• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cả đời không mang thai?" Diệp Mạch bưng chén thuốc, nhếch môi cười, ánh mắt âm trầm nhìn mặt đất: "Thuốc đâu?"



Trúc Cẩm lấy ra một gói giấy nhỏ, đây là hắn nhân lúc Vương Như Diên không chú ý, dùng chiêu treo đầu dê bán thịt chó: "Tiểu nhân đã thay đổi thuốc, đây là thuốc chính viện đưa biểu cô nương."



"Ta nhìn xem." Lão Cố mới từ bên ngoài vào đến, đoạt lấy gói thuốc.



Nhưng trong chốc lát, sắc mặt ông đột biến: "Này không phải thuốc làm cho nữ tử không mang thai, mà là độc dược có thể khiến người ta im hơi lặng tiếng chết đi! Mệnh của tiểu tử ngươi rất tốn kém nha, tìm đủ dược liệu cần cho độc này rất khó, vài chục năm thậm chí hơn trăm năm mới ra một chút thôi. Xem ra, Lật Dương Bá phủ thật là không chịu đựng ngươi được nữa."



"Đan Quế mang đến sao?" Diệp Mạch lạnh lùng hỏi lại, gọi Trúc Cẩm qua, ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu.



Sau đó lại nói với lão Cố: "Làm phiền lão Cố bào chế một loại thuốc có thể làm cho nữ tử cả đời không thể có thai, hơn nữa nhất định phải có triệu chứng đau bụng khó nhịn."



Cố lão "Sách" một tiếng, càng hứng thú bắt chéo chân: "Tiểu tử ngươi đã nghĩ được cách đối phó vị ở chính viện kia? Lật Dương Bá chỉ là một Bá gia, nhưng nữ nhi của hắn có thể tranh được vị trí huyện chủ, đã nói lên nữ nhân này rất có bản lĩnh."



Diệp Mạch cười cười không rõ ý vị, nhếch mày: "Bút tích lần này của Trầm Quân Như đúng lúc có thể giúp ngài quang minh chính đại vào phủ, từ hôm nay trở đi, lão Cố ngài ở ngay trong Tùng Cảnh viện đi. Trúc Hoài, đi chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ."



Đêm khuya, Diệp Mạch nằm trên giường đọc sách. Bởi vì hắn đột nhiên ngất xỉu, cho nên quang minh chính đại chiếm lấy cái giường duy nhất trong phòng.



Tần Hảo mang theo hai nha hoàn đang sắp xếp đồ cưới mà chính viện trả lại, lúc trước sau khi đối chiếu từng thứ, Trúc Cẩm còn đến trong viện Diệp Châu cầm về không ít thứ.



"Cô nương, ngọc bội này?" Lục La cầm khối ngọc bội muốn nói lại thôi.



Tần Hảo nhìn thoáng qua, ngọc bội kia có màu trong suốt, thoạt nhìn rất có giá trị. Nhưng miếng ngọc bội này không phải của Tần Hảo. Phải nói rằng nàng chưa từng nghĩ sẽ nhận miếng ngọc bội này.



"Tìm cái hộp và khóa nó lại. Sau này có cơ hội gặp lại người đó, hãy đem ngọc bội trả lại."



Lúc bên này nói đến ngọc bội, tay đang lật sách của Diệp Mạch dừng lại, nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra đang chăm chú nghe cuộc đối thoại giữa hai chủ tớ.



Khi Tần Hảo nói sẽ trả lại miếng ngội ngọc không rõ nguồn gốc kia, Diệp Mạch nhìn về phía đó một cách kỳ quái.



Đột nhiên, hắn cáu kỉnh ném sách xuống giường, kéo chăn che lên đầu.



Lúc Tần Hảo đi qua đúng lúc thấy một màn này, dở khóc dở cười kéo chăn ra: "Phu quân?"



Diệp Mạch nghiêng người, đưa lưng về phía Tần Hảo, im lặng hờn dỗi.



Tần Hảo định trực tiếp bỏ đi, nhưng lại trông thấy trên trán Diệp Mạch toát mồ hôi thì khựng lại.



Bên tai không có động tĩnh, Diệp Mạch kéo môi cười khổ, xem ra muốn cho Tần Hảo thông suốt là một con đường rất dài và khó khăn.



Chiếc khăn lạnh ngắt được đặt lên trán, Diệp Mạch nhịn không được thoáng run lên.



Tần Hảo lập tức cầm lấy khăn nhúng vào nước ấm: "Dường như chàng phát sốt, ta đi tìm lão Cố."



"Không cần." Diệp Mạch tay mắt lanh lẹ kéo lấy tay nàng, xê dịch vào trong, chừa ra một nửa giường trống: "Thời gian không còn sớm, nàng ngủ sớm đi. Sáng mai còn có rất nhiều việc."



Tần Hảo lo lắng cắn môi, không xác định hỏi: "Thật sao không cần mời lão Cố?"



"Không cần!" Diệp Mạch căng thẳng: "Lão Cố nói ta uống thuốc, buổi tối phát sốt xua lạnh là chuyện tốt."



Phát sốt còn là chuyện tốt? Còn có cách xua lạnh như thế? Tần Hảo cảm thấy Diệp Mạch đang lừa nàng, nhưng thần thái Diệp Mạch lại kiên định, siết chặt cổ tay nàng.



Tần Hảo bất đắc dĩ ngồi xuống giường: "Vậy ta bảo Lục La bưng cho chàng chén canh, tay nghề hầm canh của Lục La rất tốt, bên phòng bếp vẫn còn giữ lửa."



Diệp Mạch lại lắc đầu, thái độ kiên quyết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.



Có cơ hội quang minh chính đại ngủ chung giường với nương tử, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua!



Hai gò má Tần Hảo dần dần ửng hồng, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vậy hôm nay chàng ngủ ở đây, ta đến nhuyễn tháp."



Diệp Mạch buồn bã nhìn nàng, mặt mày ủ rũ, trông rất mất mác rất tủi thân. Giống như một con mèo nhỏ bị người bỏ rơi, ngay cả sợi tóc cũng rơi nhẹ trên mặt.



Tần Hảo hít sâu một hơi, Diệp Mạch như vậy thật quá yếu đuối!



Thật giống như người trước mắt là hài tử của mình, khiến tình mẫu tử không khỏi dâng trào, liền muốn nhào nặn một phen.



"Lục La, lấy một cái chăn lại đây." Tần Hảo phân phó xong thì bắt gặp đôi mắt hoa đào của Diệp Mạch nhiễm lên ý cười, thật sáng lạn: "Lão Cố nói chàng không thể cảm lạnh, ta trải cái chăn bên cạnh chàng. Buổi tối ta ngủ có thói quen không tốt, sợ chàng bị cảm lạnh."



Đối với việc này, Diệp Mạch cảm nhận thật sâu sắc.



Hắn cũng không ngờ khi ngủ Tần Hảo lại thích đá chăn như vậy, lại còn đặc biệt thích cướp chăn của người khác. Tự mình đá thì không sao, nhưng chăn này nhất định phải nằm trong lòng mình.



Đây là quy luật mà Diệp Mạch nhận ra trong khoảng thời gian này, dù sao hắn cũng bị cướp nhiều lần rồi!



Lúc trước, đều là sau khi Tần Hảo ngủ say thì Diệp Mạch điểm huyệt ngủ của nàng. Cho nên, với Tần Hảo mà nói, đây là lần đầu tiên cùng Diệp Mạch đồng sàng cộng chẩm (ngủ chung giường).



Có thêm một người nằm bên cạnh, Tần Hảo trằn trọc. Nếu không cẩn thận đụng phải Diệp Mạch, còn nhanh chóng lui về phía sau.



Diệp Mạch nhìn chỗ trống giữa hai người, đen mặt: "Nương tử đây là sợ vi phu làm gì nàng sao? Khoảng trống ở giữa lớn như vậy, cũng đủ thêm một người ngủ."



Tần Hảo bị vạch trần suy nghĩ, xấu hổ mở miệng nói: "Ta đây là sợ làm cho phu quân cảm lạnh. Thời gian không còn sớm, phu quân ngủ sớm đi."



Ánh sáng ở đầu giường bị tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.



Trong bóng đêm, đôi mắt hoa đào sáng quắc của Diệp Mạch nhìn chằm chằm Tần Hảo đang đưa lưng về phía hắn. Hắn có thể nghe rõ tiếng hít thở hỗn loạn của Tần Hảo, cho nên hắn vẫn chưa ngủ.



Diệp Mạch đỡ trán than nhẹ, ngón tay khẽ nhúc nhích, liền đem cả người Tần Hảo khóa vào lòng ngực mình: "Ngủ đi, cho dù là ta muốn làm gì nàng, đêm nay cũng không có khí lực."



Mí mắt Tần Hảo đánh nhau, cũng không biết vì sao, mới vừa rồi rõ ràng còn bởi vì khẩn trương mà thanh tỉnh. Nhưng từ lúc lăn vào vòng tay Diệp Mạch, nàng liền cảm thấy rất nhanh buồn ngủ, chỉ một lát đã chống đỡ không được mà ngủ.



Ngày hôm sau, Tần Hảo bị đánh thức. Trong phủ lộn xộn, không ai dám chạy vào Tùng Cảnh viện, nhưng không chịu nổi tiếng ồn từ những nơi khác xuyên qua bức tường.



Diệp Mạch nhíu mày, không vui ra lệnh cho Trúc Hoài ở ngoài cửa: "Dọn sạch tất cả người xung quanh Tùng Cảnh viện đi!"



"Chờ một chút." Tần Hảo xoa mặt mày tỉnh ngủ, lọt vào trong tầm mắt là khuôn ngực trắng ngần của Diệp Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng, khi mặc thêm mặc quần áo tay chân đều trở nên bối rối.



Ở trong phòng chỉnh đốn thỏa đáng hết thảy, Tần Hảo đẩy cửa ra kêu Lục La Tử La tiến vào.



Lục La cẩn thận nói: "Cô nương, Cô gia, là chính viện đã xảy ra chuyện. Nha hoàn Đan Quế bên người Phu nhân sáng sớm hôm nay bị phát hiện đã chết, hơn nữa nàng giống như là chết khi đang ngủ, cả người đều rất bình thản. Đúng lúc Phu nhân đang dùng bữa sáng, không biết là ăn hỏng bụng hay là bị việc này dọa sợ, đau bụng không chịu nổi. Bên chính viện nói đại phu trong phu đã đi Lật Dương Bá phủ, muốn đến Tùng Cảnh viện mượn lão Cố qua nhìn xem."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK