nước, khẳng định là có nguyên nhân, Nhị thẩm nói lời này là muốn đem mọi chuyện đẩy lên người Vận tỷ nhi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK